Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cô đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?"
Amy nhăn nhó trước sự giận dữ trong giọng nói của Warren. Và cô ước rằng cô có thể nói ra một điều gì đó hơn là sự thật, nhưng cô không thể nghĩ ra điều gì, không nghĩ được gì hơn ngoài việc cô đến đây mang cho anh một tin nhắn sẽ làm cho anh rời khỏi nơi này. Cô đã hết sức cố gắng, nhưng có vẻ như không có gì xảy ra và ngăn ý muốn giết cô của anh khi hiểu ra nội dung của bản thông điệp không hoàn toàn chính xác kia.
Nhưng cô vẫn nghĩ rằng mình phải tự đi nói điều đó với anh. Có vẻ hơi bốc đồng và nguy hiểm, thậm chí là vô trách nhiệm, tại sao cô không suy nghĩ một cách thấu đáo trước khi bước qua cánh cửa của quán The Hell and the Hound?
Sự ghen tuông ngớ ngẩn đã khiến cô ra nông nỗi như thế này, trong khi Warren luôn có thể ngủ với bất cứ cô gái nào mà anh để ý đến, chí ít là từ lúc anh đưa ra "điều luật" còn phát xít hơn cả chuyện "giữ lấy khoảng cách của cô". Sau khi họ kết hôn cô có thể làm những chuyện ngốc nghếch như thế này nếu như anh vẫn tiếp tục phản bội cô, nhưng không phải bây giờ, khi anh vẫn chưa thuộc về cô.
Nhưng cô vẫn đến, và không phải là quá sớm. Amy không cần phải tìm Warren trong phòng hút thuốc. Cô đã nhìn thấy anh khi bước qua cánh cửa. Lúc đó anh đang bước lên cầu thang, cánh tay cuốn lấy một cô phục vụ hấp dẫn, tiếng cười của cô gái đầy khiêu khích, hứa hẹn khoái lạc... Amy đã trông thấy sắc đỏ, hoặc đúng hơn là xanh, và xông lên cầu thang ngay phía sau anh, lờ đi tiếng kêu la làm cô giật cả mình của vài người khách trông thấy cô, và công bằng mà nói là do cô đã hét tên Warren ngay khi anh chuẩn bị bước vào phòng của cô phục vụ. Nó đủ nhanh để lôi sự chú ý của anh, và cũng đóng sầm luôn cánh cửa trước mặt anh, cô gái đã nghe thấy tiếng Amy và chắc chắn đã nghĩ rằng khách hàng của cô ta đã bị một bà vợ điên tiết phát hiện.
Amy rất biết ơn giả định của cô gái và, cô tin rằng, cô chỉ còn cách lựa chọn giải thích một cách riêng tư với anh, dưới ánh sáng mập mờ hắt trong hành lang, còn hơn là nói chuyện ở tầng dưới với một phòng chứa đầy những kẻ nghiện rượu làm chứng. Và Warren đang chờ lời giải thích từ cô. Anh đã trấn tĩnh lại sau cú sốc đầu tiên vào lúc phát hiện cô ở đây, và giờ cũng mất kiên nhẫn khủng khiếp như cơn giận dữ của anh vậy.
"Cô có định trả lời không, hay là chỉ định đứng ở đây xiết chặt hai bàn tay cô?"
Khoảnh khắc giải quyết các vấn đề cơ bản đã đến. Liệu cô có nên xử sự một cách quyết liệt, hoặc tiếp tục như khi cô bắt đầu không? Nhưng cô đã quên mất những gì cô định nói. Và rồi, sự quyết liệt, cũng đi đâu mất.
"Anh đến đây vì cái gì, anh có thể đến với em vì cái ấy."
Đấy, cô đã nói thế, và cô không thể nuốt nó vào được nữa. Nhưng anh hình như không có vẻ ngạc nhiên bởi quyết định trọng đại của cô. Cô quan sát anh thật kĩ, anh trông cũng không có vẻ say rượu. Và khi anh tiến lại gần cô, chậm rãi, vẻ mặt giận dữ của anh dần chuyển sang chế nhạo.
