Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6Tôi đau đầu quá!Dựa theo tiến độ như thế này, tôi còn chưa dạy học xong cho cậu ấy thì trận quyết chiến tiên- ma đã diễn ra mất rồi!Tôi nhíu mày nghĩ thầm: Nếu thật sự không được nữa thì tôi đánh ngất tên oắt con này, ném đến Vạn Kiếm tông cho rồi, vậy có được không?Trong nguyên tác, Vạn Kiếm tông là là môn phái tu tiên đứng đầu, trang bị đầy đủ linh thạch.Chuyên cấp máu cho Ôn Giang Thu vượt ải.Nếu không tôi thực sự không nghĩ ra lý do để cậu ta tự nguyện đến Tiên giới.Bây giờ chưa sờ được đầu mối nào, tôi chỉ có thể vừa nuôi dưỡng tên oắt này và vừa gây dựng sự nghiệp vậy.Gần đây, khả năng học tập của Ôn Giang Thư tuột dốc thảm hại, tôi dở khóc dở cười mà sửa lại cho cậu ấy những lỗi sai:“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại lơ đãng rồi?”Cậu ấy thận trọng trả lời:“Có lẽ….Là do đệ tử ngu dốt.”Tôi thấy cậu ấy căng thẳng cắn môi dưới, trong lòng liền mềm nhũn, quay người nói:“Lại đây ngồi, hôm nay không dạy kiếm pháp Chiết Sương nữa, chúng ta hôm nay học phân biệt các môn phái trong giới Tu Tiên.Tôi ngồi ở trên đài sen hồng, bên cạnh là bồ đoàn*, Ôn Giang Thu cũng kính cúi đầu, ngồi quỳ bên cạnh tôi.Từ góc độ này nhìn lại, lông mi của cậu ấy như dính sương mai mờ mịt, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ, tôi khẽ cười:“Đừng căng thẳng, sư phụ không phải người hung dữ. Chỉ là thân thể của ngươi trời sinh hợp với việc tu tiên, nếu cứ luân hãm ở Ma giới thì không khác nào nhân tài không được sử dụng, uổng công phí sức.”“Sư phụ đang có ý gì vậy?”Cậu ấy quả thực thông minh, có thể nhìn ra ý đồ tôi cố ý che dấu:“Người muốn đuổi con đi hay sao?”Tôi chỉ nói:“Tiên pháp so với Ma pháp phù hợp hơn. Căn duyên của ngươi, đều tập trung hết ở Tiên giới.”“Ở chỗ này cũng giống như vậy mà.” Giọng nói của cậu ấy mang theo vào phần uỷ khuất.Tôi mắng cậu ấy:“Không thể giống nhau được. Ma tộc đều mang trong người sự tà ác, rất khó yên phận, Giang Thu, sư phụ làm tất cả cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.”Những ngón tay đặt trên đầu gối của Ôn Giang Thu siết chặt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười hiền lành ấm áp:“Đệ tử đã biết.”Tôi tiêm cho cậu ấy một mũi dự phòng, đề phòng về sau cậu ấy không thể tiếp thu được, cùng cậu ấy nói về tông môn mới:“Thanh kiếm ngươi đang dùng, là mô phỏng theo chưởng môn trước đây của Vạn Kiếm tông mà chế tạo. Hiện giờ chưởng môn là Nguyên Sương, nghe nói cũng là một thiên tài xuất thế.”Nguyên Sương là một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, là sư phụ chính phái có bàn tay vàng thực sự của Ôn Giang Thu, hàng giả như tôi không thể so sánh được.Tôi phải giúp Ôn Giang Thu tăng thêm ấn tượng tốt đối với người ấy mới được.Cậu ấy không có phản ứng gì khác biệt lắm sau khi nghe tôi khen Nguyên Sương, nhưng sắc mặt càng thêm cổ quái kỳ lạ.Nghe tôi