Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Kha gọi cả Lục Thu Bạch đến, ba người đàn ông uống rượu dưới trăng.
Nói đúng hơn là Thẩm Lạc Xuyên bị Từ Kha chuốc rượu.
Lục Thu Bạch vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng ngồi nhìn hai người kia, không biết Từ Kha gọi huynh ấy đến để làm gì nữa.
Liễu Thanh Thanh ngồi bên cạnh hận không thể dán tròng mắt lên người nào đó, nhưng miệng vẫn không quên dạy dỗ ta.
"Hôm qua muội nói với ta như nào? Lặp lại một lần."
"...Thương nam nhân cả đời xúi quẩy."
"Thế rồi tối hôm nay sao?"
"Thương nam nhân."
"Đã biết còn phạm là đáng tội gì!?"
Ta vẫn cố nói: "Ta và chàng ấy là phu thê, sao lại gọi là phạm tội được!? Chỉ là làm điều phu thê nên làm thôi."
Liễu Thanh Thanh thở dài: "Muội là người tu đạo, đệ ấy thì sao? Đến khi đệ ấy già muội vẫn vậy. Đệ ấy là người phàm, nhiều nhất cũng chỉ sống được trăm năm, muội thì sao? Không giấu giếm nữa, lần này ta và Từ Kha đến muốn dẫn muội quay về."
Nhưng mà...Thẩm Lạc Xuyên thực sự là người phàm sao?
Lần đánh nhau ở ngoại ô đủ để chứng minh chàng ấy không phải người bình thường. Thành thân hai năm, hai người đều không biết thân phận thực sự của nhau.
Nực cười biết bao!
Những ngày gần đây mấy người Lục Thu Bạch liên tục đến tìm ta, nhưng chàng ấy cũng không hỏi gì. Chàng thà rằng nghe ngóng từ Lâm Bạch Lộ về các sư huynh sư tỷ cũng không đến hỏi ta. Chàng thực sự thích ta sao?
Người ngồi đó, cách ta không xa. Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng người yên lặng.
Từ Kha thì không yên, thấy ta và Liễu Thanh Thanh ngồi ở đủ xa, huynh ấy bắt đầu mở miệng lấy uy: "Lần này bọn ta đến để đưa Hứa Tư Tư về."
Còn đá một cái vào chân Lục Thu Bạch ở dưới gầm bàn: "Đúng, bọn ta sẽ đưa muội ấy đi."
Thẩm Lạc Xuyên tiếp ly rượu hai người đưa, mặt không biến sắc hỏi lại: "Tại sao?"
"Muội ấy là người tu đạo, ngươi là người phàm, ngươi nghĩ xem mình có xứng với muội ấy không?"
"Vấn đề này tạm thời không phiền hai vị cho ý kiến." Chàng cười lạnh, làm cho Từ Kha không nhịn được rùng mình một cái.
"Ngươi cùng lắm sống được một trăm năm, nhưng muội ấy thì khác. Trong phái Đồng Thành, muội ấy là đệ tử nhất nhì, cực kì có tiềm năng sẽ đắc đạo, ngươi không muốn làm hại muội ấy chứ?"
Thẩm Lạc Xuyên im lặng hồi lâu, nhấp một ngụm rượu rồi mới chậm rãi trả lời: "Ta không muốn hại nàng. Ta mãi mãi sẽ không làm hại nàng. Nhưng chỉ cần nàng còn thích ta, ta không bao giờ rời xa nàng."
"Vậy nếu như muội ấy không thích ngươi thì sao?" Lục Thu Bạch đột nhiên mở miệng khiến Từ Kha giật cả mình, xem ra gọi huynh ấy đến không phải là hoàn toàn vô tác dụng.
Người ấy nhìn thẳng vào mắt đại sư huynh: "Để nàng ấy tự nói đi. Nếu như nàng ấy không thích ta, ta sẽ rời đi ngay."
Một ánh mắt ấy, Lục Thu Bạch cảm thấy như đã nhìn thấy sự trỗi dậy của mặt biển vốn ngủ yên.
Ban đầu khi mới gặp, mặt biển trong Thẩm Lạc Xuyên hãy còn yên ả, sóng yên gió lặng.
