Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự thẳng thắn và thoải mái của Hà Tâm My trong diễn đàn đã chinh phục được không ít các bạn cùng giới, chỉ một lúc đã có rất nhiều comment trả lời, sau 24 giờ, bài post vẫn chạy phía đầu trang chưa trôi xuống.
Ấn F5 không biết bao nhiêu lần vẫn không thấy bình luận của Shin đâu, cô có phần thất vọng.
Trời xanh chứng giám, cô tuyệt đối không yêu đương nhăng nhít trên mạng!
Trên đời này những kẻ ăn ở hai lòng nhan nhản ra, năm thứ hai đại học đã từng được nếm mùi yêu đương, ai ngờ tên học trưởng mặt người dạ thú lần hẹn thứ hai đã cuống cuồng đòi sờ soạng ngực cô. Sự lăng nhục lớn nhất của đời người cũng không thể hơn thế, cho tới ngày hôm nay khi nhớ lại cô vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Hiện thực đã như vậy, còn đằng này là trên mạng, ai biết được người ẩn sau cái nickname kia là chó hay mèo?
Cô chỉ muốn nghe ý kiến của Shin thôi. Là con trai, cậu ta có thái độ thế nào về việc con gái theo đuổi con trai? Có thấy ngại ngần không? Người ta vẫn thường nói “Cọc đi tìm trâu, thuận lợi hơn nhiều”, có phải vì do có được quá dễ dàng mà sẽ không trân trọng?
Dừng lại dừng lại! Còn chưa bắt đầu, tưởng tượng gì mà ghê vậy?
“Tâm My, con còn chưa ra? Dì Mã sắp đến rồi.”
“Con ra đây.” Trong ấn tượng của cô, bạn của mẹ là một người phụ nữ rất mực dịu dàng, Hà Tâm My đã từng nheo mắt hỏi bố cô: “Hồi bố còn trẻ có thật là không động lòng không? Bố khai thật xem nào!”.
Ba bị cô lèo nhèo đến khổ sở, chỉ rón rén liếc nhìn mẹ cô rồi mới dám nói: “Nếu bố thích người khác, thì làm sao có được con?”.
Một câu nói như chạm vào vết thương của mẹ, đột nhiên bà sầm mặt nói: “Hồi đó nếu tôi không khắt khe, chuyện hớt tay trên đã không chỉ dừng lại ở một đôi việc”.
Hà Tâm My thấy tình hình căng thẳng, chẳng để ý tới ánh mắt đáng thương như chú dê con của bố, lập tức mượn cớ bỏ đi không chút nghĩa khí.
Sau này mới hay, người bạn tâm giao này của mẹ đã từng có tình cảm với bố.
Thời ấy, cuộc sống không thực dụng như bây giờ, một tài tử điềm đạm như bố vẫn rất có giá. Nếu mẹ cô không khắt khe, thì cũng chẳng biết giờ này cô được đầu thai vào đâu rồi. Sau này bạn tri kỷ của mẹ thấy không có hy vọng, mới đi tìm tình yêu mới của mình, sau khi kết hôn bà ra sống ở ngoại ô.
Giờ đều già rồi, những chuyện cũ của ngày xưa cũng đã nhạt nhòa, ngược lại mẹ vẫn nhớ tình bạn thuở ấy, vài năm gần đây hai gia đình cũng qua lại thường xuyên hơn.
Lần này dì Mã có dẫn theo con gái vào thành phố, vừa thấy Hà Tâm My, bà không cầm nổi mà âm thầm nuốt hận.
Tại sao xung quanh cô đều là kiểu người như thế này? Chẳng lẽ kiếp này sinh ra cô phải làm nền cho người ta sao? Chẳng công bằng chút nào!
Do từng được diện kiến với đại mỹ nhân Trần Uyển mấy năm liền, nên lần này trông thấy con gái của dì Mã, trên mặt cô cũng không lộ nửa phần kinh ngạc. Chỉ đến khi vào bếp làm nũng bố, cô mới lộ bộ mặt thật, “Bố, hồi đó bố với mẹ tạo hình con thế nào? Chưa từng đọc qua thuyết ưu sinh sao?”.[Thuyết ưu sinh là phân ngành của sinh vật học, nghiên cứu làm thế nào để cải thiện tính di truyền của loài người]
Bố cô chẳng buồn quay người, “Tạo hình cái gì? Con gái đang nói cái gì vậy?”.
