Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương
  3. Chương 28: Chú Tinh Anh
Trước /59 Sau

Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 28: Chú Tinh Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đó, chuyện không tiếp tục nuôi dưỡng cô bé nữa là Mạnh Tuyết Mai đứng ra giải quyết.

Bà ấy gọi điện cho gia đình bác cả, và đương nhiên bác không đồng ý để Khương Tiểu Thiền đi. Ngày hôm sau, ông ta lái xe đến thị trấn để đón Khương Tiểu Thiền về thành phố. Mạnh Tuyết Mai đã có chuẩn bị từ trước, bà và Khương Đại Hỉ ở lại trong nhà, còn gọi thêm một số người thân khác đến giúp đỡ.

Không rõ mẹ đã thỏa thuận thế nào với bác cả, Khương Tiểu Thiền không tham gia vào.

Sau khi bố mất, gánh nặng tìm “chỗ dựa” đè lên vai Khương Tiểu Thiền suốt hai năm, cô bé đã không còn đủ sức để gánh vác nữa. Cô bé không muốn gặp bác, không muốn đứng ở trung tâm của cuộc tranh cãi. Hôm đó, Khương Tiểu Thiền lẻn ra khỏi nhà, đến bờ hồ, ở đó trốn cả một ngày.

Khu vực xung quanh hồ đã được dỡ bỏ phong tỏa, nhưng vẫn vắng vẻ không một bóng người.

Vài ngày sau khi Lâm Đống Quang chết trong hồ, không ai nhắc lại nữa.

Khi còn sống, Lâm Đống Quang kết thù oán rất nhiều, cảnh sát đã mất thời gian điều tra tất cả những người có động cơ gây án, bao gồm cả con trai ông ta, Lâm Gia. Tuy nhiên, những đối tượng bị nghi ngờ đều có bằng chứng ngoại phạm có thể chứng minh được. Báo cáo pháp y cho biết: lượng cồn trong cơ thể ông ta rất cao, không có vết thương ngoài, nguyên nhân tử vong là do chết đuối. Cuối cùng, vụ án này được kết luận là một tai nạn ngoài ý muốn.

Nước hồ trong vắt, bất kể đã xảy ra chuyện gì, mặt hồ đã trở lại yên bình.

Khương Tiểu Thiền nhặt một viên đá lớn, dùng sức ném mạnh xuống hồ.

Trong đầu cô bé nảy sinh những ý nghĩ độc ác.

Cô bé tưởng tượng những kẻ xấu có thể bị dìm xuống hồ, theo viên đá mà cô bé ném ra.

Nếu giống như Lâm Đống Quang, bác cả cũng bị chết đuối dưới lòng nước đen kịt thì tốt biết bao — nước tràn vào mũi, ngực của ông ta, ông ta vùng vẫy yếu ớt, chết ngạt trong đau đớn. Không ai cứu ông ta, ông ta chết trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng. Bầy cá dữ xâu xé da thịt ông ta, làm cái bụng phệ như quả bóng của ông ta nổ tung. Đến khi bác cả nổi lên mặt nước, mọi người không còn nhận ra ông ta là con người, ai cũng nhìn thấy sự bẩn thỉu xấu xa mà ông ta che giấu.

Khương Tiểu Thiền cố dùng hình ảnh trong tưởng tượng để đè nén cơn giận và nỗi thất vọng trong lòng.

Cô bé nín thở, càng thở càng đau, ngực như bị một cái gai cắm vào mà không thể nuốt trôi.

— Quên đi, đã đến lúc rồi.

— Đợi khi mùa hè này qua đi, hãy quên đi những oán hận.

Cô bé cào móng tay đến mức trầy xước, chảy máu.

— Đợi đến khi mùa hè qua, dù phải giả vờ, em cũng muốn sống như một người bình thường.

Thả lỏng tay, Khương Tiểu Thiền thở ra một hơi dài.

Khi cơ thể đau đớn, trái tim sẽ bớt đau hơn.

Máu từ ngón tay chảy ra, cô bé ôm chặt đầu gối, lặng lẽ nhìn mặt hồ, những gợn sóng do viên đá tạo ra mãi không tan.

