Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai người đang đứng đối mặt.
Diệp Trùng thấp giọng hỏi Nhuế Băng: “Túi đeo hông của ta đâu?” Nhuế Băng nghe thấy lập tức hiểu ý đưa túi hông của Diệp Truyền tới tay hắn. Cái túi này, sau khi nàng nhận lấy từ tay Diệp Trùng thì vẫn luôn không rời khỏi mình.
Diệp Trùng nhận lấy cái túi, lập tức lấy công tắc không gian của Hàm gia ra. Nguyệt Phục Vương dù sao cũng không phải là quang giáp của hắn, tuy cao cấp hơn Hàm gia, nhưng ở trên tay Diệp Trùng, ngược lại Hàm gia càng có thể phát huy uy lực hơn.
Hai người cách nhau năm mươi mét, Phượng Túc theo bên cạnh Hoàng Cực Minh, Diệp La theo bên cạnh Diệp Nhân. Diệp La có ngốc cũng biết người trước mắt khẳng định là kẻ địch của Diệp gia. Diệp Nhân là ai? Đường đường cao thủ đệ nhất của Diệp gia! Đối với người làm cho hắn như lâm đại địch thế này, Diệp La dùng đầu ngón chân cũng đoán ra đại khái.
Nhuế Băng a một tiếng kêu nhẹ: “Em nhớ ra rồi, cô gái đó em biết, chính là cô ta cướp em tới thiên hà Hà Việt.” Nhuế Băng cuối cùng đã nhận ra Phượng Túc bên cạnh Hoàng Cực Minh. Đối với Phượng Túc, nàng ngược lại không hề có bao nhiêu oán hận. Nếu như không phải nàng ta, mình khẳng định không sao gặp được Diệp tử, từ góc độ này mà nói, nàng ngược lại phải cảm tạ đối phương. Với lại, nghĩ tới trò ác cuối cùng trước khi mình đi, gương mặt ngọc lạnh lùng của Nhuế Băng cũng không khỏi nở rộ một niềm vui.
Phượng Túc lẽ nào lại không nhận ra Nhuế Băng? Chỉ là hiện nàng hoàn toàn không có thời gian đi để ý điều này. Người đàn ông bên cạnh nàng này chính là thần tượng nàng sùng bái ngày trước. Thực lực của nàng vô nghi là trình độ đỉnh cao nhất của cả thiên hà Hà Việt, mà hắn lại khẩn trương như vậy đối mặt người đàn ông mặt lạnh đó, thân phận đối phương lập tức sống động như thật. Phượng Túc băng tuyết thông minh, thế nào lại đoán không ra?
Diệp Nhân đấu Hoàng Cực Minh, đây có thể nói là va chạm nặng ký nhất của cả thế giới!
Điều làm Phượng Túc buồn bực nhất là, quang giáp của nàng hiện vẫn ở trên tay thiếu niên lạnh lùng đó. Không có quang giáp, thực lực có thể phát huy của nàng nhỏ tới mức đáng thương. Tuy thực lực võ thuật của nàng gần đây tăng mạnh, nhưng đối với Diệp gia dùng võ thuật để nổi tiếng, nàng vẫn có chút sợ hãi. Huống chi bên cạnh còn có Diệp Trùng đang như hổ rình mồi, cô gái mặc đồ trắng đó mình còn từng ăn quả đắng trên tay nàng.
Chiến ý trong mắt Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh đã bành trướng tới tột độ!
Hiện giờ trong mắt bọn họ trừ đối phương ra cũng không chứa thứ gì khác. Đối với cao thủ tuyệt đỉnh như bọn họ thế này mà nói, trên đời này, thứ và người có thể trói buộc bọn họ, có thể làm bọn họ kiêng kỵ đều quá ít. Rất rõ ràng, mấy người của tinh khu tự do này không hề ở trong đó.
