Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước
  3. Chương 72: Ánh Trăng Tròn Thống Khổ
Trước /83 Sau

Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 72: Ánh Trăng Tròn Thống Khổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tối đó Mạc Mạc ngủ chung với Tịnh Nhã, nhưng Tịnh Nhã lại rời đi khi thấy bông hoa bỉ ngạn đó.

Mạc Mạc ngồi trong phòng suy nghĩ đến rối bù đầu óc, sau 1 lát cô quyết định đi ngủ trước. Mạc Mạc nằm xuống giường nơi êm ái và mềm mại cử sổ phòng cô không đóng, từng làn gió nhẹ nhàng bay qua cửa sổ lùa vào phòng.

Tịnh Nhã cũng đã đi khắp con phố tất cả các nơi nhưng cũng không hề thấy bóng dáng của bà lão bán hoa đó. Cô thất thiểu quay về Lưu Cao Phường. Đang đi trên đường, dạo bước thì mặt trăng không còn bị mây che khuất liền tỏ sáng. Tịnh Nhã thấy ánh trăng hôm nay rất sáng, cô đi được vài bước nữa thì đứng lại, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng ngước nhìn lên bầu trời đêm.

Hôm nay là trăng tròn.

Tịnh Nhã lập tức chạy nhanh về phía Lưu Cao Phường.

Ở trên tầng 3 hiện tại Mạc Mạc đã ngủ say, cô lại mơ thấy cuộc đời của 1 co gái, nhưng lần này Mạc Mạc đã thấy rõ đang nằm trên giường thì ánh trăng tròn từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng của Mạc Mạc.

Cô cảm thấy mơ hồ, lại vô cùng đau đớn Mạc Mạc giật mình mở mắt nhưng lại không nhớ gì nữa, ánh trăng tròn vẫn cứ chiếu vào phòng Mạc Mạc, cô lập tức lấy chăn trùm cơ thể mình lại sau đó tiến về phía cửa sổ, muốn đóng lại Mạc Mạc chỉ bị dính 1 chút ánh trăng là đầu đã bắt đầu đau, cô nhịn cơn đau đớn xuống mà gắng gượng đi đến bên cửa sổ

Ngay khi Mạc Mạc đóng chuẩn bị đóng cửa xong thì 1 bàn tay cứng cáp đã giật lấy chiếc chăn mà cô quấn quanh người. Không những vậy mà Mạc Mạc còn bị đẩy ngay giữa ô cửa sổ nơi tập hợp nhiều ánh sáng của trăng tròn

Bị đẩy Mạc Mạc còn chưa kịp nhìn mặt là ai thì đầu cô đã bắt đầu đau đớn, cô thống khổ la hét nước mắt không ngừng tuôn chảy, Mạc Mạc la hét ầm ĩ cô ôm đầu không ngừng khó chịu

Ánh trăng tròn lại càng sáng hơn, nó sáng hơn cả lúc nãy Mạc Mạc hiện tại vô cùng đau đớn, nỗi đau thể xác con người vẫn có thể chịu đựng nhưng cơn đau đầu này hoàn toàn là ở bên trong người cô.

1 giọng nói không ngừng vang vẳng bên tai của Mạc Mạc, giọng nói thánh thót nhưng chứa đầy oán niệm, nó nói 1 từ Mạc Mạc đau 1 lần, cơn đau đớn thống khổ không ngừng giày vò Mạc Mạc. Cô la hét càng lớn cơn đau cũng không hề giảm thay vào đó giọng nói vang lên 3 từ trọn vẹn khiến cho Mạc Mạc đau đớn vô cùng.

- kiề....u nhạ...n di....ê..n

Nói xong thì giọng nói trong đầu cô lại la hét và khóc lóc tức tưởi Mạc Mạc nắm đầu cắn răng, cô đau đến mức không thể mở mắt tất cả cơ qua trên cơ thể không hề chịu sự điều khiển của cô

Người thần bí đó từ nãy tới giờ chứng kiến cảnh này, vô cùng bất lực người đó la hét âm ĩ Nhớ Lại Nhớ Lại!!!!! Cô Phải Nhớ Lại Không Được Phép Quên!!!!!!!

Mạc Mạc nhận ra đây là giọng của bà lão bán hoa nhưng hiện tại cô đau tới nỗi không thể nào thốt ra câu từ gì

Tiếng gào thét của Mạc Mạc cuối cùng cũng bị mọi người ở dưới nghe, họ lập tức nhào lên lầu 3 nhưng ông chủ Lưu chỉ cho 12 người kia và Dạ Phong lên vì lầu 3 là nơi tuyệt mật của Lưu Cao Phường. Tịnh Nhã chạy nhanh về Lưu Cao Phường, cũng vừa lúc thanh âm la hét của Mạc Mạc vang lên cô đã chạy lên lầu 3 đầu tiên, sau đó là Dạ Phong và 12 người tỷ muội

Cửa trong khuê phòng sớm đã bị khóa vì Tunhj Nhã không phạt Dạ Phong không được ngủ cùng Mạc Mạc cho nên cô đã giữ chìa khóa phòng nhưng lúc nãy bất an chạy gấp quá rớt cả chìa khóa. Thấy cửa phòng mãi mà không mở được Dạ Phong sốt ruột liền đạp 1 cước bay luôn cả cánh cửa.

Dạ Phong chạy vào đầu tiên hắn nhanh chóng ôm lấy Mạc Mạc đang đau khổ gào khóc bất phản kháng dưới đất, Dạ Phong không biết chuyện gì liền ôm lấy Mạc Mạc nhưng cô vẫn khóc không ngừng vô cùng khổ sở.

Bà lão bán hoa ở trong góc tối gằng giọng mà quát: tránh ra! cô ta cần phải nhớ những chuyện đó, không được phép quên!

Tịnh Nhã nghe thấy lập tức gào lên đầy phẫn nộ: ngươi điên rồi! muội ấy chịu đau đớn như vậy nhưng lại không nhớ được bao nhiêu hết,vậy đành không cần cho muội ấy biết! Dạ Phong mau kéo Mạc Mạc ra khỏi cửa sổ tuyệt đối không được dính vào ánh trăng tròn

Dạ Phong lấy thân mình che chắn cho Mạc Mạc không bị ánh trăng chiếu rọi đến, hắn nghe lời lập tức ôm lấy Mạc Mạc lên nhưng cô lại như 1 hòn đá lớn có thể đè chết hắn bất kì lúc nào cho dù thêm 12 người kéo cô nhưng cũng không thể dịch chuyển Mạc Mạc, cô ngồi đó miệng há to mắt đã khô trợn tròn lên sau 1 vài giây không phản ứng thì đã gào khóc ôm đầu mà gào thét tiếp tục

Bà lão bán hoa cười đầy vui mừng: hahahaah cố lên!! chút nữa cô sẽ thấy được toàn bộ sự thật!!!! Mạc Mạc cố lên

Tịnh Nhã lao đến muốn đánh ngất bà lão thì liền bị bà né tránh vừa đánh nhau quyết liệt với Tịnh Nhã vừa la hét kể lại toàn bộ sự việc

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Muốn, Không Muốn Buông

Copyright © 2022 - MTruyện.net