Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi ăn cơm cùng nhau trong phòng như thường ngày hình như sự hiện diện của Nhạn Diên đã trở thành 1 sự tồn tại quen thuộc đến nỗi khó chấp nhận khi mất đi. Xung La đưa thức ăn vào miệng những món ăn đều như thường ngày rất ngon nhưng hiện tại dù là món ngon cỡ nào Xung La cũng nuốt không trôi
Xung La: Vậy là rời đi chính là sự lựa chọn của nàng đúng không Diên Diên...
Dù biết rất rõ khả năng Nhạn Diên sẽ rời đi nhưng hắn vẫn không muốn chấp nhận hiện tại đối với hắn sự tồn tại của Nhạn Diên chính là sự ấm áp ngọt ngào nhất, nhưng sau khi nghe Manh Hậu kể mọi chuyện Xung La thật sự không thể không tranh giành, tất cả giống như định mệnh sự sắp đặt nếu đã vậy thì phải chịu đựng mà thôi.
Nhạn Diên ăn xong lau miệng mà không trả lời chỉ bước đến bên cạnh Xung La cô dịu dàng nắm tay hắn nói: ta sẽ đi, nhưng chúng ta cùng nhau hứa 1 chuyện đi nếu sau 2 năm mà cả 2 không có người yêu vậy thì chúng ta thành thân! được không?
Xung La gật đầu: khi nào muội đi...
Nhạn Diên: đến khi nào ngài lên ngôi
- Tuyết Vấn tiểu thư! Hạ tiểu thư muốn gặp cô ạ
Người hầu nữ từ ngoài cửa nói vào Xung La không cảm xúc Nhạn Diên nghe xong muốn đi ra để gặp khách nhưng Xung La vẫn cứ nắm tay cô không buông nắm vô cùng chặt hắn nói: Diên Diên bây giờ ta không muốn rời xa nàng chút nào, từng giây từng phút không muốn rời xa
Ở Phòng Khách
Hạ Lam vẻ mặt đầy chán ghét: chuyện này là sao đây? tại sao 2 người lại nắm tay nhau trước mặt của tôi vậy? tức quáa
Nhạn Diên: Hạ Lam cô muốn hỏi gì sao?
Xung La đầu thì đặt ở trên vai Nhạn Diên tay thì không chịu buông cứ nắm mãi
Hạ Lam: tôi thật sự không hiểu câu nói ngày hôm đó của cô " có xứng không? "
Mặt Nhạn Diên nghiêm lại 1 chút sau đó cô quay sang hôn vào má của Xung La sau nói nói: ngài ra ngoài 1 chút đợi ta được không?. Mặt của Hạ Lam sượng trân vô cùng, Hạ Lam ho vài cái còn Xung La vẫn cứ như con cún quấn người vừa được hôn hắn liền định nghe bỗng thấy vui vẻ hôn vào môi Nhạn Diên 1 cái mới chịu chạy ra ngoài
Nhạn Diên: Cô thật sự không hiểu câu hỏi đó sao Hạ tiểu thư
Hạ Lam: Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu
Nhạn Diên: Theo như cô kể từ nhỏ cô đã thích đại hoàng tử rồi ư? nhưng mà ngài ấy lại xem cô như em gái, cô không nhận ra sao? ngài ấy có thể lợi dụng tất cả những hy sinh mà cô đã cho ngài ấy.
Hạ Lam: em gái?
Nhạn Diên: Đặt tên thân mật, để cô làm gián điệp, nếu thật sự yêu vì sao lại không để cô làm thái tử phi. Nếu thật sự sau này lên làm vua mà cướp vợ em trai e rằng sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Nhạn Diên: Cô cần xem lại những thứ mình đã làm vì người ta, người ta có đáng nhận hay không?