Nếu như là Phượng Túc, có lẽ sẽ đắn đo một chút xem ở tinh khu tự do sử dụng quang giáp sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng bực nào. Nhưng trong mắt Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh, đây là vấn đề ngay cả nhỏ xíu cũng không đáng.
Không chút do dự, hai bên đồng thời gọi ra quang giáp của mình!
Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn thấy hai cái trong những cái quang giáp tiên tiến nhất thế giới!
Cái quang giáp trước mặt Diệp Nhân cao mười mét, toàn thân đen tuyền, nhưng toàn bộ đều đã trải qua xử lý mài dũa, không có chút sáng bóng kim loại. Thể hình đều đặn, rắn chắc, đường nét lưu loát, thấp bé, sắc bén, cho người ta cảm giác tốc độ cực kỳ mạnh mẽ, vảy ca rô chỗ khớp như đầu gối, khuỷu tay tăng thêm cho nó vài phần khí tức hung hãn. Cánh tay, vai, ngực, chân đều có giáp bảo hộ hình dạng không theo quy tắc. Điều này làm nó xem ra giống như mặc áo giáp sát người. Nhưng Diệp Trùng vừa liếc liền nhìn ra, bảy miếng khiên chắn phân bố các nơi toàn thân vừa may có thể tổ hợp thành một tấm khiên hoàn chỉnh mà khổng lồ. Diệp Trùng không nhìn thấy vũ khí của cái quang giáp này. Chẳng lẽ không có? Suy đoán này rất mau liền bị Diệp Trùng phủ quyết. Quang giáp cận chiến có ưu tú hơn cũng cần vũ khí. Vũ khí của nó nhất định giấu ở chỗ nào đó.
Quang giáp Hoàng Cực Minh gọi ra cũng làm Diệp Trùng nhìn không ra nông sâu. Quang giáp của hắn hơi cao hơn quang giáp của Diệp Nhân, ước khoảng mười hai mét. Toàn thân màu xanh lá tối, toàn thân quang giáp phân bố rất nhiều hoa văn trang trí lông vũ đủ hình đủ dạng. Mấy cái hoa văn trang trí lông vũ này tỏa ra quang mang màu lục mờ mờ, giống như những vì sao lấp lánh ánh lục trong bầu trời màu lục. Diệp Trùng đoán mấy cái hoa văn trang trí lông vũ này nhất định có tác dụng đặc biệt. Với bộ lạc Hy Phượng, phần lưng quang giáp khác nhau có cánh khác nhau. Phần lưng cái quang giáp này không hề có cánh, mà thay vào đó là bảy sợi lông đuôi chim lay động theo gió. Bảy sợi lông đuôi chim phượng hoàng tung bay này giống như có linh tính, tự phát trôi nổi, lay động trong không khí. Mỗi sợi lông đuôi chim lay động do từng tấm, từng tấm lông đuôi hình dáng giống như lông đuôi chim phượng hoàng hợp thành. Vũ khí cận chiến là hai cái Uế kích trùy, còn vũ khí tầm xa, Diệp Trùng không phát hiện.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng gặp được quang giáp mà hắn nhìn không thấu nông sâu cho tới tận bây giờ. Hơn nữa còn là một lần thì để cho hắn gặp được hai cái.
Chính ngay lúc Diệp Trùng chấn kinh vì hai cái quang giáp này, mặt dây chuyền trước ngực đứa trẻ đột nhiên vang lên một tiếng tích nhẹ.
Trên không, đột nhiên xuất hiện cái quang giáp thứ ba.
Chủ thể quang giáp màu trắng như tuyết, phong cách thuần cơ giới, mỗi một bộ kiện gần như đều do hình đa giác đủ loại hình dáng hợp thành, góc cạnh rõ ràng, phong cách xem ra cực kỳ mạnh mẽ. Gương mặt lạnh lùng như điêu khắc, mắt điện tử màu lam tối lúc nháy lúc tắt, cho người ta cảm giác lạnh lẽo của máy móc. Đường vân màu xanh da trời mang lại cho sắc thái đơn điệu sự biến hóa phong phú, càng mang lại cho nó vài phần ưu nhã. Hai cánh tay máy ẩn ẩn mang theo một cây súng bắn tia màu xanh da trời to lớn vô bì.
