Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước
  3. Chương 58: Đẹp trai không bằng chai mặt
Trước /83 Sau

Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 58: Đẹp trai không bằng chai mặt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mạc Mạc sợ tên nan nhân kia đánh Dạ Phong rồi Dạ Phong sẽ làm rơi đồ của cô, Mạc Mạc liền đứng chắn phía trước Dạ Phong giang 2 tay ra che chở. Tên nam nhân kia thấy vậy liền tức tới mức thổ huyết

Dạ Phong liền ngưng tỏ ra uất ức mà tiến lên tính an ủi bạn mình ai ngờ hắn đánh úp Dạ Phong 1 cú mạnh, 2 người nhanh chóng lao vào mà tẩn nhau

Mạc Mạc lấy đồ của mình nhanh chóng lên phòng trước khi đi cô có nghe Dạ Phong gọi tên nam nhân kia là Điềm Thụy

Vào tới phòng Mạc Mạc lấy mấy hương liệu ra cô đã ngửi được mùi trong người của mình quả thật rất thơm và không thể hết được, cô liền điều chế mấy loại hương thảo mà mình đã mua, sau 2 tiếng cuối cùng cũng làm ra được 1 loại y hệt như vậy cô vừa đổ loại hương đó vào bình chuẩn bị thử nghiệm thì ở ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng kêu của Dạ Phong, Mạc Mạc rất bất ngờ, đây là tầng 3 của Lưu Cao Phường đó! vô cùng cao đến cô còn không dám nhảy từ trên lầu xuống như thói quen vậy mà tên Dạ Phong này cũng điên thật dám leo cây lên tận cửa sổ phòng của cô.

Mạc Mạc không tính mở cửa nhưng lại nhận ra, Dạ Phong có thể giúp cô chuyện hương liệu nên cô đã mở cửa cho Dạ Phong. Và bây giờ tới lượt Dạ Phong bất ngờ rồi. Không ngờ Mạc Mạc nương tử hôm nay lại đáng yêu như vậy. Ai ngờ vừa vào phòng đóng cửa lại thì Mạc Mạc đã cởi y phục của mình ra, Dạ Phong dù rất khoái nhưng vẫn nói: nương tử, nương tử, không cần gấp gáp như vậy đâu, ta-a taa sẽ cưới nàng rồi mới, mới

Mạc Mạc chỉ cởi lớp áo khoát trắng mỏng bên ngoài, nhìn tên nam tử đần độn tà răm trước mặt cô không biết hắn đang nghĩ cái gì mà cả mặt đỏ đến cả mắt cũng đỏ, máu mũi xịt xè xè cứ như vòi nước vậy.Mạc Mạc liền bóp cằm của Dạ Phong ngước lên cô đang định nhờ vả hắn thử hương thì hắn đã xịt máu mũi ngất xĩu. Hết cách Mạc Mạc đành để hắn ngủ ở dưới đất luôn. Còn cô thì xuống dưới ăn trưa, ăn xong Mạc Mạc nghe phong phanh từ cuộc trò chuyện của mấy người khác hình như là về 1 đất nước tên là Xung Manh thì phải. Họ nói gì mà nhị hoàng tử đã trở về cùng với giọt lệ giao nhân, đó là bảo vật của người cá 1 bộ tộc cách biệt với thế giới bên ngoài.

Ăn xong Mạc Mạc lại đi lên phòng cô đi rất nhẹ nhàng, đứng trước cửa mà không vào, cô hé cửa 1 chút thì nhìn thấy Dạ Phong đang nằm trên giường của cô ôm ấp chiếc gối của cô hắn còn trông vô cùng biến thái. Mạc Mạc liền tiến vào, Dạ Phong liền lập tức nhảy xuống đất giả vờ như đang ngất xĩu. Mạc Mạc đi lên giường sau đó nằm 1 lát cô cất tiếng: Tại sao không tìm ta ở dưới mà lại phải trèo cây?

Dạ Phong thấy cô hỏi hắn cũng không giả vờ nữa mà nói: lúc nãy đánh nhau hăn máu quá nên bị mấy anh zai canh gác tống cổ ra ngoài Điềm Thụy thì đi tiềm người còn ta muốn gặp nàng cho nên mới trèo cây. Nghe xong Mạc Mạc bất giác mỉm cười ra tiếng, sao trên đời này lại có người như hắn nhỉ?