giảng bài xong, cũng khác mọi ngày không ở lại trong điện quét dọn, mà không nói lời nào, đứng lên rời đi.7Tôi không hề lừa Ôn Giang Thu.Nhất quyết bắt cậu ấy tu tiên bởi vì cậu ấy có cơ duyên ở Tiên giới.Thứ hai là bởi vì Ma giới quá loạn, lòng ai cũng mang ý đồ xấu.Giống như đại đồ đệ Phạm Phái của tôi kia, tên nghe đã giống nhân vật phản diện, làm việc cũng giống kẻ ác nốt.Tôi đã căn dặn ba bốn lần không được tiếp tục bắt nạt Ôn Giang Thu, nhưng hắn vẫn cầm đầu nhóm bạo lực học đường.Ví dụ như đem cây kiêm Thanh Sách mà tôi đưa cho Ôn Giang Thu ném vào hồ Liệt Diễm.“Dừng tay!” Ngày đó, tôi vừa vặn nhìn thấy, vội vàng quát Ôn Giang Thu đang muốn nhảy xuống hồ.Ôn Giang Thu sửng sốt, nghe lời dừng lại.Tôi giúp cậu ấy triệu hồi kiếm, nghiêm mặt, trách phạt thật nặng các đồ đệ tham gia vào trò xằng bậy này.Trong lòng nghĩ đã thấy sợ, nếu không phải tôi kịp thời gặp được, bắt dừng lại, Ôn Giang Thu có khi đã mất nửa cái mạng cũng nên.Phạm Phái nhận tội, nhưng khi tôi quay đi, hắn vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm Ôn Giang Thu một cách độc ác.Ngược lại, Ôn Giang Thu, cúi đầu ôm kiếm, mím môi lặng im, thận trọng đến mức khiến tôi đau lòng.Thậm chí còn thay Phạm Phái nói vài lời:“Sư phụ xin bớt giận. Sư huynh chắc thấy nửa năm nay đồ đệ luôn đi theo người….sợ con quấy rầy người mà thôi.”Tôi: Nhìn xem! Nhìn xem! Thật là một con thỏ trắng mềm mại ngây thơ biết bao!Cho dù có tôi chống lưng cũng không hề tố tội Phạm Phái một câu nào!Sau khi về cung điện, tôi hận sắt không thể rèn thành thép, đưa tay véo khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy, hạ quyết tâm: Mau tống đi thôi!8Không thể tự dưng mà đưa người đi được- con lừa Ôn Giang Thu này nhất quyết không chịu bước.Tôi đưa ra ba bốn lựa chọn, cậu ấy đều lắc đầu từ chối.Đến khi tôi tức giận đập bàn, cậu ấy mặc bộ quần áo đơn mỏng lập tức quỳ thẳng tắp bảy ngày bảy đêm ngoài cửa điện.Không hề uống một ngụm nước nào cho đến khi ngất đi.Tôi: “.....”Trong cốt truyện, ông lớn nhà cậu đều mỉm cười mà lấy mạng người khác không tiếng động đấy!Tôi chỉ có thể bắt đầu lập một kế hoạch khác và điên cuồng nghiên cứu, bổ túc học tập các trận pháp phức tạp, các phép thuật cao cấp khác nhau.Pháp thuật tiên giới không phải là thứ ma thuật của Ma giới có thể so sánh được, khó khăn nhiều không kể siết.Trách không được có người bỏ dở giữa chừng rơi vào Ma đạo.Có lẽ do căn cốt của Tiêu Mạnh Ly vốn dĩ đã có, dù tổn thương kinh mạch, thân pháp thì không biết gì thế nhưng vẫn có tiến triển thần tốc, đã thích ứng pháp thuật rất nhanh, nắm bắt được đại khái sau nửa năm học tập.Cái nên có đã có, tất cả đã chuẩn bị rõ ràng, chỉ thiếu một ngọn gió đông.Trung thu năm nay, lá phong trải đầy mặt đất cung Tân Nguyệt, tôi chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho Ôn Giang Thu ở trong đình, giữa những bông hoa đồ mi.