Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh
  3. Chương 42: 42: Tin Là Thật
Trước /65 Sau

Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 42: 42: Tin Là Thật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Triệu Ấu Lăng bay nhẹ nhàng lưu loát từ bờ bên này sang thuyền hoa rồi nhảy lên nóc Tầm Phương Các.

Trong nháy mắt, một cái bóng lướt qua bay lên nóc nhà.

Mọi người vẫn tiếp tục im lặng làm công việc thường ngày của mình, ánh mắt của người chèo thuyền vẫn nhìn vào cây sào trên tay, dù có ngước mắt lên nhìn thoáng qua cũng tưởng đó là một con chim lớn đậu trên góc nóc nhà của Tầm Phương Các.

Từ góc nhà trượt xuống tầng hai thấy toàn bộ Tầm Phương Các đều rất yên tĩnh dường như chưa có ai tỉnh giấc.

Trong phòng Tô Nhi không có ai, trên bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng, chăn mền được gấp gọn gàng trên giường giống như đã lâu rồi không có người ở và dọn dẹp.

Triệu Ấu Lăng nhớ lần trước có hai cô nương dẫn nàng đến phòng của Tô Nhi, tìm thấy họ có lẽ sẽ hỏi được tình hình của Tô Nhi.

Tầng hai là chỗ ở của hoa khôi hàng đầu, vậy thì có lẽ hai vị cô nương Oanh Oanh, Yến Yến ở tầng dưới cùng.

Triệu Ấu Lăng rất may mắn đã tìm thấy Oanh Oanh và Yến Yến ở một phòng trong góc của tầng một.

Hai cô nương còn đang ngái ngủ, mơ màng mở mắt ra nhìn thấy Triệu Ấu Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Ấu Lăng đã hỏi một câu Tô Nhi cô nương ở đâu, hai người bọn họ lúc này mới nhận ra Triệu Ấu Lăng không phải gã sai vặt đang làm việc.

"Người, người là quý công tử đêm hôm đó phải không?"

Yến Yến nhận ra Triệu Ấu Lăng, kinh ngạc quan sát Triệu Ấu Lăng, không biết vì sao hôm nay Triệu Ấu Lăng lại ăn mặc như thế này.

"Trả lời ta, Tô Nhi cô nương đang ở đâu?"

Triệu Ấu Lăng cũng không có rảnh mà nói chuyện cũ với bọn họ.

Nhưng khi Yến Yến nhận ra nàng, làm cho nàng có chút hối hận, lẽ ra nên dịch dung thành nam tử, dáng vẻ thật sự đã bị nhận ra, sau này sợ rằng sẽ phiền phức.

Nhưng việc đã đến nước này thì cũng không nên quan tâm nhiều nữa, cứ giải quyết chuyện trước mắt rồi tính sau.

Oanh Oanh, Yến Yến ấp úng một lúc, bị Triệu Ấu Lăng ép mới nói ra rằng Tô Nhi bị Thái tử đưa đi, chắc là đưa đến biệt uyển của Thái tử.

Thái tử vốn cho rằng Tô Nhi đã c.h.ế.t rồi, không ngờ rằng Tô Nhi còn sống, hắn ta lập tức đến Tầm Phương Các ném cho Tú Bà mấy thỏi bạc rồi đưa Tô Nhi đi, Tú Bà dặn dò mọi người ở Tầm Phương Các sau này không được nhắc đến Tô Nhi nữa, coi như từ trước đến nay không có người tên Tô Nhi này.

"Thì ra là như vậy!"

"Phòng của Tô Nhi vốn cho người mới ở nhưng có người nói Tô Nhi c.h.ế.t rồi, phòng kia xui xẻo cho nên vẫn để trống..."

Oanh Oanh sợ sệt khép vạt áo nói.

Yến Yến vội vàng kéo ống tay áo nàng ấy nhắc nhở đừng nói lung tung.

"Các ngươi còn biết chuyện gì nữa cứ việc nói ra."

Triệu Ấu Lăng từ trong túi bên hông móc ra ít bạc vụn, ánh mắt của Oanh Oanh lập tức sáng lên, đưa tay nhận lấy nói, Thái tử đang luyện thuốc Trường Sinh Bất Lão, cần dùng m.á.u của nữ tử trẻ tuổi, nghe bên ngoài người ta truyền miệng nhau nói Tô Nhi đã bị Thái tử luyện thuốc c.h.ế.t rồi.

"Oanh Oanh nói không đúng hoàn toàn, Thái tử không phải luyện thuốc Trường Sinh Bất Lão mà là thuốc Bổ Thận Tráng Dương, khiến cho nam tử khỏe mạnh, tinh lực dồi dào."

Yến Yến nói xong vội vàng đưa tay ra nhận lấy bạc vụn Triệu Ấu Lăng cho.

Mặc kệ Oanh Oanh, Yến Yến nói thật hay giả, nàng vẫn phải đi một chuyến nhìn tận mắt mới có thể yên lòng.

Nếu như Tô Nhi thật bị Thái tử luyện thành thuốc thì phải gậy ông đập lưng ông.

Không biết có phải bởi vì là ban ngày hay không mà biệt uyển của Thái tử rất bình thường không có gì lạ, thị vệ gác cửa dựa vào tường ngủ gật.

Các căn phòng đều bài trí rất bình thường, hắn những không thấy cái gọi là lò luyện đan, càng không có cảnh tượng hương sắc diễm tình, cả biệt uyển không thấy nô tỳ hay gã sai vặt nào.

Trong sân hoa cỏ tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, cây cối xanh tốt lạ thường.

Triệu Ấu Lăng đi một vòng biệt uyển cũng không thu hoạch được gì, tiện tay bẻ chút lá cây, không cam lòng rời khỏi biệt uyển của Thái tử.

