Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG IX: LỜI XIN LỖI ĐẦU TIÊN.
Sau năm ngày nghỉ ngơi thoải mái, NT lại tiếp tục đi làm. Theo lời chị Huệ và TN thì Trần MV cũng biến mất, đến nay vẫn chưa xuất hiện, đúng với ước muốn của cô.
Hít một hơi thật sau, nắm chặt hai tay lại hô nhỏ "cố lên", NT bước vào khách sạn với nụ cười tươi trên môi. Nhưng đập vào mắt cô là những ánh mắt hiếu kì, kính phục, sợ hãi thậm chí là ghen ghét, đố kị. "Không ngờ phản ứng của mọi người lại mãnh liệt như vậy, xem ra mình đã đánh giá hơi thấp tầm ảnh hưởng của hắn ta rồi. Haiz, có lẽ từ nay sẽ khó sống rồi" NT nghĩ thầm rồi tự an ủi mình cố gắng.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, vui vẻ chào hỏi mọi người như thường lệ, NT cố gắng bỏ qua những ánh mắt ghen ghét coi như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía phòng thay đồ, bắt đầu một ngày làm việc.
Lúc đi qua lối rẽ, NT nhìn thấy bác Trần, mặt tỏ ra nghiêm nghị nhìn cô nhưng sau đó lại giơ ngón tay cái lên với cô chẳng khác nào hành động của Hoa Trạch Loại trong " vườn sao băng" làm cô phì cười. Còn cậu Trung khi gặp cô cũng nháy mắt tinh nghịch tỏ ý tán thưởng và động viên làm NT cảm động, mọi người luôn tin tưởng và ủng hộ cô cho dù họ chưa biết rõ sự việc.
Thời gian cứ một nhích dần, NT và chị Huệ hăng say lau cửa kính, vừa lau hai người vừa nói chuyện rôm rả.
- Này, hôm nào em dẫn AD đi chơi cùng bọn chị một bữa đi. Chị thích con bé lắm, TN cũng vậy. Con bé vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, ngoan ngoãn. À, hay là bọn chị nhận con bé là con nuôi nhé? - Chị Huệ hồ hởi nói, quay sang nhìn NT hỏi.
- Trời, chị đã có ba con rồi mà còn chưa đủ sao? Nếu thích thì bảo anh rể buổi tối cố gắng hơn nữa, chứ AD là của một mình em, không thể chia sẻ cho bất cứ ai được. hehe.- NT nháy mắt trêu chị Huê.
Chị Huệ thấy vậy mặt đỏ bừng,liền quay sang cù NT, quát khẽ:
- Con ranh này, bây giờ to gan gớm nhỉ, dám trêu cả chị. Đã vậy thì chị đây không thèm mày đồng ý nữa, AD là con gái chị chắc rồi, chị sẽ cưng chiều, yêu thương nó hơn cả mày luôn. Haiz, còn mấy đứa con của chị chán lắm, nhắc đến lại muốn điên cả đầu, tức chết mất.
- Woa! Không ngờ chị Huệ mà cũng biết đỏ mặt á? Xem ra chuyện này sẽ trở thành sự kiện lịch sử đáng nhớ đó. Haha...Thôi tha cho em đi, đang làm việc mà.- Vừa cười vừa tránh né tay chị Huệ, NT vẫn cố gắng đùa, hiếm có dịp chị Huệ chịu lép vế, phải lợi dụng chút xíu chứ.
Hai người đang cười đùa không để ý có người đi đến, đúng lúc chị Huệ cù làm NT buồn hất văng rẻ lau trong tay, rơi vào váy người đó rồi đáp xuống đất. Thấy vậy hai người ngừng đùa, nhìn lên , thì ra là Mai - Nhân viên lễ tân như TN.
Thấy váy mình bị rẻ lau rơi vào, Mai liền quắc mắt nhìn NT rồi không trút nể nang mắng té tát:
- Không có mắt hả? Làm ăn thê à? Trong giờ còn dám đùa nhau, làm bẩn hết váy của tôi rồi, còn không mau cúi xuống lau sạch đi?
Do từ lúc bước vào đã có sự chuẩn bị tâm lý cho nên NT cũng không quá bất ngờ khi bị Mai ghen ghét và cố tình chuyện bé xé ra to, vì vậy bình tĩnh nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi....
Chưa kịp nói hết lời Mai đã chống nách, nhảy xổ vào :
- Cái gì mà không cố ý? Rõ ràng là cô cố tình, lại còn gân cổ lên cãi, tưởng một câu là xong sao? Hay cô nghĩ mình có người chống đỡ mà vênh mặt lên ở đây? Chỉ là một lao công cỏn con định ra oai với ai?- Bỗng dưng Mai chuyển sang giọng điệu chua cay, mỉa mai.
Mai cố tình lớn giọng khiến mọi người chú ý, xúm lại xem.
- Tôi không hiểu cô nói gì. - NT vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Mai đáp.
- Đừng có giả ngu với tôi, nghĩ mình còn ngây thơ, trong trắng lắm sao?.- Mai cố ý đay nghiến từ " trong trắng" - Chẳng qua cũng từng làm cái nghề đó rồi.
Vừa dứt lời cô ta đã bị cả một xô nước lau nhà tạt thẳng vào người, chị Huệ từ nãy giờ đã điên tiết, nghe đến câu đó không thể kìm được, hất nước xong còn quát:
- Mày có giỏi thì nói lại lần nữa xem?
Mai bị hất nước vào người ướt sũng như chuột lột trông thật chật vật, nhếch nhác, lại càng điên tiết hơn, mắt như tóe lửa nhìn chị Huệ:
- Mụ già này, mụ dám tạt nước vào người tôi? Muốn nghỉ việc hả? Được rồi, tôi nhất định sẽ báo việc này cho quản lí.