“Sinh nhật vui vẻ!” Tôi mỉm cười và chúc mừng cậu ấy.Đem ly rượu đưa lên không trung, một hơi cạn sạch.Cha mẹ của cậu ấy là là những tiên nhân đức cao vọng trọng tại tiên giới, bị kẻ gian hãm hại, ch.ế.t lúc cậu ấy lên ba.Mà nay cậu bé ấy đã mười năm tuổi.Nếu cha mẹ cậu ấy có linh thiêng, chắc cũng yên tâm phần nào.Thằng nhóc tửu lượng không tốt, bắt chước theo tôi uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh đã say, uống đến cuối cùng, đuôi mắt hẹp dài phiếm hồng, nắm lấy tay tôi nói:“Sư phụ, đừng đuổi đồ đệ đi có được không?”Bàn tay tôi bị cậu ấy nắm đến đau.Tôi lắc đầu, khẽ vuốt ve má cậu ấy, sau đó đầu ngón tay tiếp tục đi lên trên.Thấy đầu ngón tay của tôi dừng lại giữa hai lông mày, cậu ấy tuyệt vọng nhắm mắt lại.Ở cung Tân Nguyệt thậm chí cả Ma giới, tôi là cung chủ cũng là một vị vua, muốn làm cái gì không ai có thể ngăn cản.Cậu ấy biết tất cả mọi thứ nhưng cũng không có biện pháp nào ngăn cản tôi lại.Ôn Giang Thu thậm chí không hề cử động, chỉ cắn chặt răng, tuyệt vọng mà để tôi tuỳ ý sử dụng thuật “Vong Trần” xoá đi toàn bộ kí ức, gọi một lần lại một lần “Sư phụ”.Sử dụng thuật “Vong Trần” là để đề phòng Tiên giới kiểm tra ký ức của cậu ấy.Tôi chỉ để lại ký ức cậu ấy phiêu bạt ở trần gian, như vậy, cậu ấy không còn liên hệ gì với Ma giới dơ bẩn điên cuồng này.Pháp thuật này rất đau đớn, giống như có ai cầm côn sắt quấy loạn trong đầu, Ôn Giang Thu cắn răng không lên tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh chảy xuống từ chiếc cằm thanh tú của cậu ấy.Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy khóe mắt của cậu ấy hiện lên những giọt nước mắt.Tôi sửng sốt, vừa muốn nhìn kỹ thì Ôn Giang Thu đã quay mặt đi, lảo đảo, sau đó là chịu không được nữa ngất đi.Lúc tôi bế lên, cậu thiếu niên ấy đã rơi vào hôn mê, vén mái tóc mướt mồ hôi, là nước mắt hay là mồ hôi đã sớm không phân biệt nổi.Có lẽ là nhìn nhầm rồi.Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy, ôm cậu ấy bước đi rong biển hoa trà nở rộ, trong biển lửa, mỗi bước đi rỉ máu như một bông sen nở rộ dưới gót chân.Tôi bước vào hư không, vượt qua kết giới, đi qua những ngôi mộ hoang không cỏ, đi qua biển sương mù nơi giao nhân cất tiếng hát, tạo ra một ảo ảnh thay đổi khuôn mặt, đứng trước Vạn Kiếm tông.Lại đem chàng trai trong ngực, trân trọng đặt cẩn thận đặt trên những bậc thang dài.Trong khi cậu ấy vẫn còn hôn mê, tôi cởi vòng tay hồng thạch hộ thể ra, đeo trên cổ tay của cậu ấy.Đây là vật mang linh khí của Thiên giới có thể chặn các đòn tấn công của những kẻ tu luyện Nguyên Anh.Cuối cùng tôi ghé tai cậu ấy nói nhỏ:“Từ giờ ta không thể bảo vệ cậu được nữa. Phải sống tốt nhé.”9Trong đại điện của cung Tân Nguyệt, có một chiếc gương Nhân Quả, có thể nhìn được tất cả mọi việc trên thế gian.Ngày đó trở về Ma giới, tôi lập tức ngồi xổm xuống trước gương, nhìn chằm chằm Ôn Giang Thu.Nhìn thấy cậu ấy đúng như