Sau khi nói rõ mọi thắc mắc thì Hạ Lam đã đi về
Chiều hôm đó Manh Linh đã rủ Nhạn Diên cùng đi hái hoa nhưng cô công chúa này không để ý đã dẫn Nhạn Diên lên tận 1 đồi núi cấm ở trên núi này tối có sương lạnh, thú dữ và còn rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn kể cả chiến binh của Xung Manh cũng phải dè chừng ngọn núi này. Nhưng Manh Linh nhất quyết muốn lên núi hái hoa tươi để buổi sáng đem tặng cho Manh Hậu và Phùng Lâu khi hắn tập luyện xong con gái đang yêu nên mê muội không biết trời trăng mây đất dẫn Nhạn Diên đi vào núi. Cả 2 người hái được rất nhiều hoa tươi xinh đẹp nhưng vừa muốn đi xuống thì bỗng nhiên Manh Linh phát hiện mình không nhớ đường thế là cả 2 bị kẹt lại trong núi
Manh Linh bĩu môi oán thán: tỷ tỷ à ~ muội muốn về cung
Nhạn Diên và Manh Linh ngồi bên đóm lửa nhỏ Manh Linh biết đây là lỗi của mình nhưng trước mặt Nhạn Diên cô ấy vẫn muốn nũng nịu mặt dù biết than vãn là sẽ bị mắng nhưng Manh Linh vẫn nói, nhưng không ngờ Nhạn Diên không mắng cô ấy mà còn đi lại ngồi kế bên để Manh Linh dựa vào vai. Manh Linh rất nhanh đã ngủ mất còn Nhạn Diên thì thức để canh chừng. Cánh tay nhỏ của Manh Linh luôn rung rẩy khi ngủ vì cô ấy hay gặp ác mộng Nhạn Diên 1 bên nắm tay Manh Linh 1 tay vỗ về thấy cô ấy đã đỡ nhưng vẫn không hất run Nhạn Diên liền hát 1 bài, đây là bài mỗi khi còn nhỏ mẹ của Nhạn Diên rất hay hát cho cô nghe mỗi khi cô không chịu đi ngủ, bây giờ cô hát lại bài này thanh âm trong trẻo mà du dương khiến người nghe say mê cảm thấy vô cùng yên ổn được 1 lúc Manh Linh đã ngủ rất ngon không còn run nữa nhưng Nhạn Diên sau khi hát thì cô lại nhớ mẹ của mình.
Không biết hiện tại dì Cầm, Tố Di và cả Đại hoàng tử ra sao rồi... cô rất nhớ họ suốt mấy tháng khoing được gặp A Ngọc và A Lang không biết họ bây giờ như thế nào với đống suy nghĩ đó Nhạn Diên cũng chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.
Trên núi nguy hiểm nhưng họ lại ngủ ngon lành còn ở Vương cung thì gà bay chó chạy. Xung La có việc bận nên tối mới về cung liền không thấy Nhạn Diên hắn tìm khắp nơi mà không thấy liền sợ hãi nghĩ là cô đã xãy ra chuyện gì đang lúc tìm kiếm thì người hầu của Manh Linh cũng báo tối không thấy công chúa đi tắm tìm khắp nơi cũng không thấy Manh Linh. Thế là Xung La lập tức huy động người tìm kiếm Tam hoàng tử khi biết tin cũng đi tìm chung với mọi người sau 1 quãng thời gian dài thì mới biết được từ người làm vườn là Công chúa với Nhạn Diên muốn đi hái hoa nhưng ở xung quanh có rất nhiều nơi có hoa. Họ đành chia người ra tìm từng nơi đốt đèn la hét cả buổi tối.
Ở trên núi Manh Linh và Nhạn Diên đang ngủ thù thấy lạnh cóng đám lửa cũng dần tắt sương đã phủ khắp nơi Nhạn Diên từ trong mơ tỉnh dậy cảnh giác được nguy hiểm Nhạn Diên liền gọi Manh Linh tỉnh dậy 2 người không thấy được nhau vì màn sương dày trên núi lại có nhiều tạp âm xen lẫn
Manh Linh: tỷ tỷ!! ta nhớ ta rồi hình như đây là khu vực cấm, núi này tối sẽ có sương thú dữ và các loài kịch độc thường đi săn vào đêm khuy. Không được rồi tỷ tỷ! chúng ta phải rời khỏi đây, ở đây quá nguy hiểm rồi...
Tỷ Tỷ?? Manh Linh hét to nhưng không nghe được thanh âm nào từ Nhạn Diên rõ ràng lúc nãy đứng kế bên nhau mà? sao bây giờ lại không nghe thấy tiếng gì cả