Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Ngọc nhẫn nại vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Nhạn Diên càng mím chặt môi của mình cả người A Ngọc tức giận
sỡ dĩ hôm nay Nhạn Diên đích nữ phủ vương gia hôn thê của hoàng thái tử tương lai vô cùng rộng mỡ đẹp đẽ làm sao vậy mà bây giờ lại trốn đi nơi khác 1 lần cũng không ngoảnh đầu liền chỉ hận không thể rời khỏi nơi đó càng xa càng tốt
năm Nhạn Diên 3 tuổi mẹ chết cha lấy người phụ nữ khác rồi sau đó không lâu lúc cô lên 5 di nương đó đã sinh hạ cho cô 1 biểu muội cho dù di nương đối xử với cô rất tốt thật chí là có phần yêu thương chăm sóc cho cô còn hơn con gái ruột của bà ta Tố Di nhưng cô vẫn không tài nào hòa nhập vào gia đình đó được vì có thân phận cao quý nên Nhạn Diên lên 5 thì được đưa vào hoàng cung học tập vô cùng chán ghét cảnh xung quanh toàn 4 bức tường cả ngày toàn quy tắc, quy củ khiến 1 đứa trẻ mới 5 tuổi khó chịu là đương nhiên hôn phu của cô đại hoàng tử lúc nhỏ rất tài giỏi lúc nào cũng được hoàng đế yêu thương cho nên cô nghĩ sau này là vợ đại hoàng tử chắc cuộc sống cũng không tệ nhưng không ngờ cô lại biết được bí mật động trời của hoàng thất Phổ Nhập 1 bí mật khinh hoàng
đại hoàng tử không phải là con ruột của hoàng thượng năm đó đại hoàng tử mời cô vào cung của mình chơi cùng hắn cô rất vui 2 đứa trẻ cùng nhau bầu bạn trong chốn cung cấm cũng đỡ phần nào sự cô đơn lúc ấy khi ra về cô lại thèm bánh nhưng trong cung không cho phép ăn vặt nhất là 1 thân nữ tử càng phải trong thật thon gọn yêu kiều cho dù cô mới chỉ là đứa trẻ nhưng trong cung không cho vượt quá quy tắc nên cô bèn nhân lúc thị nữ dẫn đường không tập trung liền chuồn đi cô đi được 1 lúc thì lạc mất cả hoàng cung quá rộng lớn nhớ tới cung lớn nhất là cung của hoàng đế cô liền chạy rón rén thăm dò từng nơi 1 hên sao có thể nhân lúc lẻn vào 1 cái cung rất rộng rất lớn nhưng bên ngoài không ai canh gác tuổi nhỏ không nghi ngờ Nhạn Diên cứ vậy cẩn thận bước vào trong thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của cha mình và 1 người đàn ông cô liền trốn ngay sau bức màn dày tay bụm miệng không dám phát ra âm thanh lắng nghe cuộc nói chuyện của 2 người kia
- bệ hạ ngài biết rõ đại hoàng tử không phải là con ruột của ngài mà?
- ta biết! nhưng cũng chỉ có thể bụm miệng bọn giang thần kia nếu không ta sẽ lung lay vị thế này ta mới chỉ ngồi vào cách đây không lâu cho dù bị nương tử phản bội
- chỉ cần giết chết đại hoàng tử là được nỗi nhục này làm sao có thể nhịn được đây?
- không cần biết chỉ cần trẫm cũng cố được vương vị thì hoàng hậu có gian tình với tướng quân cũng không sao
- tuyệt đối không được để con của kẻ khác lên làm vua ngài hãy tìm người khác đi tuyệt đối không được ô nhục dòng dõi hoàng thất
- con gái của thần sẽ là cái dây trói chặt đại hoàng tử hắn sẽ không lên nắm quyền hành được
- ngươi nỡ hy sinh con gái của mình sao?
- thần không tiếc chỉ cần đại hoàng từ cái thứ ô nhục đó không lên làm vua thì cái gì thần cũng trả được nữ nhi sau này gả chồng con gái chẳng qua cũng chỉ là đồ bỏ nếu nó có chút hữu dụng thì thần sẽ lợi dụng nó
trốn sau bức màn Nhạn Diên chỉ biết run rẩy sợ hãi nàng lấy tay bụm miệng mình thật chặt nước mắt không kìm được lăn dài trên gò má ướt đẫm cả gương mặt mẹ nàng là vì cha nàng mà chết nàng chính là viên ngọc quý mà mẹ nâng niu trong tay lại bị chính cha ruột rắc tâm lợi dụng
Nhạn Diên sau khi nghe xong sợ hãi rón rén thật cẩn thận bước từng bước nặng trĩu chạy ra khỏi tẩm điện của vua vốn nàng chỉ là muốn ăn 1 chút bánh nhưng lại phát hiện ra 1 chuyện động trời ấy cha nói muốn nàng trở thành người phụ nữ danh giá nhất thiên hạ nhưng rõ ràng chiến tranh tam cung lục viện không ngừng diễn ra nếu đại hoàng tử không lên làm vua sớm muộn cũng bị huynh đệ ra tay giết chết còn nàng số phận cũng định chắc là bi ai
-