Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đối phó với hàng tá câu hỏi mà các thanh tra khác đặt ra và để lại lời khai của mình tại phòng thẩm vấn, Henry đã nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát Billrest và chậm rãi tiến về phía một chiếc xe taxi, anh sau đó cũng nhận được một cuộc gọi từ Josh.
"Tôi nghe đây, mọi chuyện vẫn ổn thỏa chứ Josh ?"
"Sao mà không ổn chứ, tôi đã ở lại bệnh viện Dansion và chăm sóc cho Jennifer kể từ lúc anh đi đấy, à mà này, tôi có tin tốt dành cho anh đây."
"Vậy sao, làm tôi bất ngờ đi nào."
"Tin tốt là cô ấy đã tỉnh lại và ăn uống bình thường rồi, dù vậy nhưng thể trạng hiện giờ vẫn còn yếu lắm. Còn bên anh thì sao, mọi chuyện ở sở vẫn tốt chứ ? Linh tính mách bảo tôi rằng có chuyện gì đó không hay vừa xảy ra thì phải."
"Phải, đúng là có chuyện chẳng lành vừa xảy ra thật, mà dù sao thì tôi cũng xong việc ở sở rồi, tôi sẽ kể cho anh đầu đuôi mọi chuyện sau nhé."
"Được thôi, nếu đã xong việc rồi thì anh hãy mau đến bệnh viện đi nhé, khẩn trương lên càng tốt vì tôi không có ghi chú lại danh sách mấy câu hỏi cao siêu của anh để mà thấm vấn cô ta đâu."
"Rõ rồi, tôi sẽ đến đó sớm thôi." - Nói rồi Henry dập máy và nhanh chóng bước tới cánh cửa của chiếc xe taxi gần đó, ngồi vào và lên đường đến bệnh viện Dansion.
"..."
*Bố ơi, chiếc chìa khóa cũ này dùng để làm gì vậy ạ ?"
...
Bố ơi, làm ơn trả lời con đi, chỉ một lần này thôi, hãy giải thích cho con biết đi ạ.
Chỉ là một món quà thôi, không có gì đâu con trai à, ta chỉ-
Không, con không thể nghe những lời nói dối đó hết lần này rồi đến lần khác nữa. Thật sự con không thể hiểu nỗi bố, loại công việc gì mà lại khiến người ta phải rời xa cả gia đình và chỉ về nhà mỗi ba tháng một lần vậy ?
...
Tại sao bố chẳng bao giờ trả lời mỗi khi mẹ và con hỏi đến cái công việc quái quỷ đó vậy ? Con không hiểu, con thật sự không hiểu gì cả. Cách hành xử kỳ lạ và con người lạnh nhạt này đâu phải là bố, hãy nói đi, rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với bố vậy ?
Con trai à, hãy nghe ta nói điều này, ta biết trong con lúc này đang có rất nhiều câu hỏi dành cho ta, và mẹ con cũng không phải là ngoại lệ, nhưng hiện giờ thì ta chỉ có thể hứa với con điều này mà thôi, ta nhất định sẽ trở về sau khi mọi chuyện kết thúc, và khi đó ta sẽ không đi bất cứ đâu nữa, ta sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ con con thêm một lần nào nữa, được chứ ?
...
Nghe này, tất cả mọi lỗi lầm và những lời dối trá của ta, ta không mong được con và mẹ tha thứ, nhưng con trai à, ít nhất hãy hiểu cho nỗi khổ của ta lúc này. Còn chiếc chìa khóa đó.
Chiếc chìa khóa này, chiếc chìa khóa này thì sao ạ...?
Đừng bận tâm về nó con trai à, hãy giữ nó thật kỹ nhé, vì ta tin rằng một ngày nào đó con có thể dùng nó và mở một cánh cửa dẫn đến những điều tốt đẹp đấy, giờ thì ta phải đi rồi.
BỐ, BỐ ƠI, NHỮNG LỜI NÓI ĐÓ CÓ NGHĨA LÀ SAO VẬY, HÃY NÓI RÕ CHO CON BIẾT ĐI, CON VÀ MẸ CHẮC CHẮN SẼ THA THỨ CHO BỐ, CON XIN HỨA VỚI BỐ MÀ !
Ta xin lỗi Henry, ta thật sự xin lỗi con, nhưng lúc này thì ta không thể nào giải bày tất cả cho con được, nghe lời ta, đừng khóc nữa con trai. Hãy hứa với ta rằng con sẽ thay ta chăm sóc cho mẹ nhé ? Ta yêu con rất nhiều, con trai của ta.