“Bố nhìn xem…”, cô chỉ tay lên mặt mình, “Con gái người ta toàn chọn những nét đẹp, còn con, chỉ chọn những điểm xấu của bố mẹ”.
Hà Phong Đề dở khóc dở cười: “Còn ở đó mà oán trách, chẳng thà con hãy đi đọc hai cuốn sách đó đi, nhưng đừng quên chuyên môn nhé. Hoặc tới giúp mẹ con tiếp khách đi”.
“Con không đi đâu, mẹ toàn chỉ trích con trước mặt người ngoài, toàn so sánh con với người khác thôi. Vì con biết là không bằng người ta nên chẳng thà trốn quách đi. Con ở trong bếp giúp bố”, nhắc tới mới nhớ, khẽ hỏi thêm một câu, “Có khách đến không ra ngoài ăn, bố tự tay vào bếp là có ý gì thế? Không sợ mẹ nghi ngờ sao?”.
“Con gái chỉ lo nghĩ lung tung, bố xuống bếp là do mẹ con chỉ định. Với lại họ không phải chỉ ở một hai ngày, đâu thể bữa nào cũng ra ngoài ăn? Đi đi đi, lượn ra ngoài cho bố nhờ.”
Hà Tâm My ậm ừ một tiếng, đưa miếng lê đang cắn dở một nửa nhét vào miệng bố, lấy tiền rồi đi ra ngoài.
Còn chưa vào trong thang máy đã thấy lão Tống đứng lù lù ở trong. Cô bước một bước, hét lên “ông Tống”, không phản ứng.
Mặt trơ như gỗ thế này là ý gì đây?
Ngó nhìn sắc mặt anh, Hà Tâm My nép vào một góc.
“Không chào à?”, anh ta đưa mắt liếc nhìn cô.
“Tôi chào rồi, anh không thấy à?”
Có phải anh ta vừa khịt mũi không nhỉ? Hà Tâm My không dám chắc liền ngó đầu liếc nhìn một cái. Một bên mặt khuất trong bóng tối, nhìn chẳng rõ. Hà Tâm My cũng bắt chước cách anh ta hắng giọng, định đoán xem anh ta làm sao. Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra, nhìn thấy mấy người quen ở cùng tầng. Cô ngoan ngoãn cất tiếng chào bác chào cô rồi đứng yên vị một chỗ, ánh mắt nhìn theo những con số đang không ngừng nhảy múa, thỉnh thoảng liếc nhìn lão Tống mấy cái.
Không đếm xỉa đến người ta thì thôi, người đâu kỳ cục!
Lúc xuống tầng một, Hà Tâm My bước ra thang máy liền bị lão Tống ở phía sau gọi lại: “Mấy giờ rồi, ăn mặc thế này định đi đâu?”.
“Tôi ăn mặc thế này còn đi đâu được nữa?”, cô nhấc chân, giơ chiếc giày ba ta lấm lem bùn đất lên cho anh xem, “Còn phải nói sao?”.
Anh muốn xuống nhà xe tầng dưới, nghe cô nói xong liền rụt cánh tay đang chắn ở cửa lại. Cửa thang máy lập tức khép lại, Hà Tâm My làu bàu: “Cái đồ mất lịch sự, đến tạm biệt cũng không thèm nói một lời”.
Còn chưa dứt lời, cửa thang máy lại mở, bộ mặt cười cợt hiện ra, “Ban ngày không nói người, ban đêm không nhắc quỷ, nói xấu sau lưng không phải là một thói quen tốt”.
“Vậy anh có phải quỷ không? U ám, đứng cạnh anh lạnh toát, gai hết cả người”, cô cố ý co dúm người lại, “Muốn xuống thì làm ơn đi nhanh đi, thang máy công cộng không phải chỗ để anh nghịch đâu”.
Cửa thang máy đóng lại.
Cửa thang máy lại mở ra.
Hà Tâm My thấy sau lưng có tiếng bước chân, bực bội dẩu mỏ, “Âm dương không điều hòa tự nhiên sẽ trái tính trái nết, anh mau đi tìm…”. Ngoái đầu liếc nhìn sắc mặt của lão Tống, cô liền ngậm miệng, chân gảy tung một hòn sỏi trên vỉa hè, “Không phải lấy xe định ra ngoài sao?”.
“Đi siêu thị mua đồ.”
“Hi hi, thế chẳng phải cùng đường sao?”
…
Không thấy phản ứng.