"Cô có biết tôi ở đây vì cái gì không? Phải, dĩ nhiên là cô biết, con nhỏ chanh chua phá tung mọi chuyện chính là cô."
Anh búng nhẹ vào nếp gấp trên chiếc áo choàng màu tử đinh hương cô dùng để che đi dáng người thanh tú, khám phá một màu tía thâm trầm của lớp vải lót sa tanh và chiếc áo dài màu oải hương kín đáo, thật khó mà để lại ấn tượng của một kẻ chuyên đi quyến rũ, song cực kì lôi cuốn bởi nét đẹp giản dị của cô. Chiếc mũ hơi ngả về phía sau, nên gương mặt cô không chìm nhiều vào bóng tối, đôi mắt xanh của cô nhuộm tím với lớp lụa sa tanh tía. Sao cô không mặc một cái gì đó quyến rũ hơn một chút, để anh không bao giờ còn có thể tiếp tục cái lối chế nhạo trong sự công kích của anh nữa.
"Vì thế cô muốn đến chỗ của gái điếm à, phải không? À, nhưng với những sợi dây buộc chặt, lễ hứa hôn chết tiệt trước." Mặt sau ngón tay anh chậm chạp di chuyển trên đôi má cô. Một cảm giác tiếc nuối lướt qua cái vuốt ve này. "Tôi sẽ trung thành với các cô gái làng chơi - những người mong đợi một hay hai đồng thay vào đấy, cảm ơn nhé. Cái giá chết tiệt của cô quá cao, quý cô Amy."
"Không có sợi dây nào cả," cô thì thầm trong tiếng hổn hển. "Giờ là lúc em bày tỏ rằng..."
"Cô sẽ không làm chuyện đó."
"Đương nhiên em sẽ làm." Cô có chút ngạc nhiên trước sự chối từ nhanh chóng của anh. "Em đã nói với anh rằng em muốn - chuyện đó, em đã bảo rằng em muốn anh."
"Cái cô muốn. Không đề cập tới cái đang nằm ở đây." Tay anh đặt nhẹ lên trái tim cô, mà sự thật là theo như cái cách anh đặt thì anh đang chạm vào đường cong mịn màng trên ngực cô. Cả hai người đều biết họ đang nói đến chuyện gì. "Cô đang nói rằng cô yêu tôi à?"
"Em không biết."
Đó không phải câu trả lời anh mong đợi được nghe từ cô gái đã tự nhận rằng cô muốn kết hôn với anh, và điều đó rõ ràng đã làm anh rối lên. "Cô không biết à?"
Cô trả lời gấp gáp, "Em ước rằng có thêm thời gian để có thể diễn tả được chuyện này, nhưng không có. Anh sẽ không ở đây lâu, Warren. Nhưng em biết rằng em muốn anh. Không có chút nghi ngờ về điều đó. Và em biết em chưa từng có thứ cảm giác như cái anh đã gieo trong lòng em trước đây. Em chỉ biết nó khiến em muốn ốm, suy nghĩ về chuyện anh đến với người phụ nữ khác ngay lúc này. Nhưng em không dám chắc em có yêu anh không."
Anh đã uống một chút rượu, thứ quá mạnh để đối phó với quý cô Amy và mớ rắc rối của cô về những điều hồ nghi lẫn những điều chắc chắn. Tay anh trượt khỏi ngực cô và anh cuối cùng buông ra một câu cộc cằn, "Đi khỏi đây."
Cô hạ dần cái nhìn chằm chằm khỏi anh. "Em không thể. Em đã cho chiếc xe ngựa quay trở về." Anh bùng nổ. "Cái quái gì khiến cô làm thế?"
"Để anh phải đưa em về nhà."
"Cô đã tính trước tất cả mọi thứ - ngoại trừ việc cô có yêu tôi hay không - bởi vậy cô hoàn toàn có thể tìm ra cách khốn kiếp nào đó để về nhà."
"Được rồi."