Nghe Mai nói vậy chị Huệ chỉ nhếch mép cười khẩy:
- Mày nghĩ tao sợ sao? Có giỏi thì đi báo đi, tưởng tao không biết mày cặp với hắn hả? Để xem hắn có dám vì mày mà trắng đen lẫn lộn không? Rõ ràng mày nhìn thấy bọn tao đang làm ở đây, còn cố ý bước tới cho rẻ lau của NT rơi vào váy mày để lấy cớ quát mắng nó. Tao còn chưa nói chuyện đang trong giờ làm việc mày bước ra đây làm gì? Hay lại cũng có "khách"? Không biết ai hợp với nghề đó hơn đâu.
Chị Huệ nổi tiếng lắm chuyện, **** người sâu cay đâu phải hữu danh vô thực, người như Mai làm sao là đối thủ? Cô ta cứng họng chỉ biết trợn mắt nhìn chị Huệ rồi chỉ tay vào hai người:
- Mụ...mụ... Hai người...hai người... đừng tưởng tôi sợ. Cứ chờ đấy, không thèm cãi nhau như hàng tôm, hàng cá với loại người thất học.
Nói xong, cô ta liền quay đầu cắp *** đi luôn, chị Huệ còn cố tình nói với theo:
- Bọn chị lúc nào cũng sắn lòng tiếp chiêu, nếu muốn, xin chị nhận làm đệ tử truyền cho ít kinh nghiệm. Đi thong thả nha.- Rồi cười khoái trí, NT đành lắc đầu, có lúc chị Huệ cũng rất trẻ con, nhưng chị luôn nhiệt tình, sẵn sàng ra tay vì bạn bè.
Nhân vật chính đã đi, chuyện vui kết thúc, mọi người cũng giải tán, quay lại làm việc của mình. NT Kéo tay chị Huệ lại ngăn:
- Thôi đủ rồi, chị chấp nhặt với cô ta làm gì rồi dây dưa mệt lắm.
- Mày làm sao vậy? Nó nói thế mà không bực sao? Khí thế hôm trước đánh "cẩu" đâu hết rồi? - Chị Huệ tức giận giật tay ra.
Thấy vậy NT liền xun xoe cười với chị:
- Hì hì, có chị hai danh bất hư truyền ở đây em làm sao dám múa rìu qua mắt thợ?
- Hừ, biết vậy thì tốt. Nhìn mà học tập, toàn lũ mơ tưởng đến lão Vương, hôm trước chứng kiến màn đấy nhất định là ghét mày, thể nào cũng có nhiều đứa kiếm chuyện gây sự. Đừng hiền quá mà bọn nó được nước lấn tời đấy. - Chị Huệ không giận nữa, nghiêm túc nhắc nhở NT.
- Em biết rồi. Mà có chị với TN ở đây ai dám bắt nạt em chứ?- NT nháy mắt cười với chị.
Hai người không nhắc đến chuyện đó nữa, lại vui vẻ tiếp tục làm việc.
Chiếc xe mercedes màu đen dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự trắng xa hoa, lộng lẫy. Cánh cổng sắt tự động mở ra hai bên cho xe tiến vào. Khi chiếc xe dừng lại nơi gần cửa, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi, mặc đồng phục quản gia bước tới mở cửa sau xe, cung kính mời người bên trong bước ra:
- Dạ, cậu chủ đã về.
Trần MV từ trên xe bước xuống, vẫn là bộ vest màu đen quen thuộc, bộ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng khuôn mặt có vẻ hơi tiều tụy, râu lún phún khoảng hai ngày chưa cạo lại càng tăng thêm vẻ nam tính, vô tình.
Nghe quản gia nói, MV không đáp lại, cũng chẳng nhìn ông ta, một mạch bước thẳng vào trong nhà.
Ở cửa anh liền cởi áo khoác, đưa cho người hầu đã đứng đó chờ, cất đi rồi reo mình xuống chiếc ghế salông sang trọng giữa nhà, nới lỏng cà vạt, hai mắt nhắm lại vẻ mệt mỏi. Thấy vậy người quản gia bước lên hỏi:
- Thưa cậu có muốn ăn cơm không ạ?
- Không cần, tôi ăn rồi. Có ai ở nhà không? - MV lạnh lùng hỏi.
- Dạ, bà chủ với cô hai ra ngoài. Chỉ còn cậu chủ nhỏ ở nhà, đã ăn cơm, giờ đang trên phòng học bài. - Quản gia cung kính trả lời.
- Được rồi, ông lui ra trước đi.
- Vâng, thưa cậu chủ.
Nói xong ông ta cúi người rồi đi ra ngoài, trong phòng khác rộng lớn chỉ còn một mình MV ngả người xuống ghế ngước nhìn lên trần nhà.
Trên đó treo một chiếc đèn chùm to lớn với những bóng đèn pha lê nhỏ, ánh sáng chiếu qua càng lung linh, huyền ảo. Ngôi nhà rất rộng rãi, xa hoa, được thiết kế theo kiểu gần như cung điện thu nhỏ của vị vua Châu Âu thời phục hưng. Cả ngôi ngà được bao quát bởi một màu trắng đục càng tăng thêm vẻ sang trọng nhưng lạnh giá. Trên tường được treo rất nhiều bức tranh cổ, quý giá của các họa sĩ nổi tiếng, càng tôn lên nét cổ kính, uy nghiêm.
Ngôi nhà rộng lớn, tráng lệ như vậy nhưng lại thiếu hơi ấm của con người, chỉ có một mình MV trông càng vắng lặng, lạnh lẽo. Từ nhỏ MV đã quen với không khí tĩnh mịch, cô đơn như vậy. Bố đi làm suốt ngày, mẹ cũng chỉ luôn chú ý chăm sóc sắc đẹp, quan tâm đến thời trang, chẳng ai để ý đến anh, chỉ có quản gia và bảo mẫu chăm sóc, không biết cảm giác gia đình là như thế nào cho nên anh đã học cách giấu đi cảm xúc trước mặt người khác, trở nên trầm mặc, lạnh lùng, ít nói.