dự kiến được đệ tử đang đi tuần tra phát hiện ra, mang về tông môn, trải qua kiểm tra ký ức, sau khi xác nhận không phải gian tế, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.Có thể thuận lợi vào Vạn Kiếm tông là được.Cho dù không thể trực tiếp làm đồ đệ của Nguyên Sương, dùng thực lực và vận may của mình, Ôn Giang Thư cũng có thể đứng đầu.Nhưng lúc này, tôi nhìn thấy Nguyên Sương.Hắn là người đứng đầu của Cửu Thiên Thần giới, một thân áo trắng như tuyết, đeo kiếm Trường Minh trên thắt lưng, đi tới.Cả người lạnh lùng, ngạo mạn, như tuyết trắng trên đỉnh núi, vĩnh viễn băng giá lạnh lẽo.Hắn nhìn Ôn Giang Thư, ánh mắt đảo qua kiếm Thanh Sách, bình tĩnh nói:“Ta nhận đứa trẻ này làm đồ đệ.”Mọi người trong Vạn Kiếm tông đều trầm trồ hâm mộ.Tôi cũng choáng váng.Nếu tôi nhớ không nhầm thì Nguyên Sương hiện giờ đang đánh Hắc Giao ở Yêu Vực Tây Bắc mới phải chứ?Từ đâu lại đột nhiên xuất hiện nhận Ôn Giang Thu làm đệ tử ?!Quả thật là ông trời cho cơm ăn còn chưa đủ, Thiên Đạo còn muốn bắt mở miệng ra, cho đủ loại thức ăn nữa mới chịu!Không hổ là nam chính có khác.Ôn Giang Thu vừa mới tỉnh lại không lâu, đang nghi hoặc không biết vì sao mình lại ở đây.Nhưng cậu ấy nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh, rất nhanh thăm dò tình huống hiện tại, khiêm tốn hành lễ:“Tiền bối nhìn trúng kiếm Thanh Sách bên hông của vãn bối chăng? Đây là thanh kiếm vãn bối nhặt được ở dưới vực nào đó…”Nguyên Sương nhẹ nhàng ngắt lời:“Ừm, không quan trọng. Từ nay về sau ngươi là đệ tử quan môn* của bổn môn chủ.”Đứa trẻ mình nuôi lớn, lại là người khác được hưởng lợi.Tôi nhìn không chớp mắt, nghĩ đến niềm vui trải nghiệm khi nuôi một con gấu con trên mây trong thời gian kế tiếp…Dù tương lai cậu ấy khi trưởng thành sẽ là một nhân vật lớn có lượng máu 9999 thì bây giờ cũng chỉ là một người chơi mới ở cấp mười Tân Thủ thôn*.Ngay cả Boss bé như tôi cậu ấy cũng đánh không lại.Cho nên nói không lo lắng cho cậu ấy chỉ là giả.Tôi giữ chặt gương, đang chuẩn bị điều chỉnh góc độ gương, đi theo Ôn Giang Thu đến Lạc Hà Phong, ánh mắt sắc bén của Nguyên Sương bỗng nhiên nhìn qua…Khoé môi trào phúng nhếch lên.Lập tức toàn bộ chiếc gương tối sầm, tay phải của tôi tê dại.Trong lòng tôi lộp bộp một cái, thầm nghĩ không xong rồi, cuống quýt cắt đứt liên lạc với gương Nhân Quả.Mặt gương ảm đạm, biến thành một màu trắng bạc bình thường, phản chiếu khuôn mặt hoảng loạn của tôi.Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay trắng nõn của tôi nổi lên màu xám đen.Xem ra…chiếc gương này không thể dùng được trước mặt của Nguyên Sương.Vì thế trong hai năm liên tiếp, tôi chỉ dám thừa dịp Nguyên Sương không có ở đấy, tranh thủ dùng gương Nhân Quả thăm nom Ôn Giang Thu.Cậu ấy là đệ tử có ngộ tính cao nhất của Vạn Kiếm tông trong mấy nghìn năm qua, tu hành một ngày đi ngàn dặm.Thế giới tu tiên quả nhiên hợp với cậu ấy.