Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ừm.... anh...chỉ là....tiện đường đi qua...cho... cho nên....
Nhìn bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của MV khiến NT phì cười, trong ánh mắt cũng có một chút xót thương. Cô bước lên trước một bước, trong mắt toàn ánh cười nhưng giọng nói lại lạnh lùng hỏi:
- Vậy anh đã tiện đường với chúng tôi bao lâu rồi?
Vì quá khẩn trương và lo sợ cho nên MV không hề phát hiện ánh mắt của NT, nghe thấy cô lạnh lùng hỏi lại càng cuống lên, gãi đầu lắp bắp hơn nữa:
- Ừm...ừm... chắc cũng được một con số nào đó rồi. - Nói xong MV không dám ngẩng đầu lên, chờ đợi NT phán xét. Hôm nay anh đúng là bị quỷ đánh cắp mất lưỡi, lộ hết sự lúng túng và ngốc nghếch của mình trước mặt mẹ con cô, thật đáng xấu hổ.
Chờ rồi đợi mãi vẫn không thấy NT lên tiếng, MV cảm giác có gì đó không đúng, chần chừ, len lén ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt anh là hai gương mặt giống nhau đang đỏ bừng vì nhịn cười. Thấy vậy anh lại càng xấu hổ hơn, hận không thể nằm ra đây ngay lập tức.
Cố gắng nín nhịn lắm mới có thể chỉ bật ra tiếng cười nho nhỏ, NT lấy lại khuôn mặt bình thường, có vẻ dí dỏm đáp:
- Câu trả lời lạ quá ha. - Đưa mắt liếc nhanh MV một cái, sau đó lại nói - Vậy... sau tiện đường có phải là tình cờ, ngẫu nhiên rồi tiếp đến là gì nữa?
MV bất ngờ, trừng mắt nhìn NT không tin được, không ngờ cô lại đùa mình. Anh không dám tin vào tai mình nữa, có lẽ ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến bước tiến triển lớn như vậy. Ông trời ơi, có phải anh hoa mắt rồi không cho nên mới nhìn thấy sự nghịch ngợm trong đôi mắt đang cười kia chứ không phải là sự lạnh lẽo dành cho anh mỗi ngày? Có phải cô đang nheo mắt cười với anh hay chỉ là ảo giác được tạo ra của việc trông đợi mỗi ngày? Khoảnh khắc này đến quá nhanh và êm đẹp đối với anh khiến cho MV không biết nên làm gì, cũng không biết trả lời câu hỏi của cô như thế nào? Anh chỉ muốn ngắm nhìn cô như vậy mãi mãi, ngay cả thở cũng không dám vì sợ sẽ làm cô giật mình, làm cho mọi cảm xúc tốt đẹp trên gương mặt cô dành cho anh biến mất, lại trở về sự đề phòng, xa cách và lạnh lùng như mọi khi. MV thật muốn đưa tay lên trấn áp trái tim đang đập điên cuồng của mình. Sao anh lại có thể kém cỏi đến như vậy, cứ giống như một cậu thiếu niên lần đầu tiên tỏ tình với người yêu và được cô gái cười với mình đã ngây ngất đến quên cả trời đất. Thật mất mặt đàn ông mà, MV trong lòng tự mắng mình cả ngàn lần.
Mãi vẫn không thấy MV lên tiếng mà chỉ đứng im ngơ ngác nhìn mình, NT ý thức được có lẽ cô đã đùa quá trớn, quay người ta đến chóng mặt rồi. Vì vậy đành đưa tay ho nhẹ, đứng thẳng người lại nói:
- Được rồi... Bây giờ anh có chuyện gì muốn nói không?
Theo tiếng nói nhẹ nhàng, bay bổng của NT truyền vào tai, MV mới giật mình tỉnh lại, càng xấu hổ hơn, khuôn mặt thoáng một nét hồng phớt nhẹ qua, anh vội quay đi che dấu. Một lúc sau mới dám quay lại, cố tỏ ra bình tĩnh đáp:
- Ừm...trời vẫn còn tối nhỉ.... đường lại vắng vẻ....vì vậy...anh nghĩ....nên...nên có người hộ tống hai mẹ con em thì hơn.
- Haiz, nhưng kiếm ở đâu ra đây? Thời buổi kinh tế lạm phát, cái gì cũng phải có tiền mới được mà hai mẹ con chúng tôi lại không có đủ tiền thuê vệ sĩ, biết làm sao được? - NT thở dài, ra vẻ than thở, chán trường.
Nghe vậy MV vui như mở cờ trong bụng, hai mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Vậy có người miễn phí thì sao?