Nhưng bây giờ khi hai người đến, náo động vào mặt biển kia, mặt biển ấy lộ ra dáng vẻ thật sự của mình. Ấy gió to sóng lớn ập đến như muốn cuốn trôi, muốn nuốt hết tất cả.
Lục Thu Bạch không nói gì nữa, trầm mặc uống cạn ly rượu.
Huynh ấy vốn đã không giỏi nói chuyện. Dù là đối diện với tiểu sư muội tự tay mình dạy dỗ còn không nói được mấy lời dễ nghe, nói gì đến Thẩm Lạc Xuyên, đối với huynh ấy chàng chẳng qua chỉ là một người lạ.
Từ Kha tất nhiên không hiểu nỗi lòng của Lục Thu Bạch. Nhưng huynh ấy cũng rất rõ rằng Thẩm Lạc Xuyên là một con sói, có cắn chết Hứa Tư Tư cũng không buông.
Vừa tức giận vừa hoang mang, huynh ấy không biết nên làm gì.
Chỉ có thể chuốc cho chàng ấy từng chén lại từng chén.
Ta và Liễu Tanh Thanh vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ba người họ.
Đến cuối người gục đầu tiên là Từ Kha.
Tửu lượng đã thấp còn ra vẻ.
Sau đó, Lục Thu Bạch cũng dần ngồi không vững, chỉ còn lại một mình Thẩm Lạc Xuyên.
"Đi nhặt xác họ thôi."
Liễu Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh Lục Thu Bạch, dè dặt chọc chọc vào má huynh ấy: "Mềm quá đi!"
Dáng vẻ tự cao tự đại thường ngày của đại sư huynh không còn sót lại miếng nào.
Tỷ ấy trêu chọc đại sư huynh vui vẻ lắm, còn ta thấy đau đầu.
Thẩm Lạc Xuyên say rồi, nhưng say vẫn biết giữ mình.
Chàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng lại giống như trẻ con hai mắt phát sáng nhìn ta, trên môi còn hơi ướt khẽ ánh lên.
Phải dùng từ này để diễn tả, mặt tựa hoa đào.
"Ôm!"
Đột nhiên chàng kêu lên một tiếng làm ta giật mình, mà cũng không thể nói lí gì với kẻ say được, chỉ đành nghe theo chàng: "Lát nữa sẽ ôm nhé, lát nữa ôm được không nào."
Có thể thấy rõ sự ủ rũ trong ánh mắt Thẩm Lạc Xuyên, miệng cứ mở ra lại khép lại, nhìn rất đáng thương. Chàng lại thốt ra một từ: "Ôm."
Cứu với, thế này ai gặp mà không mê chứ.
Ra ngoài là nam tử hán sức dài vai rộng, khí chất ngời ngời, còn trước mặt người thương lại như một con cún con đôi mắt long lanh ngấn nước.
Làm khó ta quá đấy! Ta vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Lặp lại lần nữa."
"Ôm ta đi mà."
Chữ cuối cùng còn có dư âm lưu luyến, nghẹn ngào, thêm chút giọng mũi nghe càng có cảm giác mất mát.
Ta cúi xuống, hai tay vòng qua người chàng, chàng ngoan ngoãn gục đầu trên vai ta.
Bé ngoan quá.
Khi ấy ta không còn quan tâm đến người khác nữa, mặc kệ ngoài kia có mưa to gió lớn, ta chỉ muốn ôm bạn nhỏ của mình.
Ta dìu chàng vào phòng, rõ ràng là có thể đẩy hai tay chàng ra, nhưng ta lại muốn chìm trong vòng tay chàng.
Bên ngoài văng vẳng tiếng chửi của Liễu Thanh Thanh.
Một cô gái đỡ hai người đàn ông, thực sự vất vả nặng nhọc.
Nhưng ta vẫn mặc kệ vậy, bèn dùng thuật tịnh âm, giờ đây bên tai chỉ còn tiếng thở đều đều của chàng.
Hóa ra khi yên tĩnh là có thể nghe thấy được.
Đêm hôm ấy ta không biết là dùng thuật tịnh âm sẽ tạo nên kết quả như thế nào.