*

Mạnh Tuyết Mai đã đưa tiền cho Khương Đại Hỉ mua đồ lót.

Nghĩ rằng nên tiết kiệm, Khương Đại Hỉ không vào cửa hàng mà đi đến khu phố thương mại bên cạnh Bạch Tháp.

Trước khi ra khỏi nhà, cô nàng đã ăn mặc một chút: váy caro màu xanh nhạt kết hợp với đôi dép nhỏ màu be; tóc buộc thành hai búi hoa tinh nghịch. Cổ tay có chút trống trải, cô nàng đeo lên chiếc vòng tay hình con bướm mà cô đã lấy lại từ Khương Tiểu Thiền.

Khương Đại Hỉ sinh ra đã xinh đẹp, cũng bẩm sinh thích trang điểm. Không cần tốn thêm tiền, cô nàng có vô vàn ý tưởng sáng tạo và một đôi tay khéo léo, để luôn xuất hiện xinh đẹp trước mặt mọi người.

Duy trì vẻ đẹp sẽ khiến tâm trạng cô ấy vui vẻ.

Em gái cô thì khác hoàn toàn. Khương Tiểu Thiền cũng có nét dễ thương riêng, nhưng chẳng hề chú ý đến cách ăn mặc.

Một bộ quần áo, cô bé có thể mặc suốt cả năm bốn mùa; không quan tâm phối màu, chỉ cần mặc thoải mái. Khương Đại Hỉ đặc biệt không chịu nổi cách ăn mặc quê mùa của em, nhất là từ sau khi trở về từ thành phố. Khương Đại Hỉ nghĩ rằng em gái mặc gì cũng xấu, như thể cố tình vậy.

Nghe chị gái nói muốn đi dạo phố, Khương Tiểu Thiền chẳng hề có hứng thú.

Khương Đại Hỉ đành phải đi một mình.

Sau khi hỏi thăm một vài người bán hàng nhỏ lẻ, vẫn chưa quyết định được, cô nàng định so sánh giá cả kỹ càng rồi chọn mua ở gian hàng rẻ nhất.

Đang đi đến quầy hàng tiếp theo, Khương Đại Hỉ bị một người đàn ông lạ mặt chặn đường.

“Chào em. Xin hỏi, em biết đường đến Bạch Tháp không?”

Cô nàng ngước lên nhìn người đàn ông. Anh ta trông khoảng hơn ba mươi, ăn mặc rất chỉnh tề — quần âu, áo sơ mi trắng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ trông rất đắt tiền, đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng vàng.

Sống ở thị trấn nhỏ này, cô chưa từng gặp người nào như thế, chỉ thấy trên phim truyền hình. Người đàn ông có phong thái nho nhã, lịch thiệp, trông như một luật sư hàng đầu bước ra từ phim thần tượng. Anh ta khá cao, nói chuyện với anh ta phải hơi ngẩng đầu lên.

“Bạch Tháp, chẳng phải ở đằng kia sao?” Khương Đại Hỉ giấu đi vẻ ngạc nhiên trong mắt, chỉ tay về phía xa.

Từ chỗ họ đứng, đã có thể thấy được bóng dáng Bạch Tháp. Câu hỏi này khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể chỉ để kiếm cớ trò chuyện.

“Đúng rồi, tôi biết là ở đằng đó.” Người đàn ông vừa nói vừa không rời mắt khỏi khuôn mặt cô: “Nhưng con đường ở phố ăn vặt này quá rắc rối, tôi lần đầu đến đây, không tìm thấy lối vào của Bạch Tháp.”

Hóa ra là du khách bị lạc. Nghe anh ta nói vậy, Khương Đại Hỉ có thể hiểu được.

“Chú cứ đi thẳng theo con phố này, đến cuối đường rồi rẽ trái, ở đó có biển chỉ đường, cứ theo mũi tên chỉ dẫn sẽ thấy quầy bán vé của Bạch Tháp.”

Khương Đại Hỉ nói rất chi tiết, nghĩ rằng vị chú tinh anh này sẽ đi ngay, định tiếp tục dạo phố của mình.