- Phải xem đó là ai đã... Nếu là người chúng tôi ghét thì cần phải suy nghĩ kĩ càng, có phải không con gái? - Dùng dằng mãi NT mới chịu mở miệng đáp, cố gắng hành hạ sự chờ đợi của MV, đồng thời cũng muốn lôi kéo AD nói chuyện với anh, bới từ lúc nhìn thấy anh con gái không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh. NT biết con cũng không phải quá mức không muốn nói chuyện với anh, có lẽ con vẫn còn lo lắng về cô nhiều hơn. Cho nên cô mới tỏ ra thoải mái với anh ta như vậy hoặc cũng có thể là do hôm nay là tết, cô không muốn làm cho bất cứ ai buồn. NT cố gắng giải thích hành động bất thường của mình bằng lí do đó.
Đến lúc này MV chỉ còn cách nhìn vào ánh mắt AD một cách dè chừng, nhún nhường chờ đợi câu trả lời của con. Lại là sự hồi hộp, lo lắng, dường như chỉ trong một phút mà anh đã phải trải qua cảm giác trái tim lên xuống mấy lần. Thật khổ sở cho trái tim đáng thương.
Đợi mẹ nói xong, AD cũng chậm chạp đưa ánh mắt về phía MV, nhìn anh trong thoáng chốc rồi quay đi, ngước mắt lên nhìn mẹ chằm chằm như muốn mổ xẻ mọi cảm xúc trong mắt NT. Mãi sau mới đủng đỉnh đáp:
- AD là con gái ngoan của mẹ, vì vậy luôn nghe theo lời mẹ.
NT nghe vậy cũng hiểu ý con, làm ra vẻ nghĩ ngợi, nhìn MV cuống lên như phải bỏng sau mông mới ung dung nói:
- Ừm....xong rồi.... Dù sao cũng là miễn phí thì tội gì không nhận, có mất gì đâu cơ chứ, phải không bé cưng? - Nói xong hai mẹ con cùng cười vui vẻ.
Thở phào một hơi dài, MV cảm thấy như trút được gánh nặng, dường như mình vừa trải qua bài tập thể dục vô cùng nặng nề và dong dài cho trái tim. Tâm trạng hạnh phúc như tiếp thêm sức khiến cho nháy mắt anh đã bước đến bên cạnh hai mẹ con, rồi lại ngập ngừng mở miệng:
- AD cho...chú nắm tay được không?
Sợ con gái chưa tiếp nhận mình cho nên MV không dám đòi hỏi quá nhiều, hôm nay như vậy đã là quá đủ với anh rồi. Hãy cố gắng kiên nhẫn, bước từ từ nếu không mọi thứ có thể sẽ biến mất. MV tự nhắc nhở bản thân. Vì vậy anh không dám xưng là "bố" với AD, chữ thiêng liêng đó cần phải cố gắng nhiều, cố gắng tiếp, cố gắng nữa mới bù đắp xứng đáng và vun đầy nó trong lòng AD. MV luôn ý thức điều đó hơn bao giờ hết bởi anh không muốn ép buộc hay tạo bất cứ áp lực nào cho con gái. Đây tất cả đều là lỗi của anh, vì vậy chỉ có sự chân thành và kiên trì mới xóa nhòa khoảng cách giữa anh và con.... Không chỉ MV biết mà NT cũng hiểu rõ điều đó vì vậy cô đã cố gắng tạo cho con sự thoải mái và ấm áp nhất bên cạnh bố, dù sao đó cũng là việc nên làm, miễn là con gái cô được vui vẻ.
Lưỡng lự hồi lâu AD cũng ngập ngừng đưa tay ra cho anh nắm nhưng không nói lời nào. Có lẽ thời gian và hoàn cảnh quá tuyệt vời, thôi thì hãy đắm chìm cảm giác hạnh phúc này và tạm thời quên đi tất cả, vì vậy không ai muốn phá vỡ nó, ngay cả AD.
MV hạnh phúc muốn nắm chặt tay con mãi không buông nhưng lại sợ làm đau bàn tay bé nhỏ của con cho nên chỉ dám nhẹ nhàng, nâng niu trân trọng vô cùng. Ba người hạnh phúc nắm tay nhau đi từng bước chậm chạp trên đường như một gia đình hạnh phúc nhất. Ai cũng mong khoảnh khắc này là mãi mãi, nhưng ai cũng đều biết không thể, bởi có những vêt thương vẫn chưa lành, còn cần thời gian chữa trị, cho nên cố gắng duy trì được bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi.
