Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùng 1 mỗi tháng là ngày họp của cả phái Đồng Thành.
Các đỉnh núi xếp chỗ dựa theo trình tự nội môn ngoại môn, nhìn từ trên cao xuống, giữa cả một rừng người lại có một khoảng trống hốc.
Chính là chỗ của đỉnh Thường Thanh.
Sư tôn ta khác với những sư tôn khác, người không thích thu đồ đệ. Do đó, đỉnh Thường Thanh không có đệ tử ngoại môn.
Đệ tử nội môn cộng lại có bốn mống.
Đại sư huynh Lục Thu Bạch, sư tỷ Liễu Thanh Thanh, Từ Kha với cả ta.
Một nhóm lơ thơ mấy mống.
Trong đó, Lục Thu Bạch vì có tu vi đứng đầu trong số các đệ tử, lại nhập môn sớm cho nên tất cả đệ tử trong môn phái đều gọi huynh ấy một tiếng đại sư huynh.
Ta thì vì thời gian tu luyện ít nhất nên mọi người đều gọi ta là tiểu sư muội.
Trưởng môn sư tôn đứng trên đài nói lia lịa, ta và Từ Kha lén lút làm việc riêng từ lúc ngài ấy bắt đầu phát biểu.
"Ngoài mấy việc như mọi khi thì có một chuyện quan trọng nhất."
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn mọi người đầy mong đợi.
"Theo thường niên, Hồ Hạ bí cảnh lại đến ngày mở ra. Mỗi đỉnh núi sẽ có bốn người tham gia. Mong các đệ tử nhiệt tình báo danh, cũng mong các vị phong chủ cẩn thận lựa chọn danh sách người vào bí cảnh."
Bên dưới ồ cả lên.
Những hàng khác đều đang bàn tán xôn xao xem ai đi ai không đi.
Mà bọn ta, ai cũng không thoát.
Cạn lời.
Sư tỷ cực kì kích động: "Lại được xuống núi chơi rồi."
Ta miễn cưỡng nở một nụ cười. Bí cảnh này nghe thôi đã thấy nguy hiểm, phải nhanh chóng chạy trốn, không trốn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì nữa.
Hơn nữa ta cũng không muốn lấy thứ gì ở đó, vào bí cảnh ngoài ăn bụi cũng không làm được gì.
Một ngày trước khi vào bí cảnh, sư tôn gọi bốn người bọn ta đến, phát cho mỗi người một túi gấm.
"Các con cất túi này đi, sẽ có ích khi vào bí cảnh."
Trên đường trở về, ta lật lên lật xuống nhìn nó mấy lần, phát hiện đây không phải là túi gấm bình thường. Đây là túi càn khôn.
Ta không khỏi cảm thán: "Sư tôn đúng là hào phóng."
"Thế cũng không phải. Thầy luyện đan Diệp Thanh Phong muội có biết không?" Từ Kha thấy ta lắc đầu, không hề từ bỏ liền quay sang hỏi Liễu Thanh Thanh: "Muội có biết không?"
"Từng nghe qua tên. Nghe nói là bậc thầy thiên tài luyện đan có một không hai."
"Đúng, chính là ông ấy. Các sư tôn cho bọn họ một pháp khí càn khôn mà bắt bọn họ phải lên võ đài tranh giành."
"Không phải chứ, một đám luyện đan lên võ đài? Để làm gì, đập lò luyện đan của nhau à?"
"Hahaha không phải. Nếu so luyện đan, Diệp Thanh Phong nhất định có thể thắng. Nhưng, kết quả lên võ đài, trận đầu tiên đã rớt đài."
Lục Thu Bạch không hề tiếp chuyện mà chỉ đi phía sau ba người bọn ta.
Đường về ở giữa sương mù, cây cối hai bên có vẻ cao lớn.
Ta đi chậm rì rì, rớt lại phía sau Từ Kha và Liễu Thanh Thanh, đi song song Lục Thu Bạch.
Thảo nào mọi người đều thích huynh ấy. Ở cùng huynh ấy có một cảm giác thoải mái khó nói. Như bây giờ đây, bọn ta không nói chuyện, cũng không thấy gượng gạo.
