Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Già Lam lảo đảo đi một đường, cũng không biết là đi bao lâu, cuối cùng cũng trở về phủ thành chủ.
Cả người nàng toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ dựa vào ý chí mới có thể về đây được. Đoạn đường này, gian khổ khó nói thành lời.
Trong thoáng chốc, sau lưng truyền đến tiếng ngựa hí, âm thanh vó ngựa, kèm theo gió mạnh, xẹt qua đầu vai nàng, bay vút qua.
“Muốn chết hả?” Khi ngựa lướt qua bên cạnh nàng, người trên lưng ngựa không quên quát lên một tiếng, sau đó giục ngựa vội vã chạy đi.
Cả người Già Lam không còn sức lực, bị cơn gió mạnh này hất bay, tựa như mảnh lá tàn mùa thu.
Đột nhiên, từ phía sau có người tới gần nàng, bàn tay to chiếm lấy vòng eo nàng, ôm nàng lượn một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nháy mắt, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy nàng, mùi hương hoa tuyết liên bao vây nàng, không hiểu vì sao, lòng nàng dần bình lặng xuống.
Cả đoạn đường này nàng toàn dựa vào ý chí, trong giây kế tiếp liền sụp đổ, Già Lam mềm nhũn dựa vào lòng người nọ.
“Chỉ ra ngoài mới có nửa ngày thôi, sao lại biến thành bộ dạng này?” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, mềm mỏng, tựa như một đôi tay ôn nhu vỗ nhẹ lên vết thương của nàng, khiến đau đớn trên người nàng giảm bớt đi.
Chân Già Lam mềm nhũn xuống, cảnh vật trước mắt liền nhòa đi.
“Cứu ta.” Nàng khẽ ói ra hai chữ, cả người liền ỷ vào ngực hắn.
Trong nhá mắt nhắm mắt lại, nàng nghe được đối phương nói: “Tiểu Lam Lam, không sao, có ta ở đây.”
Một câu nói tràn đầy sức lôi cuốn kì lạ, nàng nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Lần này ngủ một giấc e rằng rất nặng nề, chờ Già Lam tỉnh lại, nàng đã nằm trong chăn ấm. Có người lôi kéo cổ áo của nàng, đem cô tỉnh lại.
Già Lam mở mắt ra, nhìn chằm chằm người đang kéo cổ áo nàng, ánh mắt xót xa nhìn về phía chủ nhân của cái tay: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Mặc quần áo cho nàng.” Phượng Thiên Sách lộ ra nụ cười mê chết người, rất tự nhiên nói, dường như hắn đang làm chuyện hết sức bình thường.
Già Lam cảm thấy trong ngực buồn bực cuồn cuộn, đột nhiên, khóe mắt miết qua một vật hết sức quen thuộc, mặt nàng cứng đờ: “Tay ngươi đang cầm cái gì vậy?”
Phượng Thiên Dục cúi đầu, cầm vật trong tay lắc lắc, vô tội nháy mắt mấy cái: “Cái yếm của nàng.”
Lúc này, Già Lam cảm thấy khí huyết xông lên tận não, đầu đau nhức muốn nứt ra luôn, đồng thời cũng nhanh muốn ngất!
Cái yếm của nàng… Sao lại ở trong tay hắn?
Nàng cúi đầu, kiểm tra quần áo trên người một phen, phát hiện từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đổi mới hết rồi… Mắt nàng co giật, sâm sâm trừng về phía Phượng Thiên Sách, nghiên răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Phượng Thiên Sách mỉm cười, nụ cười ưu nhã mà tôn quý, hắn còn rất bình tĩnh trả lời: “Cũng không có chuyện gì, chỉ thay quần áo bẩn giúp nàng thôi, lại mặc quần áo mới cho nàng. Nàng yên tâm, nên nhìn và không nên nhìn, ta đều thấy. Ta sẽ giữ bí mật cho nàng.”
Già Lam sững sờ, thuần khiết của nàng, mất hết ráo rồi…. Còn kêu nàng yên tâm?
Phượng Thiên Sách liếc nhìn nàng, cười đến quỷ dị, đứng lên nói: “Ta nhờ thành chủ phu nhân sắc thuốc cho nàng, nhớ phải ngoan ngoãn uống. Ta còn có chuyện phải xử lí, buổi tối trở về cùng nàng… ngủ.” Hắn cố ý dừng lại một chút, đem hai chữ cuối nói rất mập mờ, hại Già Lam nổi hết da gà.
Sau_khi hắn đi không bao lâu, thành chủ phu nhân liền tới, tay bưng chén thuốc, cười hiền hậu với nàng.
“Già Lam tiểu thư, mau uống thuốc, Phượng Thiếu đã dặn, muốn ta tận mắt nhìn tiểu thư uống.”
“Nếu như ta không uống?” Vừa nghe hai chữ ‘Phượng Thiếu’, trong lòng Già Lam liền khó chịu.
“Phượng Thiếu nói, nếu như tiểu thư không uống, từ trên xuống dưới phủ thành chủ của ta, mỗi người đều phải uống một chén thuốc của tiểu thư. Trên dưới mấy trăm mạng người của phủ thành chủ đều dựa vào tiểu thư, xin nàng thương xót, mau uống thuốc này.” Không ngờ thành chủ phủ nhân lại giả yếu đuối, lộ ra bộ dạng đáng thương, tranh thủ sự đồng tình.
