Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
bước ra khỏi căn phòng của Xung Ảnh cả 1 dãy hành lang dài hoa lệ khiến cho Nhạn Diên ngây người không biết nên đi hướng nào thấy cảm xúc của Manh Linh sắp bùng nổ Nhạn Diên đã ôm Manh Linh vào lòng, 1 cái ôm rất mạnh và chặt cứ như đang nói ta hiểu mà cứ khóc đi Manh Linh giờ phút này cũng đã không kìm chế nữa khóc òa lên vô cùng lớn, còn Nhạn Diên thì vẫn ôm và vỗ về Manh Linh, Manh Linh vừa khóc vừa nói
Manh Linh: từ nhỏ các anh trai chỉ biết đem đến cho ta những thứ thô bạo cái gì mà da gấu sừng hưu còn không thèm rửa sạch lúc đó ta mới mấy tuổi rất sợ hãi rất muốn nói cho mẫu hậu nhưng bà ấy chỉ biết chinh chiến sa trường quên mất còn 1 đứa con gái như ta! ta chỉ có 1 người tì nữ thật sự quan tâm ta thì lại bị tam ca giết chết lí do là lo cho sự an toàn của ta... cứ mỗi tháng lại thay người chăm sóc ta,chưa ai dịu dàng với ta thế này! các ca ca không hỏi ta muốn gì họ chỉ biết đem những thế khinh khủng đó đưa cho ta thái độ còn vô cùng tự đắt. Năm ta 14 tuổi phụ vương bắt đầu ép ta học tập bắn cung, cưỡi ngựa lần đầu tiên ta cảm giác các anh của mình quan tâm ta nhưng rồi họ lại bắt ta giết người... ta sợ lắm nhưng phụ vương lại nói " nếu không giết bọn họ bọn họ sẽ giết con" ta không hiểu? tại sao ta lại phải chịu những việc đó bọn tì nữ lúc nào cũng e dè sợ hãi ta họ không dám lại gần vì kết cục của tì nữ trước đó khiến họ sợ hãi trong gia đình này ta là người không hoàn hảo nhất là kẻ bị bỏ rơi...
trong tiếng khóc lóc đầy ấm ức của Manh Linh Nhạn Diên cảm thấy thì ra không chỉ có mình là tuổi thơ không trọn vẹn bản thân cũng từng được yêu thương nhưng tất cả chỉ là giả dối khiến cho trái tim của mình thật sự đau buốt âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng của Nhạn Diên thật sự rất muốn nói: ta cũng giống với cô đừng sợ bây giờ có ta rồi. Nhạn Diên cũng là lần đầu được người khác chăm sóc chu đáo tỉ mĩ như vậy, ngay từ lầm đầu Manh Linh cứu cô Nhạn Diên đã cảm thấy vô cùng yêu quý nữ nhân thật thà này
tiếng cánh cửa bị đá văng khiến cho 2 người Manh Linh và Nhạn Diên đang khóc cũng quay mặt về phía phát ra âm thanh, Xung Ảnh gương mặt đỏ xanh trông có vẻ đang rất tức giận tiến bước đi nhanh về phía 2 người, khoảng cách của họ không xa Xung Ảnh bước đi rất nhanh khiến cho Manh Linh đứng chắn trước mặt Nhạn Diên cảnh giác lập tức lấy dao găm từ tay áo của mình chĩa về phía Xung Ảnh
Manh Linh: huynh muốn gì? ta đã không lấy cắp viên đá của huynh! rốt cuộc huynh muốn cái gì?
dáng vẻ gầm gừ của Manh Linh hoàn toàn khác xa với lúc ôm lấy Nhạn Diên khóc lóc thảm thương lúc nãy. Xung Ảnh đi đứng trước mặt của Manh Linh hắn không nói năn gì im lặng chìa viên đá xanh ra trước mặt đưa cho Manh Linh, Manh Linh nghi hoặc nhưng lập tức lấy rồi đưa Nhạn Diên rời đi lúc đi Nhạn Diên ngoái đầu nhìn về phía Xung Ảnh thấy hắn có 1 biểu cảm chua chát khó ta vô cùng
Sau khi về tới phòng Manh Linh lau nước mắt sau đó mỉm cười nhìn Nhạn Diên, Manh Linh dùng khăn tay lau sạch viên đá sau đó đưa cho Nhạn Diên nói
Manh Linh: nuốt xuống đi cô có thể nói được.. nếu khó nuốt thì ngày mai ta sẽ nghiền nó ra cho cô uống
lời còn chưa nói dứt Nhạn Diên nhanh tay cầm lấy viên đá nuốt xuống bụng không ngờ vừa uống xong gương mặt hồng hào của Nhạn Diên lập tức trắmg bệch cô ôm bụng nằm quằng quại vô cùng đau đớn thống khổ còn liên tục ho ra máu cảnh tượng này thật đáng thương Manh Linh lập tức hốt hoảng vội chạy ra ngoài tìm kiếm thái y sau khi nắm cổ áo thái y lôi đến phòng mình, trong khi thái y còn đang chuẩn đoán thì Manh Linh đã phi vào phòng của Xung Ảnh hắn ngỡ ngàng thì Manh Linh đã nhảy vào đấm Xung Ảnh 1 cú rồi 2 cú đau điếng khiến hắn đau đớn mà gầm lên. Bây giờ Manh Linh vô cùng cảm tạ phụ vương mình vì đã bắt cô học mấy cái thứ đấm đá dù bàn tay Manh Linh nhỏ nhắn nhưng từng cú tát, đấm đều dồn toàn bộ sức lực của cơ thể mạnh mẽ mà ra tay đến nỗi mặt của Xung Ảnh đã sưng tấy lên rỉ máu
Xung Ảnh: muội điên sao? mau dừng tay
suốt bao nhiêu năm qua hắn chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ tột cùng này của Manh Linh kể cả khi hắn giết chết ả tì nữ lúc trước thì Manh Linh cũng chỉ biết im lặng mà khóc nhưng bây giờ dáng vẻ mạnh mẽ kinh người này của muội muội thật sự khiến hắn sợ rồi
huynh đã làm gì với viên đá đó? tại sao cô ấy nuốt vào lại bị đau đớn như thế hả * thét * Xung Ảnh ngây người không hiểu hắn nói
Xung Ảnh: ta không hề làm gì với viên đá đó cả! vì sao chứ cô ta chỉ là 1 người ngoài có gì mà muội phải quan tâm cô ta như vậy? lúc trước ả nô tì kia ta giết chết cũng không thấy muội phản ứng như vậy, vừa thốt ra câu đó Manh Linh lập tức phẫn nộ thêm ngọn lửa tức giận mới vừa được hạ xuống bây giờ đã đã bùng cháy lên dữ dội. Manh Linh lại nhào tới muốn đánh Xung Ảnh nhưng lần này Xung Ảnh không để Manh Linh đánh mình nữ hắn cũng chỉ phòng thủ không đánh lại muội muội mình .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Bỗng 1 tiếng nói cắt ngang Manh Linh và Xung Ảnh
- 2 người làm cái gì mà ồn ào vậy hả?