Đang suy nghĩ chuyện đó, bỗng MV nghe thấy tiếng bước chân chạy trên cầu thang, ngẩng mặt lên nhìn đứa cháu - con chị gái mình mừng rỡ, chạy xuống nhà, lao vào lòng anh, reo lên:
- A, cậu về rồi. Con ở nhà một mình buồn lắm, mẹ với bà đi chơi, con năn nỉ hai người đi theo mà không được. - Nói xong, Hoàng ủy khuất nhìn cậu.
Mẹ Hoàng, cũng chính là chị gái MV là Minh Nguyệt - 35 tuổi, năm 25 tuổi lấy chồng là Phạm Văn Sơn- con trai chủ tịch tập đoàn ô tô hàng đầu VN, năm 30 tuổi hạ sinh Hoàng rồi không lâu sau đó li dị. Bởi đây là một cuộc kết hôn thương mại, hợp tác đôi bên của hai gia đình, không dựa trên cơ sở tình yêu. MN theo sự áp đặt của bố mẹ mà lấy Sơn. Hiện tại hai người đã ly hôn và đều tự do có những mối quan hệ khác. Bọn họ quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến sự bồi thường của bản thân mà ham chơi, bỏ quên mất con trai. Có lẽ đây là điều bất hạnh của những kẻ sinh ra trong gia đình giàu có: thiếu hụt sự ấm áp của gia đình và không biết đến tình yêu tự do đôi lứa.
Nhìn đứa cháu có hoàn cảnh giống mình, sống trong điều kiện như vậy trưởng thành sớm, trên khuôn mặt non nớt lại không có những biểu cảm đa dạng như những đứa trẻ khác, MV không muốn vậy, anh luôn cố gắng quan tâm đến nó, trong nhà chỉ khi trước mặt anh nó mới bày ra dáng vẻ nũng nịu đúng mực của một đứa bé năm tuổi.
MV nhìn rồi đưa tay xoa đầu nó nói, giọng điệu tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt đã có chút cảm xúc:
- Được rồi, học bài xong chưa?
- Dạ xong rồi ạ. - Hoàng ngoan ngoãn nói, mọi người đều sợ cậu Vương nhưng Hoàng không hề sợ vì cậu bé biết thật ra cậu Vương rất tốt, đó chỉ là mặt nạ tự bảo vệ mình, giống như cậu.
- Vậy thì đi ngủ thôi, muộn rồi.
Nó xong MV liền bế Hoàng đi lên cầu thang, vào phòng cậu bé, đặt Hoàng xuống giường, đắp chăn lại đang định tắt đèn đi ra thì cậu níu lấy tay anh, phản đối:
- Không được, cậu phải kể chuyện cho con nghe thì con mấy ngủ.
- Cậu không biết kể chuyện. Tự ngủ đi. - MV gỡ tay cháu ra.
Thấy vậy Hoàng liền bắm chặt hơn, nũng nịu:
- Không được, cậu phải kể cho con cơ. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe chuyện cổ tích? - Hoàng thắc mắc nhìn cậu.
MV lúng túng chẳng biết trả lời ra sao, từ trước tới giờ có bao giờ anh kể chuyện cổ tích cho trẻ con đâu. Hàng ngày thằng bé đều ngoan ngoãn một mình ngủ, chẳn hiểu hôm nay tại sao ương ngạnh như vậy? MV đành thở dài hỏi:
- Mọi ngày đều như vậy sao hôm nay lại phải kể chuyện mới ngủ được?
Đến lúc này Hoàng mới bỏ tay cậu ra, mắt ngấn nước, ủy khuất nhìn cậu nói:
- Tại hôm nay có một bạn bảo tối nào mẹ bạn ấy cũng ôm bạn ấy rồi kể chuyện cổ tích cho bạn ấy nghe trước khi đi ngủ, bạn ấy nói như vậy rất ấm áp lại không sợ mơ ác mộng, vì vậy con cũng muốn biết cảm giác đó một lần.
- Bạn nào?
- Là Ánh Dương, cậu còn nhớ bạn ấy không? Cậu gặp bạn ấy hôm cậu đến đón con đó, mẹ bạn ấy đã băng bó đầu gối cho con. Bây giờ cô ấy là giáo viên dạy bọn con. Cô ấy rất xinh đẹp lại hiền dịu, các bạn đều yêu quí cô, con cũng vậy. - Hoàng nhanh nhẹn trả lời.
- Ừ...Thôi được rồi, nhắm mắt lại cậu mới kể chuyện cho nghe.- Nhìn ánh mắt trong veo đầy mong đợi của cháu, MV không đành lòng từ chối.
Nghe cậu đồng ý kể chuyện, vẻ mặt Hoàng bỗng tươi tỉnh hẳn, vội vàng nhắm mắt, rúc vào lòng cậu:
- Vâng ạ, cậu kể chuyện "sói và bảy chú dê con" nhé.
MV không đáp, bắt đầu kể luôn, giọng trầm đều " Ngày xửa ngày xưa, có một con dê già và bảy chú dê con.... Một hôm dê mẹ ra đồng hái cỏ" kể đến đấy Hoàng liền xua tay ngăn lại:
- Sai rồi, không phải là " ra đồng hái cỏ" mà là vào rừng kiếm thức ăn.
MV không nói gì, sửa lại theo lời cháu rồi kể tiếp " dê mẹ vào rừng kiếm thức ăn, trước khi đi dặn dò các con : - Các con ở nhà phải cẩn thận chó sói, nó rất ranh ma, hay trá hình nhưng các con cứ nghe thấy giộng ồm ồm và cái mõm dài, hàm răng nhọn của nó là biết.."
Lại một lần nữa Hoàng hô lên:
- Lại sai nữa rồi, không phải " thấy cái mõm dài và hàm răng nhọn" mà là " thấy cái chân đen sì". Cậu kể sai nhiều quá, giọng còn không có cảm xúc. Khi kể giọng của dê mẹ giọng cậu phải dịu dàng, trìu mến chứ. Cô giáo con bắt trước giọng dê mẹ, dê con và chó sói khác nhau làm cho câu chuyện rất hay và sinh động. - Cậu bé ra dáng, chỉ cho cậu mình những khuyết điểm.