Ngay khi bóng ba người lướt qua trên đường, một cái bóng khác cũng hiện ra nhàn nhạt ngay tại chỗ đó, trong nháy mắt lại biến mất như chưa từng tồn tại. Không khí dường như cũng có vẻ kì lạ như vậy, chỉ là ba người đằng trước đang chìm đắm vào niềm hạnh phúc mong ước mà không cảm nhận được.
Mấy ngày tết qua đi nhanh chóng, nhưng vẫn còn hai ngày nghỉ trước khi trở lại cuộc sống bận rộn hàng ngày, vì vậy ai cũng cố gắng tranh thủ chơi cho đã. Mọi lần khoản chơi luôn là Tuyết Nhi dẫn đầu nhưng lần này lại là chị Huệ, lý do rất đơn giản, mấy anh chàng đẹp trai trong nhóm Suju của Hàn Quốc yêu thích của chị Huệ nhân dịp năm mới sang VN biểu diễn, coi như là chúc mừng năm mới với các fan cuồng của họ ở nước ta, nhân tiện mở rộng thị trường sang nước ta hơn nữa. NT thực sự không muốn đi chút nào bởi cô không có hứng thú với nhạc Hàn, lại không có khướu thẩm mỹ để nhìn ra nét đẹp của mấy anh chàng đó. Chị Huệ cũng mù tịt về khoản âm nhạc, chẳng qua là bị ngất ngây bởi vẻ đẹp quá mức "hoàn mỹ" của họ mà thôi. Vì vậy, buổi đi chơi này phải gọi là đi "xem" ca nhạc mới đúng.
Từ sáng chị Huệ đã kéo TN sang nhà NT dùng đủ mọi cách từ nài nỉ, thuyết phục đến uy hiếp để bắt cô đi cùng khiến cô phải đau đầu, đánh mắt sang TN cầu cứu, ý bảo " Cậu mau lôi con đỉa này ra khỏi người mình ngay đi. Chẳng phải cậu cũng không muốn đi xem sao?". Thấy vậy TN cũng trừng mắt lại, ngầm đáp " Cậu tưởng mình không thử sao? Khổ nỗi mình không thắng nổi sự điên cuồng của chị ấy dành cho mấy tên đẹp mã, ẻo lả đó, hiểu chưa? Mình cũng đã bị hành hạ như vậy suốt cả ngày hôm qua rồi đến nỗi bây giờ mình không còn chút sức lực nào nữa".
Hai người dùng mắt giao tiếp với nhau, quên mất sự hiện diện của chị Huệ, vì vậy càng khiến chị bực mình hơn. Suy nghĩ một lát liền đánh mắt sang bên cạnh, AD đang ngồi đếm lì xì, thấy vậy chị Huệ liền nảy ra sáng kiến, cười gian bước lại gần bé, bắt đầu chiến thuật mới:
- AD à, con gái của mẹ năm nay được nhiều tiền mừng tuổi không? Cho mẹ xem với.
Đang ngồi đếm tiền chăm chú, AD không thèm ngước mắt lên nhìn mẹ nuôi vì hiểu rõ mục đích của mẹ, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Cũng được tương đối ạ. Mẹ nuôi không cần giúp con đâu, AD đang học toán mà. Mẹ cứ tiếp tục việc công việc đi ạ.
Nghe thấy vậy chị Huệ liền trừng mắt nhìn AD, hận không thể cắn má bé. Trẻ con bây giờ sao mà khôn thế? Ngay cả một đứa nhỏ mình cũng không lừa được là sao? Không được nhất định phải sử dụng tuyệt chiêu, không thể để trẻ con coi thường, như vậy mất mặt lắm. Chị Huệ thầm giơ hai tay trong lòng hô " fighting", rồi lại tiếp tục tiến sát đến mục tiêu, nhẹ nhàng nhử mồi:
- Ở trong nhà thật là buồn chán, AD có muốn đi ra ngoài chơi không?
- Mẹ nuôi à, con không có hứng thú đi xem mấy người đó đâu, chẳng có gì là hay. Thật nhạt nhẽo và ấu trĩ. - AD chán nản nói, nhìn thấy vẻ mặt chuẩn bị nổi bão của chị Huệ bé cũng chẳng sợ, đảo mắt một cái liền nở nụ cười đặc trưng của gian thương, trịnh trọng đàm phán - Nhưng...nếu có cái gì đó khác thì có lẽ con sẽ suy nghĩ lại.
Vừa nói AD vừa vỗ vào bao lì xì trong tay, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, thấy vậy chị Huệ liền hiểu ý nhưng không thể chịu thiệt, đành cười lấy lòng, ra sức thương lượng:
- Vậy AD muốn gì nào? Mẹ Huệ lì xì cho nữa nhé.