Ở Ma giới, một năm cậu ấy cũng không học được căn bản.Nhưng ở đây, một tháng đã học xong căn cơ, hai tháng đã khai thông trí tuệ, một năm đã luyện kim đan, hai năm luyện đến nguyên anh.Thực lực mạnh mẽ, thiêm phú bẩm sinh, lại đẹp trai anh tuấn, nữ đệ tử yêu mến cậu ấy nhiều vô số kể.Nhưng tên nhóc này hình như không hiểu phong tình, không nhìn thấy sự lãng mạn tiền đề để chiêu mộ hậu cung sau này, đem tất cả hoa đào của mình cự tuyệt ngàn dặm.Có người hỏi, cậu ấy chần chừ rất lâu mới trả lời:“Ta hình như…đã quên một người rất quan trọng.”Tim tôi hẫng một nhịp.Người nọ hỏi: “Người yêu?”Cậu ấy lắc đầu: “Chắc không phải.”“Cha mẹ?”Vẫn lắc đầu.“Kẻ thù hay ân nhân?”Ôn Giang Thu ở tuổi mười bảy, đang đột phá từ cậu bé ngây ngô lên chàng trai trưởng thành, cao lớn, mặc chiếc áo thêu hình hoa lan và cây trúc, sắc màu của Vạn Kiếm tông, nhẹ nhàng trả lời:“Ta không nhớ được. Chỉ cảm thấy …người này thật quan trọng, chỉ nghĩ đến thôi cũng làm ta khó chịu.”*Đệ tử quan môn: học trò đóng cửa, nghĩa là học trò cuối cùng của người thầy này.*Tân Thủ thôn: trong game, những người mới chơi đều phải luyện cấp độ của mình tại đây.10Tôi cũng cảm thấy trong lòng chua xót và thấy vô cùng áy náy, nhất thời không dám đối mặt với cậu ấy.Phải đến hai tháng sau tôi mới mở lại gương Nhân Quả.Tôi gần như bị mùi máu làm cho choáng váng.Hình ảnh trong gương đang rung chuyển.Một nhóm đệ tử bị thương đang đỡ nhau băng rừng.Phía sau là một con bò sát đen khổng lồ, nước dãi chảy dài đuổi theo họ và nuốt chửng một nữ đệ tử chỉ bằng một cú búng lưỡi.Đây là phiên bản gì thế?Tôi nhanh chóng nhớ lại ‘Tiên Đạo’ lôi ra một hình ảnh ‘Rèn luyện ở Hồn thú sơn ’.Mức độ mạo hiểm cấp S+++Mặc dù hành trình thăng cấp và giết quái của Ôn Giang Thu sẽ không dừng lại, dù bị thương cũng có vòng hào quang nam chính và bàn tay vàng buff, nhưng mí mắt của tôi vẫn giật giật căng thẳng, nhất là khi cậu ấy dừng lại, quyết đoán nói:“Mọi người đi trước đi, ta sẽ chặn ở phía sau!”Vừa nói cậu ấy vừa rút kiếm Thanh Sách, dùng hết sức đánh về phía con quái vật xấu xí.Tôi: Vai trái của cậu còn đang chảy máu kìa! Ở lại phía sau đánh r.ắ.m cái gì!Giống nguyên tác, phải giả vờ bị thương nặng để che giấu thực lực và có chút nham hiểm mới đúng chứ!?!Tôi lẩm bẩm: “Chẳng thà rằng cậu hắc hoá còn tốt hơn một chút.”Ba năm quen biết, tôi thật lòng coi cậu ấy là đệ tử của mình.Tôi hy vọng cậu ấy bình an và khỏe mạnh.Lần này, Ôn Giang Thu cũng khiêu chiến vượt cấp, cậu ấy kéo dài nửa canh giờ, khi không thể chống cự được nữa, kiếm Thanh Sách vỡ vụn, con quái khổng lồ chớp đúng thời cơ và quật ngã cậu ấy xuống đất.Cơ thể của cậu ấy đầy máu.Cậu ấy cố gắng vùng vẫy một lúc mà không đứng lên được.Nhìn thấy con quái vật càng ngày càng đến gần mình, tôi gần như muốn bóp nát gương Nhân Quả.Suýt chút nữa muốn sử dụng dịch chuyển tức thời để giúp đỡ cậu ấy.Nhưng bị linh khí mạnh mẽ của Tu chân giới ngăn chặn, nửa ngày không thi triển được thuật pháp, ngược lại còn bị phản phệ, ngực đau nhói, bên môi trào máu tươi.