"Hai người nhanh lên! Còn phải về chuẩn bị nữa đấy!" Sư tỷ quay đầu gọi bọn ta.
Lục Thu Bạch cười nói được.
Nếu như không có giấc mộng kia, ta có lẽ sẽ sống ở đây cả đời.
Có Lục Thu Bạch và sư tôn che chở, có sư tỷ chăm sóc, rảnh rỗi thì trêu chọc Từ Kha.
"Tiểu sư muội, nhanh lên."
Thiếu niên bên cạnh cúi đầu nhìn ta, trong mắt có những đốm sáng, thấy ta hơi loạng choạng thì khẽ đỡ lấy ta.
"Vâng."
-------------------------------
"Lần thí luyện này, mỗi môn phái đều phái người nổi bật trong đám đồ đệ mới đến. Mọi người vừa phải tôn trọng nhau đồng thời cũng tự chú ý bảo vệ bản thân." Chưởng môn sư tôn bảo đại sư huynh phân phát phù chú: "Nếu như vào bí cảnh gặp nguy hiểm, mọi người cắt đứt phù chú tự động sẽ quay về đây."
"Có được vừa vào đó liền cắt phù chú luôn không?" Ta thấp giọng hỏi Liễu Thanh Thanh, lại bị tỷ ấy cho một trận: "Không có tiền đồ, xuất môn cũng đừng nói ta là sư tỷ của muội, ngại lắm."
"... Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, trở về bình an!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy vị sư tôn cùng bay lên, hai tay kết ấn.
Kim quang trùm lên khắp mọi người, ánh sáng chiếu rọi ấm áp, càng lúc càng sáng chói tới mức không mở nổi mắt.
Ta ôm chặt tay sư tỷ, nhắm tịt mắt, khi mở mắt ra, trời đất đã thay đổi.
Đoàn người được dịch chuyển vào trong rừng rậm, dưới chân là tầng tầng lá rụng, giẫm lên thì nát ra.
Xem ra trong bí cảnh đến cả mùa cũng thay đổi.
Người trong môn phái đều tụm thành nhóm năm nhóm ba.
Mà người Thường Thanh bọn ta vô cùng được chào đón, Lục Thu Bạch khỏi nói, là người đầu tiên xuất phát.
Nhưng ta không thể nào tưởng được Từ Kha thế mà cũng được yêu thích lắm.
Sư tỷ túm tay ta, muốn ta vào đội của tỷ. Ta liền nhẹ nhàng từ chối.
"Ta muốn giống như đại sư huynh tự mình xoay sở!" Ta chỉ vào thân ảnh đơn độc xa xa đằng trước.
"Muội nhỏ mà cứng đầu thế! Ở đây vô cùng nguy hiểm, muội không đi cùng bọn tỷ vạn nhất bị dã thú tấn công hay có chuyện gì thì sao!"
Từ Kha từ nhóm của huynh ấy chạy lại phụ họa: "Đúng đấy, đúng đấy nếu như muội không muốn vào nhóm sư tỷ thì vào nhóm ta được không?"
Ta vẫn lắc đầu.
Không phải ta muốn đơn phương độc mã, mà là ta thực sự không muốn đi.
Các sư tôn nhất định chọn một nơi an toàn mới đưa bọn ta tới.
Nơi đây chính là nơi an toàn nhất, ta không đi đâu.
Hai nhóm họ thấy ta cương quyết như thế cũng không miễn cưỡng.
Trước khi đi, sư tỷ và Từ Kha kéo ta qua một bên. Một người nhìn xung quanh, một người nhét thứ gì đó vào trong túi gấm của ta.
"Mấy thứ này muội cầm lấy đều sẽ dùng đến. Một mình ở bên ngoài nhớ chăm sóc cho bản thân, mưa thì tìm chỗ trú, đứng có ngốc nghếch mà đứng đó, buổi tối đi ngủ đừng đạp chăn, lúc ấy không có ai đắp lại cho muội, còn có ..."
Ta vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười, không ngừng gật đầu.
Liễu Thanh Thanh nói một thôi một hồi mới lưu luyến rời đi.
Cuối cùng!
Ta cuối cùng một mình rồi!