Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
  3. Chương 15
Trước /155 Sau

Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 15:

Ở trong lòng Ứng Trúc Xuân, Chu Trường Dung là một người không gì không làm được, thần bí khó lường, am hiểu suy đoán lòng người.

Vì vậy, hắn muốn tận mắt nhìn thấy kết cục ba người kia, cũng chỉ có thể cầu viện Chu Trường Dung.

Mà Ứng Trúc Xuân không ngờ Chu Trường Dung không chỉ tới một mình, mà còn dẫn theo một người đến.

Hơn nữa, Chu Trường Dung ở trước mặt người này, tựa hồ còn có chút khúm núm.

Ứng Trúc Xuân sống qua hai đời, cũng chưa từng thấy người nào có dung mạo thần tiên như vậy.

Trong nhất thời, đối với Chu Trường Dung điệu thấp làm nhỏ, Ứng Trúc Xuân có chút hiểu được.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Đương nhiên, Chu Trường Dung không biết, cũng không ngại Ứng Trúc Xuân có loại suy nghĩ như vậy. Ngược lại đợi đến khi Ứng Trúc Xuân thành quỷ tinh của hắn, sau đó sẽ có thời gian rất dài để hiểu rõ mối quan hệ thật sự giữa hắn và Sư Vô Cữu. Còn bây giờ, nếu muốn nhờ Sư Vô Cữu hỗ trợ, oan ức một chút có là gì?

Hơn nữa, Chu Trường Dung không cảm thấy đây là oan ức.

Sư Vô Cữu thật sự dễ dụ vô cùng.

"Sư tiền bối, kính xin ngài mở xích khóa cho hắn. Tại hạ thực lực thấp kém, không thể nào mở ra." Chu Trường Dung đứng trước mặt Ứng Trúc Xuân, hơi chắp tay, thỉnh Sư Vô Cữu ra tay giúp đỡ.

Sư Vô Cữu nhìn thấy tên lừa đảo Chu Trường Dung thường ngày vênh váo tự đắc, bây giờ ở trước mặt mình mặt mày tát mét lo sợ, trong đôi mắt cũng lộ ra kính ngưỡng cùng sợ hãi đối với mình, cảm giác sảng khoái từ lòng bàn chân trực tiếp chạy lên từng sợi tóc, cả người tinh thần sảng khoái không khác gì ăn Nhân Sâm Quả!

Đúng đúng đúng.

Đây mới là thái độ nhân loại nên có khi đối mặt với bản tọa.

Vừa nghĩ tới tiểu tử Chu Trường Dung lừa đảo đang cầu xin mình ra tay cứu người, Sư Vô Cữu vô cùng hài lòng.

Xem ra thời gian mình lấy được Sổ Sinh Tử không còn xa!

"Vô dụng, một khi ổ khóa này đã khóa được người, trừ phi người đó chết, bằng không sẽ không thể mở ra. Chỉ cần gϊếŧ ta, để ta biến thành quỷ, vậy..." Ứng Trúc Xuân gọi Chu Trường Dung lại đây đơn thuần chỉ là muốn trở thành tinh quỷ sớm một chút, sau đó đi xem kết cục ba người kia là được.

Ứng Trúc Xuân lời còn chưa nói hết, hắn liền nghe thấy âm thanh "cạch cạch cạch cạch".

Ổ khóa trên người mình, ngay trước mắt hắn trực tiếp bị cắt thành một đoạn lại một đoạn.

Ứng Trúc Xuân kinh ngạc nhìn Sư Vô Cữu, hắn chỉ nhẹ nhàng...

Đưa ra một ngón tay đâm đâm.

Sao, sao có khả năng?

Thực lực Sư Vô Cữu, so với dung mạo của hắn còn làm cho Ứng Trúc Xuân khó tin hơn.

"Loại chuyện nhỏ này, vậy mà còn cần phải làm phiền bản tọa ra tay? Xem ra tên tiểu tử lừa đảo ngươi, cũng chỉ biết bẻm mép mà thôi." Sư Vô Cữu lười biếng trả lời.