"Thế tử phi về rồi."

Nhìn thấy Triệu Ấu Lăng vào cửa, Hương Xảo hoảng hốt từ trong màn lụa đỏ xoay người xuống giường.

"Nô tỳ thấy chăn trên giường chưa gấp gọn, muốn sửa sang một chút."

Hương Xảo muốn giải thích nhưng thấy Triệu Ấu Lăng không hề tức giận, nàng ta lại nghiêng đầu thoáng nhìn vào trong màn lụa đỏ.

Một mình ngủ trong màn lụa đỏ nhớ lại cảnh tối hôm qua, cảm giác thật giống như nằm mơ vậy, nàng ta như cảm nhận được độ ấm thân thể Mục Hàn Trì, chỉ còn một chút thôi thì đã thành công rồi...

Chiếc chăn gấm bên trong màn lụa đỏ bị đẩy sang một bên, trên gối có vết lõm vì bị nằm đè lên.

Cho thấy Hương Xảo đã ngủ trên giường rất lâu rồi.

Triệu Ấu Lăng đi tới sau tấm bình phong thay y phục.

Trên giường lộn xộn nhìn quá khó coi, Hương Xảo trèo lên gấp gọn lại.

Khi Triệu Ấu Lăng thay y phục xong, từ sau tấm bình phong đi ra, Hương Xảo cũng dọn giường gọn gàng rồi, lúng túng xuôi tay đứng một bên, chột dạ nói:

"Vừa rồi khi nô tỳ dọn giường thì cảm thấy bụng có chút không thoải mái nên nằm một chút.

Nô tỳ không cố ý ngủ ở trên giường của Thế tử và Thế tử phi đâu."

"Ngươi mệt thì ngủ đi.

Cái giường này ngươi thích ngủ lúc nào thì ngủ.

Tối nay ngươi cứ ngủ tiếp nhưng đừng để cho Thế tử biết."

Triệu Ấu Lăng cúi đầu chỉnh lại ngọc bội bên hông, ngọc bội hình chữ nhật ở bên hông nàng không cảm thấy to quá mà càng tăng thêm khí chất phóng khoáng.

"Sao nô tỳ dám chắc không để Thế tử phát hiện chứ!"

Hương Xảo nói lí nhí nhỏ như muỗi kêu, bản thân nàng ta nghe còn không rõ.

Triệu Ấu Lăng cười ha ha không lên tiếng.

Lúc này ở ngoài cửa Cẩm Sắt báo nói Thế tử đã trở về.

Triệu Ấu Lăng vội đi ra cửa, Hương Xảo lùi về phía sau mấy bước, muốn tìm chỗ trốn, trong lúc vội vàng chạy tới sau tấm bình phong mà Triệu Ấu Lăng vừa thay y phục.

"Thế tử đi đến Du Viên trước, chắc hẳn chút nữa sẽ đến đây gặp Thế tử phi."

Cẩm Sắt lanh trí nói xong thì xoay người vào bên trong nhìn Hương Xảo, không thấy Hương Xảo cùng đi ra, nàng ấy "ơ" một tiếng.

"Cả ngày hôm nay Hương Xảo đều ở trong phòng cũng không biết nàng ta bận cái gì.

Hương Diệp gọi nàng ta đi khố phòng giúp đỡ, nàng ta từ chối nói rằng người không khoẻ."

"Quả thật nàng ta không khỏe, sau này ngươi và Ti Lạc phải chăm sóc nàng ta thật tốt, giống như chăm sóc ta vậy, biết không?"

"Vâng."

Cẩm Sắt vốn định mách tội nào ngờ lại biến thành người hầu của Hương Xảo.

Phải chăm sóc Hương Xảo giống như chăm sóc Thế tử phi sao? Hương Xảo là thứ gì chứ?

Cẩm Sắt và Ti Lạc nhỏ giọng nói chuyện ở góc hành lang thì bị Hương Xảo đi qua nghe thấy, nàng ta bước tới túm lấy hai tiểu nha hoàn tát cho mỗi người hai cái.

Đánh tới mức Cẩm Sắt và Ti Lạc nước mắt trào ra, choáng váng mặt mày.

"Lời của Thế tử phi mà các ngươi cũng dám bàn tán, sau này xem các ngươi có dám không nhớ lâu hay không!"

Hương Xảo nói xong ưỡn ẹo đi tắm.

Có Thế tùy ý đánh chửi nô tỳ, có thể tùy thời sai người hầu hạ ăn uống, loại cảm giác này thật là quá tốt, nàng ta đã bị những thứ này cuốn sâu vào.

Bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự trở thành thị thiếp của Thế tử, trong bụng đang có một vị tiểu Thế tử.

Mục Hàn Trì đến Du Viên gặp phụ thân rồi cùng nhau ăn cơm tối sau đó thì trở về Lăng Vân Các.

Triệu Ấu Lăng ăn cơm tối với Cao phu nhân xong vẫn không thấy Mục Hàn Trì tới, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Liên quan tới Thái tử, nàng có quá nhiều điều muốn hỏi Mục Hàn Trì, nếu Mục Hàn Trì không đến thì nàng sẽ đi Lăng Vân Các tìm hắn.

Triệu Ấu Lăng đi ra, Cẩm Sắt và Ti Lạc đang đứng canh giữ ở cạnh cửa.

Cẩm Sắt nghe nói Triệu Ấu Lăng định đi Lăng Vân Các thì vội nhắc nhở:

"Thế tử phi không thể đến Lăng Vân Các, Thế tử đã căn dặn, trừ Mục Lôi, không ai được bước chân vào Lăng Vân Các."

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tiểu Miu

Beta: Felica

Check: Ngọc Kỳ.

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Nàng Tí Hon

Copyright © 2022 - MTruyện.net