Nghe cháu nói mà đau cả đầu, MV làm sao giả giọng nhẹ nhàng, ấm áp của dê mẹ hay giọng nũng nịu, thánh thót của dê con được? Vì vậy anh liền nghiêm mặt nói với cháu:
- Cậu không kể được, thôi không nói nhiều nữa. Ngủ đi.
Sau đó anh liền tắt điền, đi ra ngoài đóng cửa lại. Càng ngày cháu càng kể cho anh nghe về cô giáo đó, dường như thằng bé rất quý cô, quan tâm đến cô, nó còn biết tâm trạng của cô mỗi ngày như thế nào? Thậm chí MV còn cảm thấy nó gần như coi cô là mẹ. Vì điều đó mà anh lại càng tò mò về cô hơn.
Trở về phòng mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, đã mấy ngày MV không gặp NT, được biết cô nghỉ việc, hôm nay mới đi làm nhưng anh chưa có can đảm và chưa nghĩ thông suốt mọi việc cho nên chưa thể đối mặt với cô.
Từ khi biết sự thật MV rất hỗn loạn, đầu như muốn nổ tung, anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Điều này quá kinh khủng, làm anh choáng váng, sửng sốt vô cùng. MV biết mình đã làm một điều rất đáng ghê tởm đối với cô. Trái tim anh như bị vò nát khi nghĩ đến từng câu nói gây tổn thương nặng cho cô. MV không biết làm gì mới có thể chuộc lại mọi lỗi lầm, thậm chí ngay cả việc mở miệng mong cô tha thứ cũng không có tư cách. Vì vậy mấy ngày nay anh đều dùng rượu, thuốc lá và cờ bạc để tê liệt cảm xúc của mình. Anh có nên chịu trách nhiệm với cô? Liệu bây giờ còn kịp hay cô đã có người khác từ lâu? Người đàn ông Nguễn Đức Minh đó là anh trai cô, vậy người đàn ông nho nhã, thân thiện kia có phải bạn trai cô? Cô yêu anh ta? Cuộc sống hiện tại của cô có hạnh phúc? Liệu việc anh xuất hiện và muốn chịu trách nhiệm có phải là việc cô mong muốn hay đó là một sai lầm?.... Cứ như vậy, trong đầu MV có hàng đống câu hỏi, luẩn quẩn chưa có hồi đáp, cuối cùng anh cũng mang chúng vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Vài ngày qua đi không khí vẫn căng thẳng, hầu như toàn thể con gái trong khách sạn đều quan sát, chú ý đến NT, ghen ghét, soi mói có, ngưỡng mộ, thương cảm cũng có, bỗng chốc NT trở thành tâm điểm trong các cuộc buôn chuyện của chị em phụ nữ làm cho cô thực mệt mỏi và bức bách.
Lúc này là giờ nghỉ giải lao mười lăm phút, mọi người tranh thủ ăn khuya bàn tán một chút. Gần chỗ NT , chị Huệ và TN ngồi có một đám khoảng năm cô gái vừa ăn vừa tán chuyện, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn NT:
- Haiz, thật đáng thương, chẳng hiểu cô ta làm gì mà bị ông chủ sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, làm sao còn mặt mũi nhìn ai nữa? - Một chị thở dài nói, ra vẻ đồng cảm.
- Hứ, cô ta đáng thương nỗi gì, giả bộ thôi. Tôi nghe cái Mai nói cô ta cố tình câu dẫn boss nhưng không được bèn quay ra cắn lại nên boss mới tức giận như vậy. Cứ tưởng cô ta lạnh lùng, vô cảm với đàn ông, nào ngờ cũng có tâm địa bất chính với boss, xem ra cũng giống bọn mình thôi, vậy mà còn ra vẻ thanh cao. - Cô khác bĩu môi nói.
- Đúng đó, đáng thương gì cô ta, các cô không nghe boss nói sao? Cô ta hồi trước từng làm gái mà. - Cô khác cũng nói, có vẻ biết rõ mọi chuyện.
Mấy cô còn lại cũng đồng thanh gật đầu "đúng, đúng" rồi đưa mắt nhìn NT với vẻ khinh khỉnh.
Chị Huệ, NT và TN đều nghe được nhưng NT vẫn bình thản như không nghe thấy gì, còn chị Huệ đã nuốt không trôi, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn những người kia, đang định đứng dậy thì bị một bàn tay kéo lại, nhìn xuống hóa ra là TN. Thấy chị Huệ nhìn, TN liền cười cười nói nhỏ:
- Để em, hôm trước chị xử mụ Mai em đã bỏ lỡ rồi, hôm nay để em ra tay đi. Hai người ngồi đây xem trò hay nhé.
Nói rồi TN nháy mắt với hai người, nở nụ cười "chuyên nghiệp" nhất đứng dậy đi về phía mấy người kia. Chị Huệ vui vẻ theo dõi còn NT thì thở dài lắc đầu, biết sắp có người chịu khổ vì mỗi khi TN cười như vậy trong lòng càng tức giận, mà càng tức giận lại càng bình tĩnh, tươi cười.
Năm cô gái kia vẫn hăng say tán chuyện không để ý TN đứng đằng sau, rồi khi họ định quay lại nhìn NT lần nữa bỗng thấy mặt TN phóng đại trước mắt mình, giật mình mắng:
- Cô làm gì vậy? Chúng tôi đang nói chuyện sao lại nghe lén? Có hiểu phép lịch sự không vậy?
Như thường ngày nhất định TN đã cãi lại ngay tức thì, nhưng lúc này cô lại cười tươi nhìn họ, thân thiện nói:
- Mấy người tán chuyện gì vui vậy? Cho tôi biết được không?