“Khoan đã.” Anh ta lại một lần nữa tiến lên: “Hình như em rất quen thuộc với khu vực này. Tôi muốn hỏi em, nếu tiện, em có thể làm hướng dẫn viên cho tôi không? Tôi có thể trả em tiền công.”

Vừa nói, người đàn ông lấy ra một chiếc ví dày cộm, ngay lập tức đưa cho cô hai tờ tiền lớn.

Khương Đại Hỉ theo phản xạ lùi lại một bước, không nhận tiền.

Quá hào phóng, kết hợp với hình ảnh này, trông như kẻ lừa đảo.

Thu tay lại, người đàn ông nở nụ cười thân thiện: “Xin lỗi, tôi quá vội vàng rồi. Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu. Tôi đến Mậu Thành vì thích phong cảnh và khí hậu nơi đây, muốn khảo sát để làm ăn. Tôi mới đến, không quen biết ai, cũng không có bạn bè. Tiền công này, không chỉ là muốn nhờ em dẫn tôi đến Bạch Tháp, mà còn muốn tìm hiểu chút tình hình từ người địa phương. Nếu em không tiện thì thôi vậy.”

Chưa hoàn toàn mất cảnh giác với người đàn ông, Khương Đại Hỉ băn khoăn hỏi: “Chú muốn làm ăn, ở đây hàng quán nhiều thế, toàn người làm ăn. Sao chú không hỏi họ?”

Người đàn ông ngớ ra hai giây, mỉm cười đáp: “Có chứ… vừa bị một chủ quán chém hai trăm tệ. Ông ta bảo muốn hỏi phải trả tiền trước, tôi đưa tiền rồi, kết quả ông ấy chẳng biết gì, tôi chẳng hiểu thêm được chút nào.”

“Phì!” Khương Đại Hỉ bật cười.

Không ngờ một người thành công trong bộ vest chỉnh tề lại bị mấy người bán hàng nơi xó xỉnh lừa tiền. Nghĩ lại cũng không khó hiểu, chú ta hào phóng ngay từ đầu, khó mà không bị coi là một người dễ dãi.

Bầu không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn.

Anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp mạ vàng, giới thiệu đơn giản: “Tôi tên Tề Thụ. Tuổi chúng ta cách biệt lớn, em cứ gọi tôi là chú Bảy.”

Khương Đại Hỉ chăm chú nhìn tấm danh thiếp.

Tề Thụ. Anh ta từ thủ đô đến, có rất nhiều chức vụ nổi bật trên danh thiếp. Điều thu hút nhất là, anh ta là tổng giám đốc của một công ty thương mại có tiếng.

“Wow!” Cô tròn mắt kinh ngạc: “Những điều trên đây đều là thật sao?”

Anh ta không phải luật sư mà là tổng giám đốc. Khương Đại Hỉ cứ ngỡ tổng giám đốc đều là những ông già.

Tề Thụ mỉm cười: “Chính xác hoàn toàn. Hy vọng có vinh hạnh mời em làm hướng dẫn viên của tôi.”

Khương Đại Hỉ gãi cổ, vẫn có chút khó xử: “Chú muốn biết điều gì? Tôi không chắc những điều chú hỏi tôi có biết không.”

Nói không động lòng thì là nói dối, vì hai trăm tệ với cô là một con số lớn. Khi cửa tiệm mát-xa bận rộn, mẹ cô phải làm không nghỉ ngơi suốt một tuần, ngón tay mỏi mệt không ngừng phát ra âm thanh lách cách, mới có thể kiếm được ngần ấy tiền.

Nhưng Khương Đại Hỉ hiểu rõ, không thể nhận tiền từ một nguồn không rõ ràng. Nếu lời người đàn ông này là thật, cô không muốn như những người bán hàng trước đó, lừa khách du lịch ngoại tỉnh để kiếm tiền bẩn.

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, Tề Thụ chỉ nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện nhé. Em có quen uống cà phê không?”

“…Cà phê? Tôi chưa từng uống.” Khương Đại Hỉ cúi đầu, ngượng ngùng liếc nhìn đôi dép mình đang mang.

Trong lòng cô, cà phê là thứ mà những người lao động lương cao ở đô thị hay uống, là thứ không thuộc về thế giới của cô.