Diệp Trùng tuy ở phương diện viễn chiến yếu tới mức hồ đồ, nhưng dưới sự hun đúc của Mục Thương, hắn đối với vũ khí tầm xa đại loại như súng bắn tia có sự mẫn cảm cực kỳ mãnh liệt. Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cây súng đó, liền không khỏi hít một hơi khí lạnh! Loại hình của cây súng đó hắn không hề biết, nhưng lại không ngăn cản hắn đưa ra đánh giá hung khí tuyệt đỉnh đối với nó. Độ dài họng súng vượt xa súng bắn tia thông thường, còn có máy khóa mục tiêu phức tạp vô bì phía trên thân súng, tất cả đều tỏ rõ đây là một cây súng bắn tỉa có uy lực cường đại. Mà họng súng phụ phía dưới họng súng chính rất rõ ràng có công năng ở phương diện khác, chỉ là Diệp Trùng không sao đoán ra được. Tay trái của nó có một máy kích phát khiên ion, xem ra là dùng để đỡ đòn.
Trừ vũ khí trên tay ra, cảm giác mà cái quang giáp này mang lại cho Diệp Trùng là cảm giác quen thuộc phi thường, có chút giống với Mục Thương, nhưng chi tiết vẫn có khác biệt rất lớn.
Sự xuất hiện của cái quang giáp này vô nghi là có sức chấn động cực lớn!
- Phạn Vẫn! Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh không khỏi đồng thời thất thanh kêu lên, sắc mặt hai người lập tức kịch biến. Hai người nhìn nhau, lập tức không nói lời nào, dùng tốc độ như tia chớp lao về phía quang giáp của mình.
Phạn Vẫn ở trên không lại ngạo nghễ ở trên cao nhìn xuống phía dưới. Nó không hề công kích hai người, mà lao xuống, tới trước mặt đứa trẻ.
Khi trước mặt đứng một cái quang giáp thế này, cảm giác áp bức dữ dội không gì sánh được lao thẳng vào mặt.
Cái quang giáp này thò cánh tay trái bằng máy của mình ra, đặt trước mặt đứa trẻ. Đứa trẻ quay mặt cười với Diệp Trùng và Nhuế Băng: “Băng tỷ tỷ, Diệp tử ca ca, tiểu Phạn Phạn muốn ta vào ngồi. Ta đi trước đây.” Nói xong liền nhảy vào trong lòng bàn tay máy của Phạn Vẫn, Phạn Vẫn đưa đứa trẻ tới trước mặt buồng lái của mình, buồng lái soạt cái tự động mở ra. Đứa trẻ xoay người vẫy vẫy tay với Diệp Trùng và Nhuế Băng, rồi vụng về chui vào trong buồng lái của Phạn Vẫn.
Phạn Vẫn! Tiếng kêu kinh ngạc của hai người vừa rồi, Diệp Trùng nghe thấy rõ ràng. Mồ hôi lạnh không tự chủ được soạt cái chảy xuống, lần này hắn cuối cùng đã biết ba người này là ai!
Ba đại cao thủ của thiên hà Hà Việt! Lại gặp được ba đại cao thủ ở địa phương này!
- Mặc quang giáp vào! Thấp giọng dặn dò Nhuế Băng, không chút do dự, Diệp Trùng lập tức gọi Hàm gia ra!
Sự đẹp đẽ của Hàm gia sau khi trải qua sự tĩnh mịch lâu như vậy, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người. Mà người quan sát lần này lại là mấy cường giả đỉnh cao nhất của thiên hà Hà Việt.
Diệp Trùng gần như đồng thời tiến vào buồng lái với Diệp Nhân, Hoàng Cực Minh.