- Hừ, chúng tôi tán chuyện gì không liên quan đến cô, phải đề phòng gián điệp chứ. - Một cô hất hàm nói.
- À, à chắc là các cô biết nhiều chuyện bí mật lắm? - TN giả vờ thán phục.
Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của TN, bọn họ liền kiêu ngạo, tự hào vì mình biết nhiều chuyện:
- Đương nhiên.
- Vậy...các cô có biết tại sao boss lại cãi nhau với NT không? - TN ra vẻ thần bí nói.
- Hứ, tưởng gì, không phải là do cô ta muốn câu dẫn boss nhưng không thành sao? - Một cô nguýt mắt, chế giễu đáp.
TN lắc đầu thở dài nhìn bọn họ:
- Sai rồi, không phải cô ấy câu dẫn... Mà là do cô ấy chẳng may biết được một bí mật khủng khiếp của boss, vì thế boss sợ hãi liền đe dọa, sỉ nhục cô ấy để đánh lạc hướng mọi người. - TN nói trôi chảy như đó là sự thật trăm phần trăm.
Nghe vậy năm cô kia liền tò mò hỏi ngay:
- Bí mật gì?
Thấy mình đã thành công dụ họ vào bẫy, TN lại giả vờ sợ sệt nói:
- Tôi không thể nói, chuyện này rất nguy hiểm, nếu đến tai boss thì tôi bị đuổi việc là cái chắc. Các cô không được kể cho ai thì tôi mới nói.- TN lạ gì mấy con mụ miệng rộng đến mang tai này, cô là cố ý nói vậy để bọn họ buôn chuyện cho mọi người biết.
Quả nhiên bọn họ liền gật đầu khẳng định:
- Cô yên tâm, bọn tôi kín miệng lắm, nhất định sẽ không nói cho người thứ hai biết.
- Ừm....thì là...là. - TN cố tình lưỡng lự, kéo dài câu để họ sốt ruột hơn.
- Là gì? nói nhanh lên xem nào.- Bọn họ nóng vội, khó chịu giục TN.
Đến lúc này TN mới hít một hơi sau, ghé tai họ nói:
- NT phát hiện ra boss của chúng ta thật ra bị... bất lực. - Sau đó TN còn giả vờ thở dài tiếc nuối.
Năm người kia nghe xong trợn tròn mắt nhìn nhau, sau không tin nói:
- Làm sao thế được? Trông anh ta nam tính vậy mà, chắc chắn không thể có chuyện đó.- Mọi người cùng gật gù tán thưởng, sau đó lại hỏi - Mà sao cô biết?
- Thì...thì - Nhìn vẻ mặt chăm chú lắng nghe, tò mò, nóng vội như kiến bò miệng chén của họ, TN suýt không kìm được cười phá lên, cố tỏ vẻ bất đắc dĩ, khai thật - Ai da... thật ra thì người câu dẫn boss không phải NT mà là chị Mai, ai ngờ lúc đấy chị ấy mới biết boss nhà ta bất lực lại bị NT không may nhìn thấy vì vậy hai người họ liền kẻ đánh trống người khua chiêng đổ tội lên đầu NT. Mọi chuyện là thế đó.
Mọi người trầm mặc giây lát, lúc sau liền có người nói:
- Phải rồi, dạo trước tôi thấy cái Mai hay tìm mọi cách lên phòng boss lắm.
- Đúng đó, tôi cũng bắt gặp mấy lần, cô ta còn sửng cồ lên với tôi cơ. - Người thứ hai chen vô.
- Thảo nào trước giờ boss luôn luôn lạnh lùng với phụ nữ, mà đã nhìn thấy người nào bên cạnh đâu. - Người thứ ba cũng kêu.
- Tôi công nhận, boss có cho ai lại gần đâu, chỉ có cái anh tên là gì Tiệp í nhỉ, suốt ngày tìm boss, liệu bọn họ có phải một đôi không? - Người thứ tư cũng góp chuyện, suy đoán không tồi.
- Chắc rồi. Haiz, tiếc thế, đẹp trai như vậy lại là gay. Đúng rồi, không phải những người gay thường rất đẹp trai, có vẻ nam tính sao? - Người cuối cùng cũng đưa ra ý kiến khủng bố không kém.
Cứ như vậy, năm cô gái sôi nổi buôn dưa lê bán dưa chuột, câu chuyện ngày càng được thêu dệt phong phú, nào là boss thật đáng thương, không dám công khai tình yêu của mình với Tiệp, lại còn phải giả vờ lạnh lùng, vô cảm với mọi người, rồi hai người ấy có ý định lén lút sang Thái kết hôn....
TN nổi tiếng bịa chuyện còn phải phục sát đất. Đúng là các bà "tám" lẫy lừng. Đã đạt được mục đích, TN liền quay về chỗ cũ rồi gục xuống bàn cười rũ rượi, chị Huệ cũng bò lăn bò càng không kém, giơ hẳn hai ngón cái lên khen TN:
- Mày được đấy, đúng là tuyệt chiêu, dùng tin đồn khác để dập tắt một tin đồn. Quả này cho mụ Mai với lão Vương nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Đến chị cũng phải bái phục tài chém gió của mày. Haha.
- Tất nhiên, nhưng đấy không gọi là chém gió mà gọi là trí tưởng tượng bay xa, tài sáng tác chuyện siêu việt. Có lẽ nghề viết truyện mới là lựa chọn đúng đắn với em. - TN ra vẻ vuốt cằm, nghiêm túc nói làm chị Huệ với NT càng buồn cười hơn.
- Haiz, xem ra ngày mai là toàn thể nhân viên đều biết. - NT thở dài nói, thương thay cho Mai, ai dám động vào TN và chị Huệ thì chỉ có đường độn thổ, TN nổi tiếng là giết người không thấy máu, đã ra tay ai thoát được?
- Mình dám đem túi tiền của cậu ra đánh cược luôn, haha sắp được xem kịch hay miễn phí rồi đây. - TN cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên thích thú.