“Hôm nay nhà có khách, bố tôi vào bếp. Anh ra ngoài ăn cơm hay thế nào? Không ngại thì tới nhà tôi, tôi ăn chực anh cũng nhiều rồi, hôm nay để anh ăn gỡ lại chút, coi như có tình có nghĩa.”
“Tôi có hẹn rồi.”
“Ờ, thế thôi.”
Cùng đi siêu thị của khu nhà phía đông, Hà Tâm My nhìn lão Tống đứng ở cửa, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh đi mua đồ hả? Sao không vào?”
Trong mắt Tống Thư Ngu như ánh lên điều gì đó, tiện tay rút tờ báo trên giá hàng cạnh quầy thu ngân, “Mua báo”, nói đoạn lấy tiền lẻ vừa đưa cho người thu tiền vừa nói, “Tôi đi trước, có việc gì thì gọi tôi”.
Hà Tâm My khẽ cười, chẳng sao hiểu nổi. Mua mỗi tờ báo mà cũng xem như tiện đường lái xe, hà tất phải mất năm phút đi bộ? Máu anh ta lên não chậm sao?
Cô nhìn theo bóng Tống Thư Ngu ngơ ngẩn lắc đầu.
Hà Tâm My, mày phải mau mau lấy chồng đi thôi. Thấy chưa, đàn ông lớn tuổi mà chưa kết hôn sẽ quái đản thế đấy, đừng để đến lúc không lấy được chồng lại ngồi một chỗ mà l ôi, than thở.
Trong số comment, có người nói nếu biết chỗ làm của đối phương rồi thì còn sợ gì nữa, tới thẳng đó tìm hiểu đi.
Đúng! Người ta ngoài sáng mình núp trong tối, có bị thiệt đâu.
Sau đó, tối thứ Hai, Hà Tâm My đột nhiên bị tào tháo đuổi nhưng nhất quyết không để bố đưa tới bệnh viện cạnh đó mà hùng hổ lái xe tay ga lặn lội đến bệnh viện thành phố cách nhà cô tới hai mươi phút đi đường. Lúc ra khỏi nhà cô không quên mang theo túi thuốc berberin, trông bộ dạng cô khi ấy chẳng khác nào tờ giấy bị ngấm nước, ủ rũ, lu xìu.
Đến nhà Trần Uyển, chẳng đợi chồng của Trần Uyển đánh mắt, cô đã bắn ngay một câu chặn họng: “Tôi tới tìm Trần Uyển nhà chúng tôi, anh là vật trong suốt, tự tránh ra đi”.
Trần Uyển nghe thấy giọng oang oang của cô, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội chạy tới hỏi: “Sao thế?”.
Hà Tâm My đứng ở cửa phòng khách, liếc nhìn bộ mặt sốt sắng của mình trong gương, cô toan đưa tay cho mình một bạt tai. Chẳng phải Umeda và Naoki sao? Nhìn mày ngốc chưa kìa, người ta vốn đâu có nhớ mày, đâu có để mắt tới mày.
Bỗng giật mình bừng tỉnh, thấy mình đang quan trọng hóa vấn đề, liền ngại ngùng nói: “Tôi lên đi vệ sinh”.
Chồng Trần Uyển nghe thấy liền sôi máu, “Cô không nhìn đồng hồ hả, mấy giờ rồi, cô tưởng ở nhà tập thể đấy à?”.
“Cô dâu vào buồng là quẳng ngay bà mối. Tên chuột họ Tần này, anh quên lúc trước đã nhờ tôi giúp đưa hoa quả đưa đồ rồi sao?”
Trần Uyển gạt chồng ra sau rồi kéo Tâm My vào bếp, đưa cho cô đĩa nho Mỹ mát lạnh, “Cầm cái này giúp mình, để mình đi lấy chút rượu mơ, đúng rồi, còn có cả hạt mù tạt cậu thích đấy. Chúng mình buôn chuyện cái đã, bao lâu rồi cậu chưa đến nhà mình?”.
“Đậu Đinh đâu?”
“Ở nhà cậu tớ phía đối diện, chắc ngủ rồi.”
“Thảo nảo tên chuột nhà cậu mặt mũi hằn học tức giận, hóa ra tớ đã làm hỏng chuyện của hắn”, đang nói, Tần Hạo đi tới, vặt mấy quả nho trên đĩa trên tay cô, vừa ăn vừa nói: “Biết rồi mà còn không biết xấu hổ. Nói thật nhé, bình thường cô rất biết giờ giấc, hôm nay sao thế?”.
Còn cái gì nữa? Lại bị từ chối, lại bị người ta làm lơ chứ sao nữa.