Cô quay lại để bỏ đi. Anh chộp lấy lưng cô. "Mẹ kiếp, cô đang nghĩ là cô đi đâu?"
"Về nhà."
"Bằng cách nào?"
"Nhưng anh đã nói là..."
"Câm mồm, Amy. Chỉ cần im miệng và để tôi nghĩ. Tôi không thể làm chuyện đó khi mà cô cứ lải nhải bên tai."
Cô hầu như không nói một điều gì, nhưng sự im lặng kéo căng ra giữa họ, vẻ khắc nghiệt của anh mỗi lúc một cau có hơn, cô cũng trở nên không thoải mái một chút và suy ngẫm đưa ra lời đề nghị, "Có thể một trong số các anh em của anh có thể đưa em về."
"Bọn họ không ở đây."
Cô cũng nghĩ như thế, chính bởi vậy cô cảm thấy chắc chắn khi đưa ra lời đề nghị. Một cái nhìn lướt xuống căn phòng phía dưới không hề có dấu hiệu nào của một người nhà Anderson khác ngoài Warren, và lúc cô thoáng nhìn anh trên những bậc cầu thang, cô không còn để ý thêm được bất cứ cái gì nữa. Nhưng cô có thể đã sai lầm, và sự thật, cô đã nghĩ đến chuyện cô có thể đối mặt với những người anh em của Warren cũng như đối mặt với anh khi cô đến đây.
Nhưng cô phải biết rằng Clinton và Thomas sẽ không quan tâm đến một nơi như thế này. Hai anh em trẻ tuổi hơn sẽ hứng thú với một nơi họ có thể yên trí họ không gặp chút rắc rối nào. Chỉ mỗi mình Warren mới không thèm quan tâm, và sự thật, anh gần như chắc chắn hy vọng sẽ xảy ra một cuộc chiến ở đây cộng thêm một người phụ nữ sẵn sàng nào đó. Một trong những điều Georgina đã nhắc về anh là khi nào anh cảm thấy khó chịu, anh tìm kiếm một trận đánh nhau, và anh không quan tâm chuyện đó sẽ xảy ra với ai.
Giờ đây dứt khoát anh đang cảm thấy khó chịu. Nếu anh phát hiện ra cô chỉ bảo xe ngựa của cô đi lòng vòng quanh góc phố để đợi, anh chắc chắn sẽ giết cô - không, anh sẽ bắt lấy cô, quẳng cô lên xe, và ngay lập tức quay trở lại với cô gái làng chơi của anh ấy. Một nửa - sự thật nhỏ xíu của cô sẽ giữ anh tránh xa khỏi cô phục vụ ít nhất là cho đến lúc đó, mặc dù hình như sẽ không mất cả đêm. Anh muốn một người phụ nữ, hoặc là anh sẽ không ở đây.
Khỉ thật, cô phải làm gì để khiến anh chọn cô thay vào đó đây?
"Chết tiệt," cuối cùng anh cũng nói, rõ ràng đã quyết định làm gì với cô, bởi anh đã túm lấy cánh tay cô và bắt đầu kéo cô xuống phòng lớn bên dưới.
"Anh đang dẫn em đi đâu?" Họ không phải đang đi về hướng mà họ đã vào, trong chốc lát điều này đã làm cho cô hy vọng anh đã quên đi cái từ đơn giản "Nhà."
Đây là cầu thang phía sau dẫn xuống một cái kho và sau đó thông ra hẻm bên ngoài. Ít nhất anh cũng không có một cỗ xe ngựa đang đợi ở đây. Cãi hẻm không một bóng người. Amy cho rằng cô nên thừa nhận việc đang có một chiếc xe ngựa sẵn sàng, nhưng điều đó sẽ kết thúc khoảng thời gian bên anh một cách nhanh chóng, và cả mong ước được ở bên anh lâu hơn vào tối nay...
"Sao anh không đưa em đến khách sạn của anh?"
"Không," anh gắt.