Ở bên kia, toàn bộ răng nanh của con trùng to bự đã lộ hết ra, nó bất ngờ cắn xuống, cố chọc một lỗ trên người của cậu ấy.May mắn thay, vào lúc này, một tia sáng đỏ chói lọi xuất hiện trên cổ tay phải của cậu ấy…Chính là vòng tay hồng thạch hộ thể - Huyết Linh Châu mà tôi đưa cho cậu ấy.Tôi thấy con quái trùng khổng lồ gầm lên đau đớn và rên rỉ khi bị đốt thành tro.Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhận ra mình đang đổ mồ hôi lạnh toàn thân.Huyết Linh Châu đã chặn đòn tấn công của Hồn thú sơn, vòng tay bị đứt, những hạt châu rơi xuống tạo thành những vũng màu đỏ giữa bãi cỏ xanh.Phía trên là những linh châu thoát ra từ quái trùng sau khi chết, vô tình được Ôn Giang Thu hít vào- hấp thụ hết.Cậu ấy vô thức nuốt vào, khí tức nhẹ nhàng bao phủ toàn thân, chữa lành các kinh mạch bị tổn thương.Cuối cùng tôi đã hoàn toàn được thả lỏng.May mắn…cậu ấy là nam chính, sẽ được Thiên đạo che chở, không thể chết được, những nguy hiểm mà cậu ấy gặp phải rốt cuộc lại là đại cơ duyên, hoá nguy thành an.Suy cho cùng, những hạt linh châu từ Hồn thú sơn có thể tu bổ thần hồn, thanh lọc linh thức.Ôn Giang Thu hôn mê một ngày, tôi cũng ở bên một ngày.Khi tỉnh dậy, vẻ mặt của cậu ấy rất phức tạp.Cậu ấy ngồi im lặng một lúc lâu, như thể đang nghĩ ra được điều gì đó rất quan trọng, vẻ mặt khá nghiêm túc.Tôi nhìn thoáng qua liền thấy, giỏi lắm tên nhóc này, Nguyên anh gần như sắp hoá thần!Nhưng cậu ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm, ngược lại vẻ mặt có chút khó chịu.Cậu ấy cúi đầu, lặng lẽ nhặt các mảnh gãy của kiếm Thanh Sách.Khi nhặt các mảnh kiếm gãy, dường như cậu ấy không cảm nhận được đau đớn, lòng bàn tay không ngừng siết chặt lại, vết thương vừa được chữa lành lại rỉ máu.Tôi: “?”Ôn Giang Thu thở hổn hển, nhắm mắt mím chặt môi, thu thập những mảnh vỡ như kẻ tự ngược, mò mẫm tìm trong vũng máu đã khô, thu thập từng hạt Huyết Linh Châu còn sót lại.Tôi: “...”Có tác dụng gì đâu, Huyết Linh Châu đã vô dụng sau khi đỡ cú tấn công vừa rồi!Còn nữa, thanh kiếm gãy kia giữ lại làm gì chứ? Mau bảo sư phụ đổi cho cậu cái mới đi chứ!Cậu ấy không nghe được tiếng kêu bất mãn của tôi, chỉ mím chặt môi thật lâu, mới phát ra một tiếng khàn khàn từ cổ họng: “Sư phụ…”Tôi giật mình, tưởng cậu ấy đã khôi phục ký ức, nghiến răng nhìn đồ vật cũ, gọi tôi- kẻ thù này chứ.Nhưng ngay sau đó, một làn sương trắng xuất hiện, Nguyên Sương xuyên qua kết giới, phất tay áo xuất hiện, cau mày hỏi:“Sao lại để mình chật vật như vậy? Những người khác đâu?”Ôn Giang Thu đứng dậy, biến trở lại thành đệ tử mẫu mực:“Thưa chưởng môn, bọn họ chắc đã đến lưng chừng núi rồi.”Tôi nhẹ nhàng thở ra.Hoá ra câu vừa rồi là gọi Nguyên Sương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");