Anh ta hỏi: “Ở thị trấn nhỏ này có quán cà phê không?”

Khương Đại Hỉ gật đầu: “Có chứ, trong thị trấn mới mở một quán. Nhưng cà phê bán đắt lắm, nên không đông khách.”

“Thế thì đi nào, em dẫn đường, tôi mời em uống.”

Nhìn thấy sự do dự của cô, Tề Thụ lại một lần nữa cam đoan: “Chúng ta đi tới nơi công cộng, rất an toàn. Tôi đảm bảo, tôi không có ý xấu với em.”

Thị trấn nhỏ toàn là người quen, quán cà phê lại không xa… Khương Đại Hỉ cân nhắc một lúc, giữ trong lòng quyết tâm nếu có gì nguy hiểm sẽ lập tức chạy trốn, cuối cùng đồng ý lời mời của Tề Thụ.

Quán cà phê đúng như Khương Đại Hỉ nói, kinh doanh ế ẩm.

Quán rộng rãi, nhưng chỉ có hai người khách là họ.

Lần đầu tiên nếm thử cà phê, mùi thơm lan tỏa khiến Khương Đại Hỉ mất cảnh giác, uống một ngụm lớn.

“Ồ, sao lại có vị thuốc thế này?”

Cà phê đắng ngắt, cô nhăn nhó, đưa tay quạt quạt, muốn xua đi vị đắng trong miệng.

Anh ta chống cằm nhìn cô, bị biểu cảm xấu xí của Khương Đại Hỉ chọc cười.

“Em gọi cà phê espresso đậm, đương nhiên đắng rồi.”

Khương Đại Hỉ oán giận lườm anh ta: “Tôi gọi đại thôi mà. Chú biết đắng, sao không nói trước?”

“Tôi muốn xem biểu cảm của cô khi uống, nói trước thì chẳng xem được nữa rồi.”

Không che giấu sở thích xấu xa của mình, Tề Thụ nhìn cô như đang quan sát chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

“Ăn cái này đi.” Anh ta đẩy miếng sô-cô-la kèm theo cà phê đến tay cô.

Vì không tin tưởng anh ta, Khương Đại Hỉ nhất quyết không nghe lời, cố chịu vị đắng trong miệng.

Tề Thụ không nhịn được mà bật cười.

Trước khi làm Khương Đại Hỉ nổi giận, anh ta cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

Tề Thụ là một thương nhân từ thành phố lớn, anh ta thấy tiềm năng phát triển du lịch ở thị trấn nhỏ này và có ý định mở khách sạn ở đây.

Các câu hỏi của anh ta rất dễ trả lời: Thị trấn này vào kỳ nghỉ có đông khách du lịch không? Khu vực nào là sầm uất nhất? Các khách sạn địa phương tập trung ở khu vực nào? Đặc sản ẩm thực là gì? Có hoạt động nào đặc biệt không? Nếu đi du lịch, nên thăm những điểm nào? Những nhà hàng nào mà người dân địa phương thường xuyên lui tới?

Đối với các câu hỏi của anh ta, Khương Đại Hỉ không ngại mà trả lời tất cả.

Sau khi hỏi xong những câu hỏi dễ, Tề Thụ dường như đã nắm được tình hình. Anh ta tự nhiên chuyển cuộc trò chuyện sang Khương Đại Hỉ.

Khi biết cô đặc biệt thích vẽ, anh ta nói, anh ta và bạn bè cùng hợp tác mở một phòng tranh, và còn quen biết nhiều họa sĩ nổi tiếng.

Những họa sĩ mà anh ta nhắc đến, Khương Đại Hỉ, một người ít học ít biết, chẳng ai biết ai.

Anh ta kể về những triển lãm tranh nước ngoài mà anh đã xem, những họa sĩ mà anh yêu thích, phong cách nghệ thuật mà anh ưa chuộng, không ngừng điều chỉnh câu chuyện để phù hợp với cô. Cuối cùng, Khương Đại Hỉ cũng đã tìm được tiếng nói chung.

Trong cuộc trò chuyện của họ, ánh mắt Khương Đại Hỉ nhìn Tề Thụ dần trở nên thán phục.