- Chuẩn không cần chỉnh, bọn mình đúng là cao thủ trong cao thủ. - Chị Huệ tán thưởng.
Nói rồi hai người cùng vỗ tay và lắc hông chạm nhau, cười khoái trí, còn NT lắc đầu, cầu nguyện cho những kẻ xấu số bị trở thành kẻ thù của họ.
Mọi chuyện theo đúng kế hoạch của chị Huệ và TN, ngày hôm sau cả khách sạn đều biết chuyện, bàn tán xôn xao. Mọi người vẫn nhìn NT nhưng đa số là thương tiếc, đồng cảm. Bỗng chốc trong mắt mọi người NT từ thủ phạm đã chuyển thành nạn nhân đáng thương, bị kẻ xấu ức hiếp, vùi dập. Do vậy mà NT chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.
Lại là giờ giải lao như mấy hôm trước, mọi người túm năm tụm ba ăn uống, trò chuyện vui vẻ, ba người NT, chị Huệ và TN cũng vậy.
Không khí đang vui vẻ, sôi nổi bỗng dưng im lặng đến mức nghe được cả tiếng muỗi vo ve, mọi người trầm mặc, dừng mọi động tác như bị điểm huyệt, có người đang nhai bánh cũng há miệng bất động đến mức rớt ra ngoài.
Đột nhiên mọi người lạ lùng như vậy ba người NT cũng dừng lại ngó ra cửa rồi giật mình trong giây lát. Giữa cửa là dáng người sừng sững, hiên ngang của Trần MV- tâm điểm của các cuộc "tám" chuyện hiện tại. Ai dám tin boss cao cao tại thượng như vậy lại xuất hiện ở cửa phòng giải lao của các nhân viên. Đây đúng là "điều kì lạ lý thú bốn phương", chẳng trách mọi người ngạc nhiên đến đóng băng.
Thấy mọi người nhìn mình lạ lùng, chăm chú, MV vẫn thản nhiên, lạnh lùng như thường. Anh đã phát hiện có gì đó bất thường từ buổi chiều mới bước chân vào khách sạn, các nhân viên đều quan sát từng cử chỉ của anh với ánh mắt khác thường có lẫn tiếc nuối, thương hại rồi xì xầm tai nhau. MV chẳng hiểu xảy ra chuyện gì cũng không quan tâm. Hiện tại cũng vậy, anh chỉ muốn gặp NT nói chuyện trực tiếp, rõ ràng sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, thông suốt và đưa ra quyết định. Vì vậy khi NT quay ra nhìn, MV liền tiến đến gần cô, cất giọng lạnh lùng, uy nghiêm như mọi ngày:
- Tôi cần nói chuyện với cô. - Anh đề nghị luôn.
- Được thôi, thưa tổng giám đốc. - NT cũng lạnh lùng đồng ý, dù sao cô cũng cần chấm dứt việc này nhanh chóng, không muốn dây dưa với anh ta nữa.
Đứng dậy đang định đi thì tay bị kéo lại, NT nhìn xuống ý hỏi làm sao? TN liền đáp:
- Cẩn thận, có chuyện gì thì hô to lên cho mình biết. Con người là động vật đáng sợ nhất đấy, bề ngoài càng tử tế, đàng hoàng bên trong càng nhơ nhuốc, đen tối. Thời đại này trả tin được bố con thằng nào. Phải không chị Huệ? - TN liếc mắt khinh khỉnh nhìn MV, huých vào người chị Huệ ngồi bên, chị liền biết ý hưởng ứng:
- Đúng rồi, các cụ có câu "lòng người đa đoan", "miệng nam mô bụng một bồ dao găm". Tin bản thân mình là chắc nhất, có khi tay chị cầm tiền đếm mà chị còn không tin được. Cẩn thận vẫn hơn, không chẳng may có chuyện gì chỉ thiệt mình, thấp cổ bé họng, phẫn hận cũng đành làm con kiến kiện củ khoai, châu chấu đá xe tăng thôi.
Mọi người nghe chị Huệ và TN nói, trợn ngược mắt lên, đây rõ ràng là mỉa sếp trắng trợn. Hai người quả ăn gan hùm, chán sống rồi. NT cũng hiểu, vỗ vỗ tay TN an ủi:
- Không sao, boss là cành vàng lá ngọc, phượng hoàng trên cao toàn là cao lương mỹ vị làm sao lại thèm đến món ăn bình dân, hạ tiện như chị em mình được? chỉ có kẻ đần mới dại dột như vậy thôi, có phải không?
Nói xong NT nháy mắt với hai người, hôm nay bọn họ sử dụng toàn thành ngữ, tục ngữ rồi chơi chữ **** khéo hắn ta, cô cũng đối đáp lại cho phải phép, đồng thời nhân tiện trả thù chút ít. Sau đó NT bình thản, thong thả bước theo sau MV ra khỏi phòng trong ánh mắt chết lặng vì bất ngờ của mọi người.
Đến một hành lang yên tĩnh, vắng vẻ MV dừng bước, quay người lại nhìn NT, thấy vậy NT cũng dừng cách anh một mét, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút tránh né.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy một lúc lâu, không ai nói gì, không khí kì lạ bao trùm khiến NT khó chịu đành mở miệng trước:
- Thưa tổng giám đốc, ngài gọi tôi có việc gì căn dặn? Chẳng lẽ ngài bỗng nổi hứng muốn đấu mắt với tôi hay thi làm tượng sống ở đây?- NT lạnh lùng nói, trên khuôn mặt không một tia cảm xúc.
Nghe NT nói móc MV vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Vừa rồi những lời chị Huệ và TN cả NT nói anh đều hiểu, nhưng anh không tức giận cũng không để ý vì đó là điều anh đáng bị.