Anh vẫn kéo cô tiến về phía trước, ra đến đại lộ. Bước chân của anh trở nên vội vã. Cô phải chạy mới theo kịp. Cô không biết cô sẽ làm gì nếu anh đi theo hướng vòng quanh khu nhà tới nơi mà xe ngựa của cô đang đứng, nhất là nếu người lái xe nói vài lời nhanh nhẩu với Warren là anh ta đang đợi cô, điều mà anh ta chắn chắn sẽ làm, bởi cô hứa trả cho anh ta một khoản tiền hậu hĩnh. Với sự hợp tác của cô, Warren hướng về phía đối diện khi anh đặt chân lên đại lộ, và chẳng có một chiếc xe ngựa cho thuê nào trong tầm nhìn của anh - ngay lúc này. Nhưng với tốc độ di chuyển của anh, anh có thể sớm tìm ra một chiếc.
Cô chạy theo với một lời đề nghị khác. "Anh có thể chậm lại không, Warren?"
Một câu "Không," khác, chính xác là rất cộc cằn.
"Nếu anh không chậm lại, có lẽ là em sẽ bị bong gân ở mắt cá chân. Sau đó anh sẽ phải ẵm em đi."
Ngay khi ấy bước chân của anh liền chậm lại. Khốn kiếp, điều đó chắc chắn đang giết dần giết mòn anh chỉ bằng việc nắm lấy cánh tay cô để kéo cô đi bên cạnh anh. Lạy trời cho anh không vòng tay ôm lấy cô.
Nhưng bây giờ cô có thể đi bộ thay vì chạy, và bước chân anh gần như thành những bước bình thường, mặc dù anh vẫn đang kéo cô đi, tâm trí anh lại phải bắt đầu làm việc thêm một lần nữa, bởi anh bất ngờ gặng hỏi, "Ông chú của cô có biết cô thường xuyên lui đến các quán rượu không?"
"Chú nào cơ?" cô tránh trả lời.
Anh ném nét mặt trừng trừng về phía cô. "Kẻ mà bây giờ cô đang sống cùng nhà ấy."
"Nhưng em không thường xuyên lui đến các quán rượu."
"Thế cô gọi The Hell and Hound là cái gì?"
"Một cái tên kinh khủng chăng?"
Anh dừng lại và quay về phía cô. Trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ rằng anh sẽ bóp cổ cô, nhưng anh buông tay cô ra thay vào đó để luồn sâu hai tay anh vào mái tóc anh, một dấu hiệu khiến cô nhận ra là cơn giận dữ của anh chỉ còn lại một chút.
Cô quyết định thú nhận. "Như vậy là em không vận dụng kinh nghiệm đánh ghen đầu tiên của mình được tốt lắm. Lần khác em sẽ thực hiện tốt hơn khi em gặp lại trường hợp này." Anh buột ra một tiếng nửa như khịt mũi nửa như cười khúc khích, khiến cô phỏng đoán một cách chắc chắn rằng cô đã làm cho anh thích thú và nói, "Ổn thôi nếu đó là nụ cười của anh. Em hứa sẽ không kể với bất kì ai đâu."
Anh vồ lấy tay cô và bắt đầu kết thúc mọi chuyện lần nữa. Cô lại phải chạy để theo kịp anh. "Mắt cá chân?"
"Tôi sẽ nắm lấy những cơ hội của tôi," anh bắn trả.
Là chuyện đó. Người chồng tương lai của cô đúng là hết thuốc chữa, chẳng có tí hài hước nào, chẳng có chút lãng mạn nào - vô cảm. Tốt thôi, cô đã nhận được đủ sự gắt gỏng của anh cho ngày hôm nay rồi. Cô có thể trở thành nguyên nhân cho tâm trạng hiện thời của anh - cô đang đùa phải không? Anh làm gì còn tâm trạng nào khác - nhưng cô không phải ở chung với nó lâu hơn nữa đâu.
Amy giật tay cô ra khỏi anh, từ chối không nhúc nhích thêm một inch nào nữa. Khiến anh phải quay lại lần nữa, tay chống lên hông.