"Tại hạ bất quá là chỉ là nhân tộc, sao có thể so được với Sư tiền bối được trời cao yêu thương?" Chu Trường Dung lời nói không mất tiền mua cứ thế mà chém, "Có thể được tiền bối ra tay giúp đỡ, thật sự là phúc khí ba đời của tại hạ."

Nụ cười trên mặt Sư Vô Cữu càng ngày càng tươi, chỉ là muốn duy trì uy nghiêm đại năng một phương, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực thu liễm vẻ mặt suиɠ sướиɠ, đặt tầm mắt chuyển đến trên người Ứng Trúc Xuân bên cạnh, "Mệnh cách ngươi đặc thù như vậy, vậy mà có thể lưu lạc đến mức này, đúng là mất mặt."

Ứng Trúc Xuân đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Chu Trường Dung bên cạnh cho hắn một ánh mắt ý vị thâm trường, vì vậy lời chưa kịp ra khỏi miệng, đã thay đổi điệu bộ.

"Tiểu nhân đúng là có mắt không tròng, được tiền bối ra tay giúp đỡ, thật là phúc khí ba đời."

"Đúng, chủ tớ hai người các ngươi những cái khác đều có thể không biết, nhưng tự mình biết mình thì vẫn phải có." Sư Vô Cữu rốt cuộc không áp chế nổi vui sướng trên mặt, vô cùng vui vẻ xoay người, "Đi thôi, không phải muốn xem trò sao?"

Ứng Trúc Xuân cẩn thận từng li từng tí đi theo bên cạnh Chu Trường Dung, dùng ánh mắt ra hiệu cho chủ nhân của mình.

Chu Trường Dung chỉ nhìn Sư Vô Cữu một chút, chậm rãi lắc đầu, đưa ngón tay đặt ở trên môi, mỉm cười.

Ứng Trúc Xuân lập tức hiểu ra.

Nhìn dáng vẻ vị đại năng không biết từ đâu mà ra này, thực lực cao cường, dung nhan xuất chúng, thế nhưng tâm tính so với hắn còn đơn thuần hơn rất nhiều.

Hơn nữa đối phương còn đụng phải vị chủ nhân mặt đen tâm hiểm của mình...

Quá thảm.

Lâm Tiêu mở yến tiệc, cố ý mời Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu xuất hiện.

Đại hội luyện đan sắp đến hồi kết, thế nhưng người có hi vọng đứng đầu đại hội luyện đan lần này lại không phải luyện đan sư nằm trong thế lực tông môn ba người bọn họ.

Hiệu lực Tam Xuân Đan thực sự quá hấp dẫn.

Trước đây không ít môn phái thế gia đối với đại hội luyện đan vẫn luôn ôm thái độ có cũng được mà không có cũng được, nhưng theo tin tức Tam Xuân Đan mà Ngư lão thả ra, bọn họ đã lập tức phái luyện đan sư mình tỉ mỉ bồi dưỡng đi thi.

So sánh với họ, môn phái ba người Lâm Tiêu đúng là chuẩn bị không đủ.

Lui một bước mà nói, dù cho môn phái của bọn họ chiếm được viên Tam Xuân Đan này, nhưng khả năng có thể rơi vào trong tay bọn họ cũng vô cùng nhỏ.

Bởi vậy, hi vọng duy nhất của bọn họ cũng chỉ còn sót lại Ứng Trúc Xuân.

Vấn đề chính là, Ứng Trúc Xuân bị thương nặng, muốn luyện chế đan dược cần tốn không ít thời gian. Nếu có người ra tay công kích hắn lần thứ hai, như vậy Ứng Trúc Xuân sẽ không thể luyện chế ra Tam Xuân Đan nữa.

Yến tiệc này của Lâm Tiêu, chín phần mười là Hồng Môn Yến, thế nhưng Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu không biết xuất phát từ một loại tư tâm nào đó, vẫn đáp ứng đi tới.

[Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử TQ nghĩa bóng là để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.]