Thấy MV vẫn không có ý định mở miệng, NT mất kiên nhẫn:
- Nếu tổng giám đốc không muốn nói, vậy thì tôi xin phép đi trước, đã hết giờ giả lao, chào tổng giám đốc. - Nói xong NT quay đi được một bước liền nghe tiếng MV nhẹn nhàng thốt ra "khoan đã" vì vậy đành đứng im, cũng không quay người lại.
Sau đó tiếng vỗ tay của MV vang lên, hai kẻ mặc áo đen phía xa nhận lệnh đi, lát sau quay về mỗi người kéo theo một người có dáng vẻ chùng xuống, dường như họ bị thương không thể đứng thẳng, quần áo nhếch nhác, bẩn thỉu, có một vài vết máu khô. Rồi hai người đó được đưa đến trước mặt cô quỳ xuống, MV liếc mắt một cái, họ liền hiểu ý, đồng thanh hô:
- Thật xin lỗi cô, chúng tôi biết mình sai, cũng đã chịu trừng phạt, mong cô thương xót, tha thứ cho chúng tôi. - Hai người sợ sệt van xin.
NT choáng váng, bất động chẳng hiểu gì, nhìn họ thê thảm, mặt mũi thâm tím chắc chắn đã bị đánh nhiều, thật đáng thương vì vậy đành quay lại nhìn MV hỏi:
- Tổng giác đốc có ý gì tôi không hiểu, chẳng lẽ ngài muốn tôi xem cách làm việc, xử trí của xã hội đen? Muốn tôi bình phẩm hay có ý định đe dọa tôi? - Cô vẫn nói giọng xa cách, cung kính của nhân viên đối với sếp.
Đến lúc này MV mới lên tiếng giải thích, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chăm:
- Đây là hai kẻ đã hại em năm xưa, kẻ bên trái chỉ định, kẻ còn lại theo lệnh hành động.
Với sự thông minh, tinh nhạy của mình, NT liền hiểu hai kẻ hắn ta nói là ai, thì ra hắn ta đã biết sự thật cho nên mới có những hành động lạ lùng như vậy. NT cũng nhìn lại hắn, một lúc sau mới nhếch miệng cười, nói mát:
- Nói vậy tức là bọn họ mới là thủ phạm, còn ngài chỉ là nạn nhân?
- Tôi không có ý này... Tôi chỉ muốn em hiểu rằng lúc đó tôi không hề biết rõ mọi chuyện, chỉ nghe thuộc hạ nói có sự bất ngờ giành cho tôi, nếu tôi biết em không phải là... thì tôi đã không để xảy ra chuyện đáng tiếc đó. - MV cố gắng giải thích, anh chưa từng khẩn trương, hồi hộp với ai như vậy bao giờ.
- Tưởng tôi là gì? Sao ngài không nói nốt? Chẳng phải ngài đã hiên ngang nói trước mọi người sao? - NT giận run người nhưng mặt vẫn lạnh lùng nói, không ngờ hắn ta lại có thể nói dễ dàng đến vậy, muốn đỗ hết tội lỗi lên người khác, làm cho mọi chuyện nhẹ tênh như không đáng là gì.
Nghe NT nói vậy, biết cô đã hiểu lầm, MV càng luống cuống:
- Không phải...ý tôi không phải như vậy. Hôm đó là do tôi vẫn...hiểu lầm em nên đã nói ra những lời...không suy nghĩ. Tôi biết chúng đã làm tổn thương em.
- Vậy ý anh là gì?- NT hỏi lại, nhìn sâu vào mắt MV đầy giận dữ.
Hít một hơi trấn tĩnh, MV mới từ từ nói hết những gì mình nghĩ lúc đó:
- Tại lúc đó tôi nghĩ rằng em là do bọn thủ hạ của tôi thuê tiền, tôi nghĩ em tình nguyện. Vì vậy mới...mới không cầm lòng được....Và cũng vì tôi thực sự có hứng thú với em.
- Thuê tiền? Tình nguyện? Những lời này anh cũng nói ra được sao? Vậy còn sự sợ hãi, chống cự, van nài của tôi lúc đó thì sao? Anh có nhìn thấy một chút dù là nhỏ nhất của sự tình nguyện không? Còn hứng thú? Chẳng lẽ chỉ cần ai cho anh cảm giác đó là anh đều đối xử với họ như vậy? Anh có thèm quan tâm hay nghĩ đến quyết định của tôi không? Không lẽ anh có hứng thú là nhất định tôi phải đồng ý? Trong mắt anh phụ nữ là thể loại gì mà anh dám đối xử với chúng tôi tàn nhẫn như vậy? - NT không thể tiếp tục bình tĩnh khi nghe những lời nói đó của MV, cô cũng không giữ được kiểu nói lịch sự, khép nép của cấp dưới nữa. Lúc này cô đang đối mặt với hắn ta với tư cách là người bị hại, NT gần như rít lên, hai tay nắm chặt, cả người run lên, mắt trừng to hết cỡ.
Thấy phản ứng kích động của NT, MV biết cô đã gỡ bỏ mặt nạ lạnh lùng, bình tĩnh xuống, cũng nói rõ mọi chuyện một cách lý trí, mong cô hiểu cho:
- Đúng vậy, tôi thừa nhận trước đây tôi chỉ coi phụ nữ là đồ chơi, tôi thực sự đã tổn hại em... Nhưng em cũng không thể hoàn toàn trách tôi, một cô gái ngoan ngoãn, đứng đắn không nên xuất hiện ở nơi đó, bọn thủ hạ lại tặng em cho tôi...và khi đó thực sự là tôi cũng uống không ít rượu, cộng thêm đứng trước mặt người con gái đẹp mà mình có hứng thú... vì vậy tôi thấy mình chẳng có lý do để từ chối. - MV bình tĩnh phân tích, tuy anh biết lý do uống rươu không thực sự thỏa đáng. Và anh cũng nói "trước đây" chứ không phải là "luôn luôn". Hiện tại suy nghĩ đó đã thay đổi vì cô.