Mạc Mạc liền nói: thật ra ta cởi y phục là vì muốn huynh ngửi mùi hương giúp ta không phải thứ mà huynh đang nghĩ đâu. Dạ Phong liền bĩu môi:

Nàng nói như vậy là ta tự mình ảo tưởng hay sao, rõ ràng lúc nàng bóp cằm tay bàn tay nàng rất ấm áp lại chạm vào da ta khiến cho cả cơ thể đều la hét ầm ĩ, nàng còn cho ta xem góc nhìn như thiên đường đó thì thử hỏi làm sao ta không xịt máu cho được.

Hắn nói nhỏ xíu không dám nói lớn sợ Mạc Mạc sẽ xách cái tay hắn lên như lúc sáng . Ngôn Tình Sắc

Mạc Mạc lại cởi y phục ra: huynh ngửi xem mùi này và mùi trên cơ thể của ta có giống nhau không?

Dạ Phong ngửi ngửi thấy rất giống liền gật đầu, thì ra sáng nay nương tiểu bé bỏng đi mua mấy thứ hương liệu đó để điều chế mùi hương. Mạc Mạc cau mày cô muốn đưa số hương này rãi khắp nơi nhưng mà không ai giúp cô được cả. Tốt nhất hiện tại nên điều chế thuốc giải nếu không mùi hương bị rãi khắp nơi cũng chỉ khiến đội quân của Phổ Trạch tạm thời không tìm được cô mà thôi.

Thấy Mạc Mạc cau mày Dạ Phong liền đặt tay lên vai của cô nhìn thắng vào mắt cô mà nói: tiểu nương tử, ta gặp nàng chính là trúng tiếng sét ái tình, cả đời này không phải nàng ta không lấy. Xin thề! cho nên nếu khó khăn nàng hãy nói với ta, nhất định ta sẽ giúp đỡ nàng.

Mạc Mạc nhìn Dạ Phong cô vừa gật đầu, thì ở ngoài cửa phòng ông chủ Lưu đã đứng ở ngoài gọi Mạc Mạc. Đang lúc nguy cấp Mạc Mạc đành dúi đầu của Dạ Phong vào tủ quần áo. Sau đó dọn dẹp lại phòng rồi ra mở cửa

Sắc mặt của ông chủ Lưu vô cùng khó coi, ông ấy nói: Mạc Mạc, quân của hắn đã đến nước Hồ Nam rồi ước chừng khoản 3 ngày nữa là sẽ đến kinh thành, cho nên con có muốn trốn đi nơi khác không? tin từ Tố Di và A Ngọc cũng cho biết họ đã trở về an toàn không hề bị nghi ngờ nhưng nếu cứ ở đây, con có thể trốn đi đâu đây...

Mạc Mạc cũng cảm thán cái mũi cho của bọn chúng quả là rất nhạy chỉ mới 2 ngày mà đã lần mò tới đây, chỉ trong 3 ngày nhất định cô phải giải được mùi hương nếu không cô không thể thực hiện kế hoạch. Mạc Mạc trầm nghâm sau đó nói: Nếu bọn chúng kéo đến Lưu Cao Phường thì cha có sợ không? dù sao bọn chúng cũng chẳng dám làm càn trên nước Hồ Nam.

Ông chủ Lưu lắc đầu, mấy người A Ngọc đã nhờ vả ông ấy, họ chính là người của Nhạn Diên cho dù cô ấy đã chết thì Nhạn Diên vẫn là nữ tử ông ấy yêu thương nhất. Cho dù có như thế nào ông ấy cũng quyết bảo vệ đứa con gái này

Sau khi bàn bạc với ông chủ Lưu, cuối cùng ông ấy cũng ra khỏi phòng. Mạc Mạc đang suy nghĩ thì tiếng rên rỉ ư a của Dạ Phong mới khiến cô nhớ còn sự hiện diện của hắn. Mạc Mạc đi mở tủ quần áo ra thì Dạ Phong đã nằm trong đó rất lâu hắn giận dỗi cô rồi còn ăn vạ.Mạc Mạc thấy phiền phức nên cô đã thẳng chân đạp hắn ra khỏi phòng mình từ cửa sổ.