"Xem ra nơi này tối nay chỉ có ba người chúng ta." Tinh Dạ Hầu thả thần thức dò xét xung quanh tửu lâu một chút, phát hiện nơi này đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, ý tứ hàm xúc không rõ nói.

"Tình huống của chúng ta, vốn dĩ không thích hợp nói ở trước mặt mọi người không phải sao?" Vân Trung Quân ánh mắt ngờ vực đảo qua Tinh Dạ Hầu, âm thầm suy tính khả năng đối phương ra tay với Ứng Trúc Xuân.

Tinh Dạ Hầu ở trong ba người bọn họ, có thể xưng là người đa mưu túc trí nhất.

Lúc trước bọn họ sử dụng kế sách nhốt Ứng Trúc Xuân, chính là do Tinh Dạ Hầu đề xuất. Bởi vì Tinh Dạ Hầu chỉ là bằng hữu, không so được với địa vị hai người Lâm Tiêu và Vân Trung Quân trong lòng Ứng Trúc Xuân.

Lâm Tiêu sắc mặt âm trầm, trên bàn bày đủ loại mỹ thực cũng không thể khiến hắn thoải mái, "Ta nghe được tin tức, người đứng đầu đại hội luyện đan rất có thể là Khô Mộc Phùng."

"Này rõ ràng là một cái tên giả." Vân Trung Quân cau mày nói, "Ta chưa từng nghe nói có người nào như vậy trước đây."

"Đương nhiên là tên giả. Trên thế giới này không có người gọi là Khô Mộc Phùng, nhưng lại có một người gọi là luyện đan sư Trần Hóa Vũ."

Trần Hóa Vũ?

Đây không phải là luyện đan sư nổi danh nhất cương vực trung bộ?

Tam Xuân Đan quả nhiên có sức hấp dẫn khổng lồ, vậy mà có thể dẫn tới một luyện đan sư công thành danh toại không tiếc cải danh đổi họ đến đây tham gia một đại hội luyện đan nho nhỏ như vậy.

Một khi Trần Hóa Vũ ra tay, Tam Xuân Đan liền không có khả năng rơi vào trong tay bọn họ.

"Ta nhớ trước đây có cùng Trần Hóa Vũ... cùng hắn gặp mặt qua một lần." Vân Trung Quân một hơi cạn sạch rượu trong chén, khắp khuôn mặt toàn là đắng chát, "Nếu như lúc trước chúng ta không nhốt cậu lại, chắc chắn thanh danh hắn bây giờ không thấp hơn Trần Hóa Vũ."

Không khí trên sân nhất thời trầm mặc.

"A." Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc vẫn là Tinh Dạ Hầu, "Trần Hóa Vũ sinh ra ở Trần gia, sau khi triển lộ thiên phú được Tiểu Tự Tại Môn nhận làm đồ đệ. Bây giờ dù cho là cha mẹ ruột thịt, muốn gặp hắn một lần còn khó hơn lên trời. Tiểu Tự Tại Môn cũng sẽ không cho phép hắn vì thất tình lục dục làm lỡ tu hành. Thiên tài đều như vậy, dù cho đã từng có tình cảm sâu đậm như thế nào, sau một thời gian dài, khoảng cách lớn, tự nhiên tình cảm cũng sẽ phai nhạt. Nếu như là cậu, với thiên phú của cậu ấy, thêm vào truyền thừa cậu có được, các ngươi cho là cậu ấy còn có thể dây dưa ở cương vực phương đông nho nhỏ này mãi sao? Nếu cậu được đại năng đỉnh cấp thu làm đệ tử, ba người chúng ta cả đời cũng đừng nghĩ muốn người ta luyện chế cho một viên thuốc nào!"

Lúc trước rõ ràng là đồng thời ra tay, sao bây giờ còn bày ra bộ dáng sắc mặt như thế, muốn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu hắn?

Bởi vì biết rõ Ứng Trúc Xuân không thể vì ba người bọn họ mà dừng bước ở đây, cho nên mới ra tay nhốt cậu lại không phải sao?

