Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Thiên Sách nhìn lõi táo đang ăn dở, kìm lòng không đặng nở nụ cười.
Phượng Thiên Dục lại gần, bàn bạc: "Rõ ràng đây là manh mối, sao Nạp Lan Tiêu Bạch lại không phát hiện ra manh mối chứ?"
"Không phải, không phải hắn không phát hiện, chỉ sợ hắn đang giả vờ thôi, ở trước mặt Tiểu Lam Lam đóng kịch làm người tốt cho nên mới không ngăn cản nàng." Mắt phượng híp một cái, Phượng Thiên Sách không đợi nổi một phút, "Tiếp tục đuổi theo, xe bọn họ cách chúng ta không xa đâu."
Phượng Thiên Tầm: "Thiên Thiên đi đâu lâu như vậy chứ, sao còn chưa hồi âm nữa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Đang nói, phía trước xuất hiện một đốm sáng lóe lên.
Phượng Thiên Tầm vui vẻ cười nói: "Thiên Thiên thuận lợi rồi."
Thúc ngựa chạy nhanh như bay, không bao lâu sau, bọn họ đã đuổi kịp theo xe tuyết lang, nói chính xác hơn là Thiên Thiên chế ngực tuyết lang, khiến đám người kia không thể tiếp tục đi về phía trước, chỉ có thể dừng lại tại chỗ.
Trên lưng bảy tám con tuyết lang bị ngọn lửa đốt cháy, đau đớn tru thét vì ngọn lửa màu vàng, đây rõ ràng là kiệt tác của Thiên Thiên. Thiên Thiên đắc ý đứng trên trần xe sói, vênh váo tự đắc, nhìn về hướng chủ nhân như muốn được khen thưởng.
"Chủ nhân, ta đã đem tuyết lang thuần chủng ở hải vực nướng lên, chút xíu nữa chủ nhân sẽ có đồ nướng để ăn."
"Thiên Thiên, ngươi giỏi lắm, nhanh như vậy đã đem Nạp Lan Tiêu Nạch và tuyết lang của hắn giải quyết?" Phượng Thiên Tầm nhìn mấy con tuyết lang đang bị lửa nóng ăn tươi nuốt sống, không cách nào dập được lửa trên người mình, đáy lòng run lên lập cập, chẳng còn cảm giác thèm ăn.
Phượng Thiên Sách không còn lòng dạ suy nghĩ đến vấn đề này, nhìn chằm chằm thùng xe sói, màn xe rũ xuống, không thấy rõ người bên trong.
"Người đâu?"
"Ở bên trong hết, không thiếu ai cả." Thiên Thiên nói.
"Ngươi xác định Nạp Lan Tiêu Bạch chưa từng rời khỏi thùng xe?"
"Dựa theo những gì chủ nhân căn dặn, không hề khinh địch, sợ Nạp Lan Tiêu Bạch giở trò mạnh khóe, ngộ nhỡ hắn cầu xin ta tha thứ, ta sẽ mềm lòng mà tha thứ mất, vậy cũng không được. Cho nên ta trực tiếp bố trí kết giới ở bên ngoài, để hắn không trốn thoạt được, đợi chủ nhân đến xử lý, chủ nhân, ta làm vậy có giỏi hay không?" Thiên Thiên bắt đầu khoe khoang công lao.
Vẫn không có bất kỳ tiếng trả lời, Phượng Thiên Sách chợt thấy không ổn, phất tay lên một cái, thu hồi kết giới. Cánh cửa thùng xe loảng xoảng một tiếng, có bóng người từ bên trong buồng xe nhảy ra, bắt người trước mắt nhưng vừa nhìn đã biết không phải Nạp Lan Tiêu Bạch, lại nhìn vào bên trong, căn bản chẳng có người nào khác: "Người đâu?"
"Ta không biết bọn họ đi đâu, ta chỉ biết Già Lam cô nương cam tâm tình nguyện đi theo công tử nhà chúng ta." Người nọ bị bắt lấy không hề tỏ ra sợ sệt nói.
Trái lại Phượng Thiên Sách không hề tỏ ra giận dữ, ném hắn xuống đất: "Còn không chịu nói thật à? Thú sủng của ta nó chẳng những thích ăn thịt sói nướng mà còn thích cả thịt người nấu chín...Thiên Thiên..."
Thiên Thiên bĩu mỏ: "Chủ nhân, người ta ăn chay."
"Vậy hôm nay khai trai đi." Không hờn không giận đáp
"Chủ nhân đã nói như vậy, ta đây liền đem hắn nướng lên."
Ngọn lửa màu vàng xuất hiện, nam nhân giả vờ bình tĩnh nhìn thấy tuyết lang bị lửa nướng chín, cả người run rẩy: "Ta, ta sẽ không nói, các người cứ giết ta đi, ta sẽ không bán đứng công tử."
Trong tay nam nhân kia xuất hiện vũ khí, định tự đâm vào bụng mình.
Phượng Thiên Sách phất tay, đánh bay vũ khí: "Ngươi đi đi."