"Giờ lại cái gì nữa đây?" anh hỏi.
"Giờ chẳng có gì cả," cô nói giận dữ. "Quay trở lại với cái cô trong quán rượu của anh đi, Warren. Tôi có thể tự về nhà, và quăng vào đó một đồng, xin cảm ơn."
"Cô có kế hoạch về nhà chỉ với một đồng à?"
Giọng lưỡi anh mới mỉa mai làm sao, đúng là không khi ngờ gì về việc anh nói bóng nói gió lời đề nghị cuối cùng của cô, nhưng cô đã giận đến mức đỏ bừng cả mặt lên, và thay vì trả miếng lại anh "Thực ra, kế hoạch là tôi sẽ không còn là một trinh nữ sau đêm nay, nhưng bởi anh vẫn chưa sẵn sàng gánh trách nhiệm về tôi nên..."
"Dừng lại! Nếu một phút tôi tin rằng cô là một trinh nữ, tôi chắc chắn phải lấy một cành cây để đánh cô vì những hành vi cực kì không thích hợp này. Một người nào đó sẽ thực hiện việc này, để kiềm chế cô khỏi đi theo truyền thống ăn chơi trác táng của nhà Malory - Amy, quay lại đây!"
Anh ta có đang đùa không? Sau sự - đánh - giá một cách nghiêm khắc cũng như đe dọa kinh khủng đó, còn không kể đến lời lăng mạ gia đình cô nữa? Cô khẽ vén tà váy lên rồi chạy thật nhanh, quay trở lại quán rượu và chiếc xe ngựa đợi cô ở ngay bên kia đường, và chết tiệt Warren Anderson. Đánh cô ư, sao anh ta có thể, chỉ tại cô muốn anh ta ư? Làm như thể cô không có một chút yêu thương đáng tôn trọng nào? Làm như thể cô lượn lờ xung quanh để cố gắng quyến rũ tất cả những người đàn ông nào nhìn thấy cô? Khốn kiếp, làm sao cô có thể cho rằng cô sẽ làm tan chảy khối băng dày đặc bảo vệ quanh trái tim đã đóng thùng của anh ta? Mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy nếu như anh ta là một người đàn ông bình thường để cô có thể đối xử bằng thái độ bình thường. Anh ta căm thù phụ nữ, nghi ngờ bọn họ, sử dụng bọn họ mà không cho chọ trở nên gần gũi với anh ta.
Chai đá, lạnh lẽo, đồ vô lại; cô hẳn phải điên khi nghĩ rằng cô có thể thay đổi tất cả những điều đó. Cô không hề có kinh nghiệm, dù cho anh ta rõ ràng nghĩ rằng cô có thừa. Không phải một trinh nữ ư? Không ngạc nhiên khi anh ta không muốn cô - không, nó đúng ra phải ngược lại mới đúng. Cô nghĩ sự ngây thơ của cô làm anh ta muốn tránh xa cô, nhưng nếu anh ta nghĩ cô không còn là một trinh nữ, tại sao lại khước từ những gì cô muốn dâng hiến cho anh ta, trừ khi - anh ta thực sự không muốn cô.
Amy loạng choạng trước sự thật rõ ràng đó. Cô thoáng nhìn về phía sau để xem Warren đã thu ngắn khoảng cách giữa hai người chưa. Nhưng anh ta sẽ không bao giờ bắt được cô. Bao năm qua cô đã chiến thắng trong các cuộc chạy đua với các anh cô - những người không to lớn - và lắm mưu mẹo như anh ta. Nhưng sau đó, cô không hề tính đến chuyện đâm sầm vào một trong những khách quen của The Hell and Hound.
Cô gần như khiến hắn chúi xuống. Cánh tay hắn theo phản xạ kẹp chặt lấy cô, nhưng may thay, hắn đã lấy lại được thăng bằng trước khi cả hai cùng ngã lăn ra đất. Nhưng xui xẻo làm sao, hắn đã phát hiện ra mình đang ôm cái gì trước khi bỏ đi. "Ngay tại chỗ này," hắn nói bằng giọng rất hứng thú. "Chúng ta có thể làm gì..."