"Đúng là như thế." Lâm Tiêu suy nghĩ, cũng đồng tình với lời giải thích của Tinh Dạ Hầu, "Ta vốn cho là, với bí mật này của ba người chúng ta. Vì bảo vệ bí mật, chúng ta từ chối đi tới nơi tốt hơn phát triển, vẫn luôn lưu lại cương vực phương đông tu hành. Chúng ta chế trụ cậu, cũng chế trụ chính mình."

Vân Trung Quân bật cười một tiếng.

Nói dễ nghe như vậy, thực tế là ba người bọn hắn cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ, phát hiện dù cho đi những địa phương khác cũng chưa chắc sẽ có đan dược và tài nguyên phụ trợ tốt như bây giờ, hơn nữa bọn họ còn là thiên tài "sau này" không sánh được với thiên tài trời sinh, một khi có so sánh sẽ lộ ra sơ sót, bởi vậy mới luôn dừng chân ở đây.

"Cho nên, không bằng bắt đầu ngay ngày hôm nay, để cậu tự do, cũng để cho chúng ta tự do đi thôi." Lâm Tiêu thả chén rượu xuống, bình tĩnh nói, "Chỉ mong các ngươi nguyện ý rời cương vực phương đông, với bản lĩnh của hai người các ngươi, nhất định có thể tìm được một môn phái thượng đẳng. Ta bảo đảm, bí mật liên quan tới cậu sẽ không có người thứ tư biết đến, cũng có thể bảo toàn quan hệ tình cảm nhiều năm của chúng ta."

"Lâm Tiêu, ngươi chắc là điên rồi mới cho là ta sẽ đáp ứng ngươi?" Vân Trung Quân trực tiếp nhấc bàn, "Rốt cục không nhịn được muốn động thủ với bọn ta? Chỉ bằng ngươi!"

"Không xong." Tinh Dạ Hầu sửng sốt một chút, lập tức phát hiện vận chuyển chân nguyên khó khăn, "Rượu và đồ ăn rõ ràng không có vấn đề, sao lại thế..."

[chân nguyên: sức mạnh tuần hoàn bên trong do tu luyện mà ra (giải thích mượn từ wp Hải Đường Tĩnh Nguyệt)]

"Đồ nhắm rượu đương nhiên không có vấn đề." Lâm Tiêu hơi cười, "Hai người các ngươi cần phải cẩn thận với người bên cạnh hơn một chú."

"Đừng vội vui mừng!" Vân Trung Quân nếu như bị Lâm Tiêu lừa gạt thì đã không thể sống đến bây giờ.

Ba người bọn họ ai mà không mỗi ngày đều nguyền rủa người khác chết đi, một mình độc chiếm người kia. Đan dược luyện chế cho ba người và một người sao có thể giống nhau? Còn nữa, trong cương vực phương đông chỉ cần một thiên tài tu hành là đủ rồi!

Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu đột nhiên bạo khởi, căn bản không hề muốn tốn nước miếng với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cười lạnh, rút kiếm ứng chiến.

Nếu hắn đã động thủ, đương nhiên cũng đã có chuẩn bị.

Ba người hỗn chiến một chỗ.

Trời đất nhất thời có chút tối tăm.

Ba người Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung và Ứng Trúc Xuân đứng cách không xa xem bọn họ đấu pháp. Với công phu của Sư Vô Cữu, muốn che dấu hành tung ba người bọn họ thực sự không cân sức.

"Tử khí trên người bọn họ quá nồng nặc, xem ra đều sống không quá hôm nay." Sư Vô Cữu thoả mãn nhấp ngụm trà, cảm thấy chuyến này cũng không tính là đến không, "Xem ra tên ngu như ngươi cũng không ngu đến mức phá gia, bên trong đan dược bọn họ ăn, có phải ngươi đã động tay động chân?"

"Vâng." Ứng Trúc Xuân lạnh lùng nhìn ba người bọn họ, trong lòng sinh ra một cổ khoái ý, "Bên trong đan dược ba người bọn họ ăn, ta lén lút sửa lại một vị thuốc. Đan dược này bản thân không có hại, chỉ là người dùng nó, thuộc tính chân nguyên sẽ từ từ thay đổi mà thôi."