Già Lam không nhịn được cười phì một tiếng, cái tên Phượng Thiên Sách này, mệt hắn còn uy hiếp người ta như vậy. Nàng bưng chén thuốc lên, nén giận, uống một hơi sạch bách.
Thành chủ phu nhân vỗ ngực một cái, giống như vừa trút được gánh nặng: “Tốt rồi, tốt rồi, trên dưới mấy trăm mạng người của phủ thành chủ bọn ta cuối cùng được đảm bảo rồi.” Giọng điệu khoa trương như vậy, khiến Già Lam không nhịn được hoài nghi, thành chủ phu nhân và Phượng Thiên Sách có phải là người cùng một quốc gia?
“Được rồi, quần áo nàng đang mặc có thấy vừa hay không? Có thích màu sắc này không? Nếu không thích, ta kêu người đổi bộ khác.” Thành chủ phu nhân lại nói.
Già Lam túm chặt quần áo mình theo bản năng, nghĩ tới lúc mình hôn mê bất tỉnh, cả người đều bị người nào đó nhìn thấy hết trơn, nàng liền không nhịn được ảo não.
“Đáng chết!” Già Lam khẽ chửi thầm.
“Già Lam tiểu thư, đừng để ý! Phượng Thiếu thấy quần áo của nàng nhuộm đầy máu, sợ ngươi mặc khó chịu, cho nên mới bảo tat hay quần áo cho nàng.” Tâm tư thành chủ phu nhân tinh tế tỉ mỉ, giỏi quan sát.
Già Lam hơi sửng sờ, bật thốt lên: “Không phải Phượng Thiên Sách thay cho ta ư?” Sauk hi nàng nói dứt câu, hai má đỏ ửng lên, thì ra nàng suy nghĩ nhiều.
Phượng Thiên Sách chết tiệt, hóa ra hắn cố ý trêu chọc nàng?
“Phượng Thiếu đúng là người thích đùa.” Thành chủ phu nhân che miệng cười khẽ: “Già Lam tiểu thư, Phượng Thiếu đối xử với nàng thật không bình thường. Đối với người khác, ngay cả trêu chọc hắn cũng lười, chỉ có với nàng, hắn mới bỏ nhiều tâm tư như vậy. Ta nhìn ra được, nàng có rất nhiều phân lượng trong lòng hắn.”
Ánh mắt thành chủ phu nhân sáng quắc, chứa nhiều thâm ý nhìn về Già Lam.
Già Lam nhướng mày, làm sao nàng không biết, trêu cợt nàng liền đại biểu là coi trọng nàng? Nếu thật là như vậy, nàng thà rằng bị hắn coi trọng ít đi một chút. Nhưng mà, mỗi lần nàng cần được giúp đỡ nhất, người đầu tiên xuất hiện luôn là hắn, giúp đỡ nàng khi cấp thiết, nhiều lần giúp nàng biến nguy hiểm thành bình an.
Chỉ dựa vào điểm này, nàng hẳn nên cảm kích hắn mới phải.
Thôi kệ, sau này nàng đối xử tốt với hắn một chút là được, nói như thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.
Đưa tay, không tự chủ sờ về phía hông mình, nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có, Già Lam vội la lên: “Phu nhân, chuông gió thạch anh của ta đâu?”
Thành chủ phu nhân nao nao, suy nghĩ một lát, nói: “Ta nhớ rồi, hình như Phượng Thiếu lấy đi, hắn nói hắn đang muốn tìm lễ vật tặng cho Hoa tiểu thư, lễ vật xuất hiện trước mặt, sau đó hắn liền…”
Thấy Già Lam nghiến răng, bộ dạng như muốn ăn thịt ngươi, thành chủ phu nhân không dám nói tiếp nữa.
“Phượng Thiên Sách, không ngờ ngươi dám lấy đồ của ta, đã vậy còn đi xum xoe với phụ nữ khác.” Chút hảo cảm vừa rồi đều bị tức giận xóa sạch, Già Lam chống đỡ thân thể, nhảy xuống giường.
Thành chủ phu nhân vội vàng ngăn cản: “Già Lam tiểu thư, thân thể của ngươi còn chưa lành, ngàn vạn lần đừng có lộn xộn. Nàng nghe ta nói, đàn ông ra ngoài gặp dịp thì chơi là chuyện bình thường. Nếu nàng nghiêm túc, người khổ chỉ có nàng. Nghe ta, trước tiên đem thân thể dưỡng cho tốt, chờ Phượng Thiếu quay về, ngươi coi như không có chuyện gì hết, thật tốt mà sống chung với hắn, cuối cùng hắn sẽ hiểu, ai mới là người quan trọng nhất với hắn…”
Già Lam không nói gì nhìn thành chủ phu nhân, thành chủ phu nhân đang nghĩ nàng đang ghen ư? Làm sao có thể!
Bây giờ, nàng thật sự muốn giết Phượng Thiên Sách luôn ấy chứ, không hỏi tự lấy, chính là kẻ trộm!
“Ngươi đừng có cản ta! Hắn ở đâu, ta tự mình đi tìm!”