Nghe lời giải thích lý trí, đầy "thuyết phục" của hắn ta mà máu NT như đang sôi lên, cô nắm chặt hai tay đến thâm tím, nghiến răng, mắt tóe lửa nhìn chăm chăm vào hắn chỉ hận không thể dùng ánh mắt thiêu chết hắn. Sau đó cô lại hít sâu mấy lần như nuốt hết gan phổi sắp trào ra khỏi miệng, yên lặng, cố gắng lí trí suy nghĩ. Cô không muốn dây dưa với hắn nữa, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận lời giải thích của hắn và kết thúc mọi chuyện, chặt đứt sợi dây liên quan với hắn. Nghĩ vậy, NT lại trở về bộ mặt lạnh lùng, xa cách, dáng vẻ cung kính đối hắn nói:
- Nếu ngài đã giải thích "kĩ càng" như vậy tôi cũng không có gì để nói nữa, mọi lời của ngài tôi đều nghe "rõ ràng, không xót một chữ", nhất định "ghi tạc trong lòng", vậy thưa ngài còn điều gì dặn dò nữa không? - Cô nhấn mạnh từng chữ quan trọng, ngoài cười trong không cười hỏi.
Biết NT lại đeo lên vẻ mặt như thường lệ, MV đành thở dài buồn bã nói:
- Tôi nói xong rồi, vậy em có muốn nói gì với tôi không? - MV nhìn cô đầy mong đợi.
- Ngài nói tất nhiên tôi có bổn phận phải nghe, tôi chỉ là nhân viên bé nhỏ làm sao có tư cách ý kiến gì với ngài? - NT nói mát, nhưng nét mặt lại rất cung kính.
MV nghe vậy muốn nổi giận cũng không được, liền nói:
- Lúc này tôi không lấy tư cách là boss của em mà tôi lấy tư cách của một người không biết đã gây tổn hại cho em. - Anh cố gắng nhẫn nại với cô.
- Bây giờ đang trong giờ làm việc. - NT lạnh lùng phản bác.
- Vậy nếu muốn tôi có thể tiếp tục nói chuyện với em sau giờ làm.- MV gợi ý.
- Thời gian sau giờ làm là của tôi, vì vậy không có nghĩa vụ phải tiếp chuyện với ngài. - NT vẫn bình tĩnh khước từ.
Đến đây MV không thể bình tĩnh được nữa, suýt chút đã xông lên bóp cổ cô, rít lên:
- Nguyễn Như Tuyết, vậy em muốn gì đây? Nói cho tôi biết. Em muốn tôi đền bù em như thế nào? Em muốn hành hạ tôi ra sao mới có thể tha thứ cho tôi?
Mặc dù hắn ta nổi điên, rít lên với cô, nhưng NT vẫn không sợ chỉ bình tĩnh nói ra yêu cầu thật sự:
- Đền bù? Anh định đền bao nhiêu cho sự trong trắng, tâm hồn của một cô gái mười tám tuổi tràn đầy hạnh phúc vừa biết mình đỗ đại học? Có thể đền được sao? - Cô cười khẩy nhìn hắn - Điều duy nhất anh có thể làm cho tôi đó là tránh xa tôi ra, coi như chúng ta chưa từng có gì, không dây dưa, quen biết. Tôi chỉ muốn được làm việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Tôi không muốn có bất cứ điều gì dính dáng với anh. Tôi muốn mọi chuyện của chúng ta dừng lại tại đây. Mong anh có thể làm được điều đó. - Cô quay đi thì bỗng nhớ ra một chuyện, nói tiếp - Còn về khoản nợ của chúng tôi với anh, tôi nhất định sẽ trả hết, chỉ mong anh cho phép từ từ, anh có thể khấu trừ một phần lương của tôi cho đến khi hết nợ.
Nghe vậy MV vội vàng hô:
- Không cần, em không nợ tôi điều gì, là tôi nợ em, hãy cho tôi được trả số tiền đó.
- Rất tiếc tôi không định bán thân thể hay nhân cách với giá 150 triệu để đổi lấy sự thỏa mãn của anh, nó không thể quy ra tiền được. - NT nắm chặt hai tay khi nghe MV nói vậy, hắn ta nghĩ cô là hạng người nào đây? Rồi cô đưa mắt nhìn hai kẻ vẫn đang quỳ dưới đất từ lúc trước - Còn về hai người này mong anh tha cho họ, dù sao cũng đã bị trừng phạt thích đáng. Anh nên nhớ họ không phải là người gây ra hành động trực tiếp... Xin lỗi nếu tôi nói gì quá phận mong tổng giám đốc bỏ qua cho, còn bây giờ tôi phải quay lại làm việc. Chào ngài.
Nói xong NT lạng lùng, dứt khoát bước đi, bỗng giọng nói của MV thốt lên sau lưng cô:
- Xin lỗi... Tôi nợ em lời này.
NT khựng lại một chút, không quay lại cũng chẳng nói gì rồi tiếp tục đi thẳng.
MV vẫn đứng im nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất, rồi quay sang liếc hai kẻ thê thảm dưới đất phất tay, mọi người hiểu ý đỡ họ lên, lui ra. Anh sẽ cố gắng làm như cô mong muốn, mặc dù rất không muốn như vậy nhưng cô đã nói đó là điều duy nhất anh có thể làm cho cô.
Lời xin lỗi lúc đó anh đã thốt ra từ đáy lòng, không qua điều khiển của não, là phản xạ tự nhiên khi cô định bước đi. Dù sao anh cũng cần nói với cô điều đó. Mặc dù không quen nhưng cũng không quá khó để nói ra, nhất là khi người đó là Nguyễn Như Tuyết - người duy nhất anh cảm thấy có lỗi thực sự, nhưng anh lại không hề có một chút hối hận về việc đó. Tin chắc NT nếu biết điều này sẽ giết chết anh. Đây chính là câu nói xin lỗi đầu tiên của anh cho đến nay. Và cô là người xứng đáng nhất với câu nói đó.