Dạ Phong vừa bất lực, vừa tức giận cũng thêm phần vô cùng tò mò về Mạc Mạc hắn bị đá thì đã nhờ khinh công tốt mà đáp đất an toàn miệng còn trách cứ Mạc Mạc quá vô tình

Buổi chiều tối Mạc Mạc hưởng thụ cảm giác tự do 1 mình cô rất nhớ các tỷ tỷ nhưng mà cho dù tìm kiếm như thế nào thì các tỷ tỷ của cô cũng là sát thủ, làm sao có thể để lộ sơ hở hoặc thông tim gì, cô không thể tìm họ thì chỉ có thể chờ đợi họ tìm cô

Đang nhìn ngắm bầu trời sao đêm ở Hồ Nam, chúng rất đẹp cũng rực rỡ hơn với mấy ánh đèn lồng đỏ rực, cô chỉ 1 đồ ngủ đơn giản không hề có ý định ra ngoài. Đang ngắm cảnh đêm chill chill thì tiếng meo meo dưới đất đã thu hút sự chú ý của Mạc Mạc ở đó chính là Dạ Phong, hắn cầm 1 tờ giấy to ghi " nhân duyên trời định, tình như họa. Sớm sớm chiều chiều, nguyệt phong sương"

Mạc Mạc mỉm cười cô không tin vào nhân duyên trời định, càng không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chẳng qua tình hình hiện tại của Mạc Mạc không thích hợp để yêu đương, cô còn mối thù với Phổ Trạch, còn tìm kiếm các tỷ tỷ những thứ đó chính là thứ cô đặt ở đầu còn tình cảm hiện giờ cô không dám thử, càng không muốn yêu vì trãi qua sự giam cầm và các lí tưởng méo mó của Phổ Trạch cô không muốn yêu cô rất kinh tởm thứ tìm cảm đó của hắn.

Mạc Mạc đóng cửa sổ lại không quan tâm Dạ Phong còn đang nhảy nhót vui vẻ ở dưới, hắn thấy lúc nãy cô cười cũng đã vô cùng mãn nguyện sau khi Mạc Mạc đóng cửa sổ lại và đèn trong phòng đã tắt hơn nữa canh giờ Dạ Phong mới đi về. Nhưng mà hiện tại hắn đang ở trong Lưu Cao Phường thuê trọ gần 2 tuần cơ cho nên đành phải cầu xin mấy anh gác cho vào để đi ngủ

Trời tối đen như mực các cửa quán cũng đóng cửa đèn lồng cũng được tắt nhưng mà có 1 tên nam nhân vẫn miệt mài đi tìm nương tử bỏ nhà đi bụi của mình. Hắn chính là Điềm Thụy vợ ơi, ta sai rồi có thể nào cho ta thấy mặt 1 chút rồi ta mới đi ngủ được, ta rất rất rất lo lắng và nhớ vợ

Hình như nương tử thấy hắn đáng thương liền đứng trước mặt hắn, cô khoát 1 chiếc áo choàng xanh đen vô cùng thần bí Điềm Thụy vừa thấy nương tử lập tức nín khóc mà lao đến ôm cô gái vào lòng mà thủ thỉ: vợ ơi ta sai rồi, vợ đừng trốn nữa mà hức hức, ta vì vợ mà đấm nhau với anh rể bây giờ đã bị đuổi khỏi trọ rồi.

Điểm Thụy ôm rất chặt cô gái hắn vừa ôm vừa khóc cứ ôm chặt cô gái vào lòng như vừa tìm lại được báu vật, Điềm Thủy cẩn thận sờ mái tóc màu vàng ánh kim của cô gái, hắn đã xác định lần này mà khiến cho cô gái bỏ đi nữa hắn sẽ làm 1 con đại cẩu suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt. Cô gái thấy hắn ăn năng nhưng cô lại không mềm lòng lên tiếng oán trách: biết lỗi? rõ ràng là huynh rất vui vẻ bên cô gái đó mà? mỹ nhân bên cạnh huynh hạnh phúc lắm mà?.

Ngửi được mùi giấm chua nồng nặc từ vợ mình Điềm Thụy lập tức lắc đầu ngoày ngoạy còn không quên hít mà ôm ấy rồi hôn hít gặm cắn cô vợ nhỏ đáng yêu của mình. Thấy hắn có biểu hiệm thật sự hối lỗi cô gái tóc vàng cũng chịu ôm hắn vào lòng.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tâm Niệm Em Đã Lâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net