Nam nhân choáng váng, tưởng mình nghe lầm.
Phượng Thiên Sách nói lại lần nữa: "Ta biết ngươi trung thành bảo vệ chủ tử, đúng là một hảo hán, ngươi đi đi, đừng để ta thay đổi chủ ý."
Nam nhân đi mấy bước, lại quay đầu chắp tay nói với Phượng Thiên Sách: "Phượng thiếu, đa tạ."
"Không có gì, ta phải cảm ơn người, cảm ơn ngươi đã chỉ đường cho ta." Trong mắt nam nhân lộ ra kinh ngạc, Phượng Thiên Sách dẫn theo ba người còn lại chạy về hướng ngược lại, trong lúc bất ngờ nam nhân kia tỉnh ngộ, Phượng Thiên Sách đuổi hắn đi rõ ràng là cái bẫy lấy lui làm tiến, biết rõ hắn trung thành không bán đứng hành tung của chủ nhân, hắn tưởng lần này có thể thoát ai ngờ lại chỉ đường cho bọn họ.
"Công tử..." Nam nhân lo âu nhìn phương hướng bốn người rời đi, hối hận không thôi, "Công tử nói không sai, Phượng Thiên Sách quả nhiên là một đối thủ đáng gờm."
Quay ngược thời gian trở lại lúc đó.
Già Lam nhảy lên xe sói, trước khi chui vào trong buồng xe còn không quên quay lại nhìn một cái, trong lúc chần chờ nàng lặng lẽ tháo một bên bông tai ném xuống dưới đất.
Xe sói chạy càng đi xa, đến ngay ngã ba xuất hiện một cơn gió vô hình, xóa đi hết vết bánh xe, bông tai thay đổi phương hướng, rơi vào một ngã rẽ khác.
Già Lam không hề phát hiện, A Sách mà nàng một lòng mong mỏi có thể đuổi kịp theo nàng, đầu tiên phải nói cho hắn biết ngọn ngành, đến gia tộc Nạp Lan không phải chỉ vì Nạp Lan đại ca, nàng muốn biết chuyện của cô cô cũng như thân thể của mình.
Dựa đầu vào cửa sổ thất thần, bên tai truyền đến tiếng chuông gió trong trẻo, quay lại nhìn thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đang dùng thủy linh thuật chế luyện ra chuông gió, vừa khéo léo tinh xảo lại vừa lung linh tinh khí.
Chuông gió thủy tinh khúc xạ ánh sáng, phản chiếu gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Nạp Lan Tiêu Bạch, Già Lam có vài phần ngẩn người.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, gương mặt như ngọc của Nạp Lan Tiêu Bạch không tự chủ mà ửng đỏ, ngón tay thon dài chạm vào chuông gió, đưa tới trước mặt Già Lam: "Cho muội giải buồn."
"Đẹp quá." Già Lam vui vẻ nhận lấy, liếc mắt mỉm cười.
Trong lòng Nạp Lan Tiêu Bạch hiện lên vui sướng: "Nếu như muội thích, mỗi ngày ta đều làm tặng muội."
Già Lam lại lắc đầu: "Làm chuông gió như vậy tiêu tốn rất nhiều linh lực, đối với một người luyện võ linh lực là điều rất quan trọng, sao có thể tùy tiện đem đi lãng phí trên mấy thứ vặt vãnh này. Huống hồ đồ tốt chỉ cần một là đủ rồi, muội không tham lam như vậy."
"Chỉ cần muội vui vẻ là được, ta sợ muội còn chê ta nhàm chán..."
"Làm sao có thể? Ở cùng với huynh, ta cảm thấy nội tâm rất bình tĩnh, hiếm khi được cơ hội yên tĩnh như vậy. Nếu như A Sách có ở đây, nhất định hắn sẽ chơi đùa với muội, muốn yên tĩnh cũng rất khó." Không chú ý sắc mặt Nạp Lan Tiêu Bạch trầm xuống, Già Lam để cằm lên tay, mắt nhìn chằm chằm chuông gió, tiếp tục lẩm bẩm, "Huynh không biết đâu, người kia rất thích bám người, luôn xuất hiện vào lúc muội không chú ý nhất, mỗi lần đều dọa muội nhảy dựng, lỗ tai muốn thanh tĩnh cũng khó. Nhưng mỗi lần muội gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ là người xuất hiện đầu tiên, hồ nháo một phen, khiến tất cả mọi người choáng váng, ha hả, ngẫm lại đúng thật là bướng bỉnh..."
Nụ cười của nàng chói mắt, Nạp Lan Tiêu Bạch giống như thấy được nụ cười của nàng, sinh động như vậy, rực rỡ như vậy nhưng cũng không phải bởi vì hắn.
Già Lam nhớ lại thời gian ở cạnh Phượng Thiên Sách, nói lải nhải không ngừng, chuông gió theo chuyển động của chiếc xe mà lay động, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một hoảng loạn, giống như tâm tình đang rối loạn của hắn.
Đột nhiên, Già Lam im lặng, trong miệng thấy khô khan.
Ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười của Nạp Lan Tiêu Bạch: "Nói một hồi đau họng, ăn mứt táo cho nhuận hầu đi."
Già Lam liếc mắt cười, thưởng thức mứt táo, trong miệng nói không rõ ràng: "Ngọt thật, còn nữa không?"
"Cho muội hết." Nạp Lan Tiêu Bạch đem lọ mứt táo đưa cho nàng, Già Lam ăn hết một viên, lại ăn hết một viện rồi lặng lẽ đem hạt táo ném ra ngoài cửa sổ.
Cũng trong lúc đó, lỗ tai Nạp Lan Tiêu Bạch hơi dựng lên.
Đại khái đi hết nửa canh giờ, xe sói dừng lại.
"Lam Lam chúng ta xuống xe."
"Đây là nơi nào?" Già Lam nhìn ra ngoài quan sát xung quanh, bốn phía trống không.
"Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây."
Hai người xuống xe, chân vừa chạm đất, xe sói đã đột nhiên chạy về hướng phía trước. Già Lam quýnh quáng, hét lớn: "Không xong xe chạy rồi."
Nạp Lan Tiêu Bạch thong thả nói: "Không có việc gì, đường đi kế tiếp chúng ta không ngồi xe."
Già Lam nghi hoặc: "Vì sao? Đi xe không phải nhanh hơn sao?"
Nạp Lan Tiêu Bạch không nói gì.
Tâm tư Già Lam khẽ động, trong đầu hiện lên một suy nghĩ khó tin, sắc mặt nàng khẽ biến nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch, bước chân lui ra sau: "Nạp Lan đại ca, huynh nói thật cho ta biết đi, huynh làm như vậy có phải là bởi vì đang trốn tránh người nào đó phải không? Huynh sợ xe sói sẽ làm lộ hành tung của chúng ta cho nên mới cố tình vứt xe đi phải không?"
Nạp Lan Tiêu Bạch đứng ở nơi đó, không nói một lời nào, cuối cùng ngầm chấp nhận.
Già Lam nói tiếp suy nghĩ trong lòng: "Huynh đang tránh né người của....Không phải người của Nạp Lan gia tộc, cũng phải kẻ thù của huynh, mà là...."
Không đợi Già Lam nói ra cái tên đó, cuối cùng Nạp Lan Tiêu Bạch mở miệng cướp lời: "Lam Lam, muội đừng suy nghĩ lung tung, hành trình phía sau không tốt, ta sợ sói đi không được nên phải đổi thành xe ngựa thôi."
"Được, muội tin huynh, nhưng hiện tại muội phải trở về Phượng gia một chuyến."
"Không được." Nạp Lan Tiêu Bạch thốt ra.
"Vì sao không được? Muội đã đồng ý cùng huynh trở về Nạp Lan gia tộc, ta nhất định sẽ làm được, nhưng trước đó ta phải gặp mặt A Sách mới được, nói cho chàng biết hành tung của muội." Nói xong, Già Lam xoay người muốn chạy.
"Lam Lam ------" Nạp Lan Tiêu Bạch thò tay giữ nàng lại, linh cảm mạnh mẽ gần mất đi sắp xông lên đầu, hắn không thể buông tay, nàng cảm thấy chuyến đi này khiến nàng càng lúc càng xa cách với hắn, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội ở chung với hắn. Vừa nghĩ, lực đạo trên tay hắn càng tăng thêm vài phần, Già Lam bị đau cố gắng rút ra chuông gió thủy tinh trong tay rớt ra.
"Ba."
Chuông gió thủy tinh vỡ nát trên đất.
Cả Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch đều ngây người.
Mảnh vỡ rơi khắp nơi giống như tâm tình của Nạp Lan Tiêu Bạch lúc này, hắn từ từ buông lỏng tay ra.
Già Lam có chút áy náy nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch: "Xin lỗi, muội không phải cố ý."
Nạp Lan Tiêu Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay đến chỗ mấy mảnh thủy tinh, ngón tay hắn nhẹ nhàng run lên, đem từng mảnh vỡ nhặt lên để vào lòng bàn tay.
Trong lòng Già Lam càng thấy thêm tội lỗi: "Xin lỗi, ta...Muội thật sự không cố ý."
Lòng bàn tay đột nhiên nắm lại, Nạp Lan Tiêu Bạch miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Không sao, chuông gió vỡ rồi có thể sửa lại." Nhưng trái tim vỡ nát thì không thể nào sửa được...Hắn đem nửa câu sau nuốt vào trong lòng.
Già Lam nhìn thấy máu từ khe tay của hắn chảy ra, vội nắm lấy tay hắn: "Huynh bị thương."
"Không có việc gì, vết thương nhỏ này đã là cái gì."
"Nhưng tại sao huynh muốn làm vậy? Muội đã đồng ý cùng huynh đi đến gia tộc Nạp Lan..."
Nạp Lan Tiêu Bạch không trả lời, yên lặng xoay người, để lại cho nàng một bóng lưng cô đơn.