BỐ, BỐ ƠI, XIN BỐ ĐỪNG ĐI, ĐỪNG ĐI MÀ, HÃY Ở LẠI VỚI CON VÀ MẸ ĐI, BỐ !
...
"Này cậu gì ơi, đến nơi rồi đấy, cậu có sao không thế, dậy đi chứ, này !" - Người tài xế taxi đã phải ra tận ghế sau để kiểm tra Henry sau khi anh ngủ thiếp đi, ông ấy đã phải rất vất vả mới có thể đánh thức được anh ta dậy.
"Hả ? À xin lỗi bác tài nhé, tôi nghĩ là mình cảm thấy hơi mệt một chút nên mới ngủ quên thôi."
"Vậy sao, nhưng lúc nãy cậu rên rỉ nghe thảm thiết lắm, cậu có ổn thật không đấy, gặp ác mộng à ?"
"À không, không có gì đâu, chuyện bình thường thôi, cảm ơn ông, tiền xe của ông đây, cho tôi xin lỗi về chuyện này nhé."
"Không vấn đề gì đâu cậu trai trẻ, đừng bận tâm về điều đó, dù sao thì giờ này cũng chẳng còn bao nhiêu khách nữa nên tôi cũng đang định về nhà đánh một giấc đây. Cậu hẳn phải có nhiều tâm tư suy nghĩ lắm đấy nhỉ ?."
"Ý ông là sao vậy ?"
"Đôi mắt thâm quầng đó của cậu đã nói lên tất cả rồi còn gì nữa." -
"Thật vậy sao ạ ?"
"Chỉ là đoán mò thôi ấy mà, nhưng nghe này, tôi không biết là cậu đang phải đối mặt với loại áp lực nào nhưng hãy cứ bình tĩnh, từ từ mà tiếp tục rồi công việc cũng sẽ đâu vào đấy thôi, vào viện rồi thì nhớ uống thuốc vào cho khỏe người đi nhé."
"Vâng tôi biết rồi ạ, cảm ơn và xin lỗi ông rất nhiều."
"..."
Nói rồi người tài xế già lên xe và rời đi một cách chậm rãi, dù chỉ là những con người xa lạ nhưng những lời nói và sự quan tâm mà ông dành cho Henry thật sự khiến anh phải cảm kích, và chỉ ngay trong khoảnh khắc ấy, người tài xế đó khiến anh một lần nữa nhớ về người bố quá cố của mình.
"Giấc mơ ban nãy liệu có phải là điềm báo hay không ?", Henry tự hỏi chính mình rồi lại thở dài một cách chán nản, có lẽ vì anh biết rằng chính bản thân anh cũng chẳng thể tìm được câu trả lời hay bất kỳ một lời giải thích thỏa đáng nào vào lúc này cả.
"Henry, tôi ở bên này này." - Từ phía xa, Josh sau đó xuất hiện và vẫy tay gọi Henry.
"Chào anh Josh, sao rồi, cô ấy vẫn ổn chứ ?"
"Như tôi đã nói lúc nãy đấy, chỉ vừa tỉnh dậy vài giờ trước thôi, trước mắt thì tôi vẫn chưa tiến hành thẩm vấn nên vẫn chưa lấy được thông tin gì quan trọng cả, anh biết đấy, tôi không có duyên khi nói chuyện với phái nữ mà. Vả lại bác sĩ bảo tình trạng cô ấy ít nhiều đã khá hơn trước rồi nên chúng ta có thể tiến hành thẩm vấn, nhưng phải duy trì ở mức độ vừa phải thôi, dù vậy nhưng tôi nghĩ sức khỏe của cô ấy vẫn còn yếu lắm đấy."
"Nhưng nếu so sánh khoảng thời gian hôn mê đó với tình trạng sức khỏe của cô ấy bây giờ thì xem ra mức độ hồi phục của cô nàng cũng nhanh thật đấy."
"Đúng là vậy thật, à mà anh không định báo cho thanh tra Kleton biết về tình hình của Jennifer hiện giờ sao ?"
"Vì bây giờ chúng ta chưa biết rằng liệu những thông tin mà cô ta tiết lộ có thể tin tưởng được hay không nên tạm thời lúc này tôi nghĩ không nên báo cáo cho ông ấy, tôi sẽ liên lạc cho ông ấy ngay sau khi chúng ta hoàn tất công việc ở đây."
"Tôi hiểu ý của anh rồi, giờ đi thẩm vấn thôi nào."
"Được rồi, dẫn đường đi anh bạn, tôi sẵn sàng cho mớ câu hỏi "cao siêu" của mình rồi đây."