Anh ta quen biết rộng, được giáo dục tốt, đã đi khắp nơi trên thế giới. Dù là trong lĩnh vực mà cô tự tin nhất, sự hiểu biết của anh ta cũng sâu sắc hơn nhiều. Tề Thụ giống như một cuốn sách không có trang cuối, cho dù kiến thức của anh ta đối với cô là quá vượt trội, cuộc trò chuyện giữa họ vẫn tiến triển rất thoải mái dưới sự dẫn dắt của anh ta.

Họ ngồi trong quán cà phê suốt cả buổi chiều.

Biết cô không quen uống cà phê, Tề Thụ bảo nhân viên phục vụ mang ra sữa ngọt.

Khương Đại Hỉ nói rất nhiều, dường như đã rút hết những gì trong đầu mình.

Cô cảm thấy cả đời này chưa từng nói chuyện với ai như thế. Đối diện với cô là một người thầy thông minh và thân thiện, nhưng lại không có cái uy quyền của một người thầy. Anh ta hài hước, uyên bác, quan tâm đến mọi chủ đề cô nói, mọi lời cô nói đều nhận được phản hồi đầy đủ.

Cho đến khi nhìn thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ, Khương Đại Hỉ mới nhận ra trời đã tối.

Nếu không về sớm người nhà sẽ lo lắng, vừa mở lời, anh ta liền tỏ ra thấu hiểu.

Khương Đại Hỉ và Tề Thụ chào tạm biệt nhau ở cửa quán cà phê.

Trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ lưu luyến, muốn thiết lập một mối liên hệ nào khác với cô: “Ban nãy em đi dạo là định mua gì thế? Tôi đã làm mất thời gian của em, để tôi bù lại những thứ em định mua nhé.”

Khương Đại Hỉ không tiện nói, cô không thể để một người đàn ông mới quen trong một ngày mua đồ lót cho mình.

“Không sao đâu, tôi không định mua gì, chỉ đi dạo thôi.”

Tề Thụ không còn cách nào khác, đành phải nói thẳng ra ý định của mình: “Nếu sau này tôi muốn tìm em thì làm sao để liên lạc được?”

“Nhà tôi không có điện thoại…”

Nói đến đây, Khương Hỉ cảm thấy trống rỗng, trong lòng có chút tiếc nuối. Hiếm khi gặp được một người nói chuyện hợp như vậy. Thân phận của họ quá khác biệt, hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, cuộc sống sau này khó mà có cơ hội giao thoa.

“Không sao, nếu có duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”

“Được. Em có danh thiếp của tôi, muốn tìm tôi thì cứ gọi vào số trên đó.”

Tề Thụ lịch sự chào tạm biệt cô.

“Khương Hỉ, có duyên sẽ gặp lại.”

Một cuộc gặp gỡ vui vẻ, một buổi chiều thật thú vị.

Trên đường về nhà, Khương Đại Hỉ vẫn còn đang nhớ lại trải nghiệm kỳ diệu này.

Trong túi cô không chỉ có danh thiếp của Tề Thụ, mà còn có hai trăm tệ.

Nghĩ đến đây, Khương Hỉ lập tức lấy tiền ra, cô lắc lắc vài lần, rồi đưa lên ánh sáng để kiểm tra thật giả.

Là tiền thật.

Gặp được người tốt thật đấy. Ngay lập tức, cô cảm thấy hổ thẹn, tự trách bản thân vì hành động kiểm tra tiền: Đúng là bệnh nghi ngờ, đã nói chuyện cả buổi chiều, nói chuyện vui như thế, sao còn nghi ngờ anh ta? Đúng là nghĩ xấu cho người ta, lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Người ta là tổng giám đốc, chẳng thiếu tiền, lừa cô làm gì.

Vừa về đến nhà, Khương Đại Hỉ liền đưa tiền cho mẹ.

Mạnh Tuyết Mai nghe xong câu chuyện cũng thấy kỳ lạ: “Thật mới lạ, nói chuyện thôi cũng kiếm được hai trăm tệ.”

Số tiền này đến thật nhẹ nhàng, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net