Hà Tâm My lùi gót ngồi xuống sofa, miệng liến thoắng với Trần Uyển, tay không ngừng tranh cướp chỗ hoa quả trên đĩa với Tần Hạo.
“Mồm xoen xoét kêu giảm cân là cậu, cướp đồ nhanh nhất cũng là cậu, dạo này không giảm cân nữa à?”
“Tôi giảm cân thành công rồi nhá, nhìn nè, cái cằm mấy ngấn của tôi giờ nhỏ đi hẳn rồi!”, cô nghiến răng nghiến lợi với Tần Hạo. Rượu mơ chua chua ngọt ngọt, cảm giác này giống như lúc trở về ký túc dự buổi mít tinh của phụ nữ, hóa ra chớp mắt đã mấy năm rồi.
“Trần Uyển à, con người không lớn lên có phải tốt không, cứ bé mãi sẽ không phải đau đầu thế này.”
“Rót cho cậu nửa chai rượu để đổi lại tớ phải nghe câu này sao? Hà Tâm My, trước đây cái gì mình cũng kể cho cậu”, Trần Uyển phật ý.
“Mình chẳng có gì hay ho để kể cả, chỉ là một chút nuối tiếc thôi. Ở tòa soạn thì thấp thỏm lo sợ chỉ mong làm việc cho thật tốt, về đến nhà thì yên phận làm con gái ngoan hiền. Cố gắng hết sức mà mẹ mình vẫn không hài lòng, có phải để hoàn thành mục tiêu của bà, mình sẽ không còn là chính mình nữa? Cái mình ưng thì bà thấy ngứa mắt, thứ mình chán ghét thì lại vừa lòng bà. Mình mệt mỏi lắm, lúc nào bà cũng chê mình không duyên dáng, vậy tại sao phải Shinh mình ra để rồi tự chuốc giận làm gì?”
Trần Uyển lặng lẽ nghe cô tâm sự, đợi cô nói xong mới cất lời: “Cậu sướng thế mà không biết hưởng thụ, mình muốn mẹ mình nhắc nhở không được nè. Vì bà quan tâm nên mới lo lắng cho cậu, cậu nên nghĩ đến tình mẫu tử mà bỏ qua đi”.
“… Mình tới đây tâm sự với cậu, Trần Uyển.”
“Lại sao nữa? Tớ không thể khuyên cậu bỏ nhà ra đi hay làm cho cậu và mẹ cãi nhau to hơn được! Nếu cậu thấy không chịu được nữa, hãy thử nói chuyện với mẹ cậu xem sao, bình tĩnh nói hết những suy nghĩ của mình.”
“Hai người đúng là quá hồ đồ! Muốn giải quyết vấn đề thì trước tiên phải phát hiện vấn đề. Vấn đề của mẹ cô là ở chỗ không hy vọng gì vào sự nghiệp của cô, mong cô lấy được người tử tế để mẹ cô mở mày mở mặt”, con chuột họ Tần chêm vào. Hà Tâm My và Trần Uyển thấy anh nói rất có lý, ngồi yên lắng nghe.
“Cách trực tiếp hiệu quả nhất là phải mau chóng lấy chồng, cái này mình có thể giúp, mình quen một đại gia, người chất đầy kim cương.”
“Xí…”, hai người họ cùng đồng thanh.
Ra khỏi nhà Trần Uyển, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Uống rượu cũng đã ngà ngà say nhưng làn gió thổi trên đường cũng xua đi được phần nào cảm giác chếnh choáng. Lúc bước lên xe của Tống Thư Ngu, bộ dạng Hà Tâm My còn may chưa đến mức chân đăm đá chân chiêu.
“Anh cứ như sẵn sàng đợi lệnh ý nhỉ, chuột cống vừa gọi điện đã xuất hiện liền.” Hôm qua lão Tống mặt đen sì hơn cả Bao Công vậy mà hôm nay niềm niềm nở nở, tươi tỉnh bất thường. Hà Tâm My dụi mắt, sợ mình uống nhiều quá nên bị lẫn, “Dượng của anh đi rồi có phải không? Lần sau ông tới thì nói cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽ biết điều không làm phiền anh đâu. Thực ra, nhìn bộ mặt lạnh tanh của anh cũng khiến mấy ngày nay ăn mất cả ngon”.