- Ừm, mẹ lì xì rồi, con không cần nữa. Đây là tiền may mắn chỉ nên nhận một lần. - AD thẳng thắn từ chối.
- Vậy mẹ mua bim bim cho nhé? - Chị Huệ cười dỗ ngọt bé.
- Ừm.... bim bim hình như hơi nhẹ, ăn vèo cái hết. - Vừa nói vừa nhăn mày tỏ vẻ không thích, AD bắt đầu thể hiện năng khiếu của một nhà tư bản cao tay.
- Vậy.... mẹ mua cho con búp bê chơi nhé. - Chị Huệ lại đưa ra đề nghị.
- Con ghét búp bê, chẳn có gì đẹp. - AD vẫn không chịu thỏa hiệp.
- Vậy....vậy....máy bay thì sao?
-....
- Hay là bánh kẹo gì đó?
-....
Chị Huệ cố gắng đưa ra những lời mời hấp dẫn mà có lợi nhất cho mình nhưng AD vẫn không đáp ứng. Thở dài một hơi, chị đành cắn răng, chấp nhận ý đồ của bé:
- Thôi được rồi, trong vòng hai tuần mẹ sẽ dẫn con đi chơi công viên mà con muốn, được chưa?
- Thỏa thích theo ý con ạ? - AD nhanh nhẹn hỏi lại, trên mặt là nụ cười tươi rói vì thực hiện tuyệt đối chỉ tiêu của giới tư bản - tận dụng hết sức khả năng bóc lột nhân dân. Còn chị Huệ thì đau đớn gật đầu, mặt mếu như sắp khóc. Trong lòng trăm ngần lần hối hận vì mình đã nhận nuôi đứa con "ác độc" này, ngay cả mẹ nuôi cũng không tha, lọc đến tận xương tủy.
Được sự thỏa thuận của chị Huệ, AD cười tươi đến không thấy cả mắt đâu, vội vàng chạy đi thuyết phục mẹ. Đối với việc này thì dễ như trở bàn tay. AD đến gần kéo áo mẹ để gây sự chú ý bởi mẹ và mẹ TN vẫn đang say sưa "nhìn yêu" nhau. Hai người thấy AD đến đành dừng lại cuộc cãi vã bằng mắt, nghe bé nói:
- Mẹ ơi, chúng ta đi xem ca nhạc được không ạ? Dù sao thì cũng chẳng bận gì, lại thêm đó là vé miễn phí. Tội gì không đi, mẹ nhỉ? Vả lại con cũng không muốn làm mẹ Huệ buồn. - Nói xong AD còn nhìn về phía chị Huệ với ánh mắt buồn bã, không nỡ làm chị tức nổ đom đóm mắt. Đúng là hổ "mẫu" sinh hổ tử, đóng kịch còn hơn cả diễn viên Hollywood, mới vừa rồi vẫn còn xảo quyệt cò kè mặc cả vậy mà bây giờ còn nói là không nỡ làm mình buồn. Chị Huệ nghiến răng, nghiến lợi trừng mắt nhìn con gái "bé bỏng, hiền dịu".
Thấy sắp được hiệu quả, AD tiếp tục tung ra chiêu cuối cùng, đánh tan mục tiêu gọn gẽ. Bé níu lấy tay mẹ, ra sức lắc, miệng chu ra làm nũng nói:
- Đi mà mẹ, được không ạ?
- Thôi được rồi... nghe theo con gái vậy. - NT thở dài đồng ý rồi cười xoa đầu con.
Cuối cùng mục tiêu đã đạt được, AD hiên ngang nhìn chị Huệ, khoe khoang chiến thắng chớp nhoáng của mình rồi hùng dũng ngồi lại chỗ của mình, tiếp tục đếm tiền. Còn trên đầu chị Huệ xuất hiện ba vạch đen, ôm đầu kêu trời không hay, khóc đất đất không cảm. Hai người còn lại thì cười đến cong cả lưng.
Trong sân vận động quốc gia Mỹ Đình, không khí như sôi sục hẳn lên, khán đài có sức chứa hơn 40 nghìn người gần như toàn một màu xanh nước biển. Điểm danh đa số là những khuôn mặt trẻ, trên tay cầm đầy băng rôn, hình ảnh rồi bóng bay....những thứ tượng trưng cho thần tượng của mình. Bọn họ đang ra sức hò hét, khuôn mặt vui sướng vì sắp được gặp thần tượng, tha thiết muốn bày tỏ lòng hâm mộ cuồng nhiệt của mình với họ. Cảnh tượng nhốn nháo, kịch liệt như vậy chỉ khổ cho những anh bảo vệ, đang phải gồng mình gánh chịu, mặc dù đã được bố trí đội ngũ công an dày đặc nhưng xem ra cuộc chiến giữa fan cuồng và họ vẫn vô cùng căng go.