Hắn đã không có cơ hội để kết thúc. Warren đã đuổi kịp Amy và nắm đấm của anh lao thẳng vào mặt gã đàn ông qua vai cô. Hắn dứt khoát phải văng mạnh về phía sau vào lúc đó. Amy kêu thất thanh ngay khi cô ngã ra cùng với hắn, bởi hắn vẫn ôm chặt lấy cô khi hắn bắt đầu ngã, và cả hai cùng lăn sóng soài ra đất. Và trước khi cô có thể định thần để tự mình đứng lên, cô đã được nhấc ra khỏi người hắn. Cánh tay của Warren, xiết chặt quanh eo cô, khiến cô còn thở khó nhọc hơn cả những gì cú ngã mang lại.
Gã đàn ông, vẫn nằm dài trên mặt đất, trợn mắt nhìn Warren để hỏi, "Cái khốn kiếp gì thế này?"
"Qúy cô đây không rảnh."
"Mày không thể nói thế," gã gầm lên ngay khi sờ lên má mình.
"Tao có thể, theo cách của tao," Warren trả lời. "Và tao sẽ nằm im ở đấy nếu tao là mày, trừ khi mày muốn thưởng thức thêm cái như vừa rồi."
Gã chuẩn bị đứng dậy. Nhưng trước sự đe dọa đáng sợ như thế này, hắn rút lại ý định của mình. Hừm, Warren thực sự là một người đàn ông rất to lớn, và gã người Anh này nhìn còn hơn cả khẳng khIU Còn Warren lúc này trông dám làm những điều cực kì khủng khiếp lắm. Amy, nép chặt bên cạnh anh, cũng có thể cảm nhận điều đó, cũng như cảm giác thất vọng của anh khi gã đàn ông kia rõ ràng không muốn có cuộc đụng độ với anh.
Anh bỏ đi với những bước chân giận dữ. Bởi anh vẫn không thả Amy xuống, cô bắt đầu tự hỏi không biết có phải anh đã quên rằng anh đang ẵm cô đi không. Cô bắt đầu định nhắc anh về sự hiện diện của cô thì một tiếng lẩm bẩm khác phát ra từ đằng sau họ.
"Thằng Mỹ chết tiệt." gã đàn ông đoán ra điều đó qua giọng của Warren.
"Mày chưa nghe nói chiến tranh đã kết thúc rồi à?" sau đó, to hơn: "Và chúng tao sẽ làm bọn mày cụp đuôi nếu tao có mặt ở đó."
Warren quay phắt lại. Gã kia bò lồm cồm trên mặt đất rồi vụt chạy biến đi. Amy sẽ phá lên cười nếu cô có thể lấy lại hơi thở lúc này. Người chồng tương lai của cô đêm nay chẳng được toại nguyện với bất cứ một việc gì. Anh lại bắt đầu bước đi theo hướng anh xác định từ lúc trước.
Vì sự kiêu hãnh của cô, Amy làm anh chú ý đến cô. "Miễn là anh vẫn sẽ ẵm em, anh có thể mang em đi vòng quanh để em có thể thưởng thức nó không?"
Anh thả cô rơi phịch xuống. Gã đàn ông chết tiệt này thả cô rơi phịch xuống! Thông thường, tính cách nhà Malory của cô đã nổ bùng lên vì chuyện đó. Nhưng khi cô trợn mắt lên nhìn Warren, anh dường như cũng kinh ngạc khi thấy cái cách cô ngồi trên mặt đất.
"Điều này đồng nghĩa với câu trả lời 'không' à?"
"Mẹ kiếp, Amy, cô chưa bao giờ có thể nghiêm túc à?"
"Anh không muốn trông thấy tôi nghiêm túc đâu, trừ khi anh muốn nhìn một người phụ nữ khóc. Ý thứ hai đó, anh chắc chắn là muốn vậy mà." Cô nói một cách căm phẫn.