“Có biết trong điện thoại Tiểu Ngũ nói gì không? Nói cô thất tình đến nhà cậu ấy uống rượu rồi lên cơn điên, tôi phóng tới 180km/giờ đến để chiêm ngưỡng cô đấy”, nụ cười anh tươi rói, cúi người giúp cô thắt dây an toàn, “Để xem lần sau cô còn dám chạy tới nhà cậu ấy không”.
Hà Tâm My chẳng có tâm trạng cãi nhau, tự động cho qua mấy câu trước, làu bàu nói: “Còn có lần sau á, trước giờ đã bắt đầu thì có lần sau gì chứ”.
“Thế là làm sao? Lại bị anh nào hút hồn hả?”
“Sặc! Từ nhỏ, mỗi lần trông thấy anh nào đẹp trai là nước miếng tùm lum, chớp mắt không ngừng, đầu óc như quay cuồng điên đảo, làm gì còn tâm trí nữa, điều này anh đâu phải không biết. Lên lớp Tám bắt đầu hâm mộ anh chàng học trưởng tên gì ý nhỉ? Tôi quên mất rồi. Anh ta có thể coi là người chiếm trọn tâm hồn thục nữ của tôi lâu nhất. Anh đừng cười, cười cái gì? Tôi nói thật đấy. Nhưng vẫn thấy bực mình, tại sao ai cũng chỉ chú ý tới cân nặng của tôi, mà không thấy được những thứ khác? Tôi cũng có một vài ưu điểm đấy chứ, lão Tống anh nói xem có đúng không?”
Cô xoáy sâu vào mắt anh không dời, Tống Thư Ngu đành cố thu miệng cười lại, nghiêm túc gật đầu.
Lúc này Hà Tâm My mới chịu ngồi xuống, nói: “Tôi chỉ sợ đến một ngày không chịu nổi áp lực của mẹ, không cẩn thận mình thành áo gấm đi đêm”. [i][Ý nói người tài không được trọng dụng][/i]
Vừa hay xe đang quay đầu, Tống Thư Ngu nghiêng đầu sang bên, chỉ rúc mặt vào vai cười sằng sặc.
“Tại sao con gái nhất định phải lấy chồng? Sống một mình có gì không tốt? Nhất định phải lấy được một người tử tế mới chứng minh được giá trị của bản thân sao? Nếu một ngày bức ép tôi quá, tôi sẽ bỏ nhà đi làm ni cô.”
Cuối cùng Tống Thư Ngu cũng quay đầu lại, mặt cố nhịn cười, nén tất cả trong sự bi thương và ái ngại: “Bà chị à, cô nên tu thân tích đức tha cho mấy vị cao tăng đó được không?”.
Xe đỗ ngay dưới nhà, Hà Tâm My không buồn nhúc nhích. Tống Thư Ngu buông tay: “Cô với tôi cứ dây dưa cà kê ở đây không hay lắm đâu, đêm hôm khuya khoắt rất nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của tôi”.
“Anh thì có cái thanh danh gì? Biến đi, đồ cá sốt, tôi đi được chưa? Còn đá đểu, tôi chặt anh bây giờ!”
“Thế rốt cuộc cô muốn về nhà hay thế nào? Nói một lời cho rõ ràng xem. Tâm trạng vẫn chưa ổn hơn sao? Nếu không vui vậy ta lượn thêm một vòng nữa?”
“Thôi, tôi về nhà, đằng nào cũng vẫn là nhà mình.”
Lúc Hà Tâm My xuống xe liền bị anh kéo tay lại, hỏi thật thà: “Mẹ cô nói gì khó nghe vậy?”.
Mặt cô cau lại, lúc sau thở hắt ra một tiếng, đôi vai rủ xuống, uể oải hỏi: “Anh Tống, có phải tôi chẳng có tương lai gì không?”.
“Còn phải xem cô lấy gì làm mục tiêu”, anh thật thà.
“Anh…”, cô cáu tiết lườm anh một cái, “Nói thẳng ra tôi vô dụng là được rồi. Tôi biết, tôi không đẹp, không duyên dáng, học hành được chăng hay chớ, thi đại học phải nhờ anh và Khinh My kèm cặp, cố gắng lắm mới đỗ được Đại học Đông Nam, làm sao bì được với người ta học ở những trường danh tiếng. Nhưng như thế đâu cần ngày nào cũng lải nhải, ai không biết còn tưởng cô ta là con đẻ, tôi là con nuôi.”
“Nói một thôi một hồi tóm lại là nói ai?”
“Khách đến ở nhà tôi, con gái bạn học cũ mẹ tôi.”