Đối với lời của Diệp Trùng, Nhuế Băng không có bất cứ sự do dự nào, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất gọi Thủ hộ ra.
Hàm gia như con bướm sặc sỡ, nhỏ bé vô bì, trước mặt ba đại quang giáp, nhỏ yếu tới mức giống như sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. Không giống với sự hung hăng, dữ tợn của Diệp gia, tự nhiên tươi mát của bộ lạc Hy Phượng, ưu nhã, cứng chắc của Tuyết Lai tộc, Hàm gia nở rộ một loại mỹ lệ khác.
Thủ hộ màu vàng kim cũng làm người ta không sao bỏ qua, nó giống như một tinh linh nhỏ màu vàng kim, ngồi trên vai Hàm gia.
Phượng Túc và Diệp La chỉ có thể mở to mắt, quang giáp của bọn họ đều ở trên tay Diệp Trùng. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng co giò chạy. Đùa gì mà đùa, mấy cái quang giáp này một khi xảy ra đụng độ, sự kinh người của lực phá hoại, mang thành phố Phi Nguyệt san thành bình địa chẳng qua cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Bộ dáng đó của hai người giống như hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân.
Mấy người khác, ai nấy mở to miệng, vẻ mặt ngơ ngác!
Chỉ tới lúc này mới có người phản ứng lại, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Người từ ngoài tới! Bọn họ là người từ ngoài tới!” Tiếng kêu thét này giống như trút vào trong nước lạnh một gáo dầu sôi, mấy cao thủ Tông hội này lập tức như vỡ tổ.
Gia chủ Ngôn gia vẻ mặt tái mét nhìn mấy con quái vật to lớn này!
Mấy người Diệp Trùng đã sớm không có tinh lực đi để ý mấy cao thủ Tông hội ở phía dưới này. Mấy cái quang giáp gần như đồng thời bay lên không.
Lại gần như cùng một lúc, mỗi cái quang giáp đều mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Vỏ giáp phần eo của quang giáp Diệp Nhân đột nhiên trượt lên trên, lộ ra khoang ngầm bên trong. Trong khoang ngầm viu cái vọt ra mười bảy cái dùi tròn hình giọt nước đen bóng, mấy cái dùi tròn hình giọt nước này vừa vọt ra liền mau chóng bay vây quanh quang giáp, rồi tự minh xoay chuyển với tốc độ cao. Mười bảy cái dùi tròn hình giọt nước giống như mười bảy con cá bơi lội màu đen, linh hoạt bơi lội vây quanh quang giáp.
Mấy cái hoa văn trang trí lông vũ tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt trên người quang giáp của Hoàng Cực Minh đó bỗng nhiên sáng lên, làm người ta không cách nào nhìn gần. Bảy sợi lông đuôi chim lay động ở phần lưng xếp tầng tầng lại với nhau, giống như một đóa hoa tươi nở rộ, bảo vệ chỗ yếu hại của nó. Khoang xạ kích kiểu ngầm trên quang giáp lập tức mở ra, chuẩn bị sẵn sàng để bắn. Hai cái Uế kích trùy nó đã sớm cầm trong tay.
Súng bắn tia trên tay Phạn Vẫn đã tiến vào góc độ xạ kích tốt nhất, vị trí này, vô luận mục tiêu là ai đều có thể đánh lén trong khoảng thời gian cực ngắn. Còn khiên ion của tay trái nó? Kích phát một tiếng tích, khiên ion hình cong nửa trong suốt ẩn ước có thể thấy được.
Diệp Trùng cũng chuẩn bị sẵn sàng, mười hai cái xúc tu công kích của Hàm gia từ trên cánh màu rơi ra, trủy thủ cầm trên tay. Hai đôi cánh màu từ từ đập có tiết tấu. Nhuế Băng trên vai hơi cong chân, giống như tên kéo căng dây, chuẩn bị rời dây bắn ra bất cứ lúc nào.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451