"Vậy là ý gì?" anh hỏi ngay khi kéo cô đứng lên. Nhưng anh để ý thấy cô rúm người lại và thêm vào, "Tôi làm cô đau à?"
"Không phải giả vờ quan tâm đến cái mông của tôi, trong khi anh quá háo hức để chạy thục mạng với một cái cành cây."
"Tôi không hề," anh lầm bầm.
"Không hề cái gì?"
"Tôi không hề làm cô đau."
"Câu đó từ người đàn ông tin rằng phụ nữ không bao giờ quá già để tét vào mông à?" cô chễ giễu.
Anh cau mày. "Cô trở nên quá thân thiết với em gái tôi đấy nhỉ?"
"Nếu anh nghĩ rằng tôi biết những chuyện về anh theo cách chắn chắn anh mong không bao giờ xảy ra thì, phải đấy. Một ngày nào đó anh sẽ vui vì nó, bởi hiểu biết về anh đã khiến tôi nghĩ rằng anh không phải là người hoàn toàn đã đánh mất những tính tốt của mình - chết tiệt là ngày càng gần với việc đánh mất những tính tốt đó - nhưng bù lại anh có một phẩm chất tốt hoặc là hai."
"Vậy sao? Và cô sẽ nói cho tôi biết chúng là gì hả, tôi nghĩ thế."
"Không, tôi không nói đâu." Cô nhe răng nở một nụ cười ranh mãnh. "Tôi sẽ để anh tự đoán xem cái gì đã gây ấn tượng với tôi."
"Tôi thích cô nghĩ rằng tôi là kẻ đã đánh mất chính nghĩa hơn."
"Phải, tôi biết." Cô thở dài. "Và vài phút trước tôi phải biết ơn anh, không chút nghi ngờ về chuyện đó."
"Cái gì, dám chắc là, cô thay đổi ý định rồi phải không?"
"Sự bày tỏ tuyệt vời của lòng ghen tuông mà anh đặt cả vào đó," cô trả lời với một vài sự tự mãn rõ ràng.
"Ôi, Chúa ơi," anh rên rỉ. "Đó không phải ghen."
"Dĩ nhiên chính là nó, và không một lời nào anh nói hay làm sẽ làm tôi nghĩ khác đi. Anh có muốn biết vì sao không?"
"Tôi e rằng tôi sẽ hỏi."
Dù sao đi nữa cô cũng nói với anh. "Bởi vì tôi bộc bạch tấm lòng của tôi. Tôi đã mong muốn được trở thành của anh, và từ trong sâu thẳm, bản năng sở hữu của anh đã chấp nhận điều đó, ngay cả khi anh vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận với chỉnh bản thân anh."
"Thật vô lý." Anh khịt mũi. "Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy thích đánh gã đó. Tôi luôn có cảm giác muốn đánh ai đó kể từ khi tôi cho tàu cập bến. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy cần làm vậy bất cứ khi nào tôi nhận ra tôi sắp trở nên tử tế với ông em rể của mình."
Amy phá lên cười. "Chú James sẽ vui mừng khi biết điều đó, tôi đảm bảo. nhưng anh đã đấm thẳng vào mặt gã đó chỉ vì hắn đang ôm tôi."
Anh cố tỏ ra thờ ơ. "Tùy cô."
"Ồ, dĩ nhiên thế, Warren. Anh có thể trông mong vào điều đó. Và tiện đây," cô nói, chuyển sang giọng hết sức quyến rũ, "về sự trinh trắng của tôi và luận điệu của anh sẽ đơn thuần chỉ còn là kí ức. Anh thừa biết làm cách nào để chứng minh tôi còn giữ nó hay không, phải không?"