Ngồi trên khu vực ghế VIP, với cương vị là nhà đầu tư lớn nhất cho chương trình, MV trong trang phục trẻ trung áo phông trắng, quần jean giản dị khác hẳn mọi ngày, vì vậy hơi thở lạnh lùng, áp bức trên người cũng giảm bớt, thay vào đó là vẻ phóng khoáng, trẻ trung nhưng vẫn không mất đi khí thế hơn người khiến cho đám con gái mặc dù đang điên cuồng vì thần tượng cũng không thể không ảnh hưởng trước vẻ đẹp nam tính của anh.
Nhìn cảnh tượng nhố nhăng, lộn xộn và ồn ào phía dưới, MV nhăn mày khó chịu, chỉ ước gì có thể đuổi hết đám ruồi muỗi phiền phức này ngay lập tức, nhưng vì mục đích quan trọng của bản thân mà đành kìm nén lại. Thực ra buổi biểu diễn này là do MV bỏ tiền ra mời nhóm nhạc này về chứ không phải bọn họ muốn sang chúc mừng năm mới như những gì được công bố trên báo trí. Mà mục đích của việc này lại rất đơn giản, đó là thỏa thuận giữa anh và Hà Thị Huệ - bạn thân của NT. Nghe theo lời của QT, muốn lấy lòng cô cách tốt nhất là nên có được sự ủng hộ của những người cô tin tưởng và yêu thương nhất. Vì vậy MV đành đau khổ, lần đầu tiên nhún nhường trước một người phụ nữ. Nào đâu yêu cầu của chị ta lại nhạt nhẽo và dở hơi đến vậy, muốn gặp nhóm nhạc Suju của Hàn Quốc. Lúc vừa nghe xong đề nghị của chị MV còn nghĩ mình nghe nhầm, rồi sau đó nhìn thấy vẻ mặt kích động, ánh mắt say mê, mất hồn của chị ta thì anh mới biết là mình không nghe lầm. Không ngờ người này lại là fan cuồng K- pop, điều này đúng thật là làm cho MV dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể đồng ý nếu không chị ta làm sao đứng về phía anh, giúp anh chinh phục hạnh phúc của cuộc đời mình đây?
Đang mải suy nghĩ lại nghe thấy một trận xôn xao đằng sau, MV theo phản xạ quay lại nhìn, liếc mắt một cái không thèm nhìn nữa. Chẳng cần nói cũng biết người đó là ai. Chỉ có thiếu gia nổi tiếng phong lưu, đẹp trai Đỗ QT, luôn luôn là phong cách cổ quái, ngông nghênh và thích tạo nên sự chú ý khi xuất hiện. Các cô gái lại một lần nhốn nháo lên, mong được nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai, giàu có này.
Miệng nở nụ cười tự mãn, ánh mắt tán tỉnh lướt về đám đông gần đó làm cho trái tim của các thiếu nữ lại rộn ràng, điên cuồng hò hét, QT ung dung khoác tay người đẹp của mình đi về phía MV. Cô gái bên cạnh mặc bộ váy đen ngắn, chân đi bốt cao cổ, rất quyến rũ, lại ra dáng yếu đuối, cố gắng nép chặt vào người QT vờ như sợ hãi nhưng thật ra là đang giữ chặt anh và muốn khẳng định chủ quyền của mình với những người kia. QT biết rõ nhưng chẳng buồn để ý, bởi đối với anh những kẻ chỉ là râu ria như vậy thì ngay cả đến việc mở miệng phân minh cũng lười.
Cảm nhận chỗ bên cạnh rung động, MV không thèm quay lại nhìn hay có ý chào hỏi mà vẫn chăm chú tìm kiếm bóng hình anh đang mong đợi.... Thấy Bạn không để ý đến mình, QT vừa bực mình vừa buồn cười khi nhìn bộ dạng nhấp nhổm, ngóng trông của MV. Bỏ qua sự phớt lờ của bạn, anh cười mỉa nói:
- Sao thế? Nhìn thấy anh em cũng không thèm chào hỏi lấy một câu.
Ngừng lại một lát, MV lừ mắt nhìn QT đáp:
- Cậu cũng hiểu tôi chỉ thích chào hỏi người chết, người sống thì chỉ cần chào hỏi một lần.... Riêng cậu ngày nào cũng bám dính tôi thì lúc chết chào hỏi là được.
- Cậu....cậu...