Chứa đựng cả nhục cảm xen lẫn thách thức rành rành ẩn trong lời nói của cô, nhưng Amy không thể hiện là cô sẽ chối bỏ nó. Đôi bàn tay anh liền xiết nhẹ lên gáy cô kéo cô lại gần, bởi vậy cô đành phải đón nhận nụ hôn của anh cho dù cô có còn muốn nó hay không. Nhưng cô muốn nụ hôn đó, ồ, phải. Anh chắc chắn là có sự khao khát trong sự hưởng ứng của cô, gần như ngay lập tức và cực kì mãnh liệt.
Vòng tay cô trượt dần quanh người anh để giam anh lại chặt hơn, trong khi lưỡi họ vẫn quấn lại trong một sự liều lĩnh điên cuồng sinh ra trong khoảnh khắc đánh cắp này. Nó như vực xoáy của nóng bỏng và khát khao, của tâm trạng thất vọng cũng như sự thiếu kinh nghiệm hòa cùng đòi hỏi của những mê đắm ngọt ngào.
Thời gian và địa điểm chẳng giữ chút ý nghĩa trong cơn bão tình này, nhưng nó quả thực là một cơn giông thoáng qua, dễ đến cũng như đột ngột kết thúc. Khi bàn tay anh ôm lấy mông Amy nhấc cô lên ép chặt vào nơi anh đang căng ra vì ham muốn, tiếng rên thỏa mãn của cô đã phá vỡ tình trạng mê mụ này.
Họ rời nhau ra cùng lúc, nhanh chóng, ngọn lửa vẫn bùng cháy quá dữ dội nếu không có khoảng cách nào ngăn giữa hai bọn họ. Anh quay lưng lại với cô, như thể ánh nhìn của cô có thể phá hủy những xúc cảm anh cố dằn lòng lại. Cô đứng đó hổn hển, hai tay siết chặt lấy nhau, chiến đấu với thôi thúc tiếp tục thuyết phục anh, thất bại của cô khiến cô đau nhói. Nhưng cô hiểu đây không phải lúc để nài ép anh. Trong sự say mê anh là người đàn ông dễ yếu lòng, và hiển nhiên cô sẽ phải hết sức thận trọng mới có được người đàn ông cô muốn. Và rồi cô cũng sẽ có anh thôi. Đến lúc này cô hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Rắc rối ở chỗ, kiên nhẫn không phải một trong những tính tốt của cô.
"Chúa ơi, cô để tôi chiếm lấy cô ngay tại đây trên con đường này ư, phải vậy không?"
Anh vẫn không quay lưng lại để hỏi. Cô lờ giọng điệu đó đi, nó chẳng có chút khen ngợi nào, và trả lời thành thật. "Nó chỉ thể hiện là em không hề ngượng ngùng bất cứ nơi nào có mặt anh." Lưng anh hóa đá vì câu nói của cô, bởi vậy cô nhanh chóng chuyển sang giọng điệu chọc ghẹo nhất của cô. "Em không nghĩ giờ anh sẽ xem xét rồi đưa em đến khách sạn của anh phải không?"
"Không!"
Cô rụt lại vì sự bùng nổ của anh để rồi trả lời. "Một khách sạn khác vậy?"
"Amy!"
"Em đùa thôi, vì Chúa. Thành thực mà nói, Warren, chúng ta phải làm gì đó với khiếu hài hước của anh."
Anh xoay ngược mặt lại rồi nói bướng bỉnh, "Khiếu hài hước của tôi bị nguyền rủa rồi, đầu óc cô quả thực rất tệ, và tôi tin 'luận điệu' của tôi, như cách cô gọi nó, đã được chứng minh đầy đủ. Cô không thể đùa giỡn thế này mà vẫn còn là một trinh nữ."
"Tại sao em không thể? Em còn trẻ, em khỏe mạnh, và bản năng của em cũng rất tốt. Và nếu không phải là em thì anh đúng là đồ đần độn. Anh là người đàn ông duy nhất mà em khao khát."
"Một kẻ nhận được quá nhiều lời khiêu khích từ cô thì..."
"Phải, phải, anh sẽ đánh em, em biết. Nếu anh không cẩn thận, Warren, em có thể sẽ bỏ anh lại đây một mình cho mà xem."