Số lần bọn họ dùng đan dược càng nhiều, thời gian càng dài, chân nguyên trên người sẽ bị ảnh hưởng càng nhiều.

Nếu không động thủ thì không sao, nhưng một khi đã động thủ, chân nguyên ba người bọn họ nhất định sẽ hấp dẫn lẫn nhau, tiện đà bạo động. Ba người bọn họ càng đánh chiến ý càng tăng, chỉ muốn dồn đối thủ vào chỗ chết mới yên tâm.

Ba người bọn họ đánh một ngày một đêm.

Cuối cùng, Lâm Tiêu gian nan chiến thắng, hai người Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu, ngã trên mặt đất, cơ hồ chỉ còn dư lại chút hơi thở.

"Ha, là ta thắng." Trên mặt Lâm Tiêu không kiềm được được vui sướng từ trong nội tâm.

Hắn cầm trường kiếm, chỉ cần hai nhát nữa thôi, là đã có thể triệt để gϊếŧ chết hai người này.

Lúc đó, Tam Xuân Đan sẽ là của hắn, thiên tài nổi danh nhất cương vực phương đông này, cũng chính là hắn.

"Ba người chúng ta cùng nhau xuất hành, gặp phải ma tu, hai người các ngươi vì che chở ta mà chết trận, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho hai người." Lâm Tiêu mang theo nụ cười, từng bước đi về phía Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu.

Hai người Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu hai mắt trợn to, tựa hồ không dám tin.

"Ha ha, không nghĩ tới người chiến thắng cuối cùng sẽ là ta..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Tiêu đột nhiên cảm giác lồng ngực vô cùng đau đớn.

Hắn cúi đầu, phát hiện một thanh trường kiếm trực tiếp xuyên ngực mà qua, chân nguyên trên thân kiếm trực tiếp phá hư hết lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hả.. Là ai?

Lâm Tiêu trợn to hai mắt, nhìn thấy một người tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, đột nhiên lại đứng ở giữa ba người bọn họ.

"Là ngươi?"

Phút chốc, toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước đây đều có thể xâu chuỗi lại.

Không có ai tập kích Ứng Trúc Xuân, là tự Ứng Trúc Xuân tập kích chính mình, sau đó gây xích mích giữa bọn họ, để cho bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau!

"Các ngươi không lấy được Tam Xuân Đan, thiên tài trong cương vực phương đông cũng không phải là các ngươi." Ứng Trúc Xuân rút linh kiếm từ ngực Lâm Tiêu ra, bình tĩnh nói, "Sau ngày hôm nay, tất cả đều kết thúc."

Nói xong, Ứng Trúc Xuân giơ tay chém xuống, trực tiếp cho ba người bọn hắn một đòn trí mạng.

"Nếu như các ngươi nói cho ta biết, dù cho ta thật sự muốn rời khỏi cương vực phương đông, ta cũng sẽ mang theo các ngươi đi cùng." Ứng Trúc Xuân nhìn bọn họ không có ác ý, "Con người của ta trọng tình trọng nghĩa, sao có thể rời bỏ các ngươi một mình đi tìm tiên vấn đạo? Chỉ cần thẳng thắn, chỉ cần các ngươi thẳng thắn với ta, dùng tình cảm cả đời nhốt ta, ta còn có thể chạy đi đâu chứ?"

Nhưng mà, các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất.

Ba người Lâm Tiêu, Vân Trung Quân, Tinh Dạ Hầu nhìn Ứng Trúc Xuân, nhìn thấy bộ dáng cậu bây giờ, cuối cùng, trong đầu không hẹn mà cùng lóe lên một ý nghĩ.

Đúng vậy.

Nếu lúc trước đồng tâm hiệp lực dùng tình cảm trói buộc cậu, Ứng Trúc Xuân sao có thể rời khỏi lòng bàn tay của bọn họ?

Nhưng mà... suy nghĩ xấu xa, một khi đã sinh ra, cũng đủ để phá hủy tất cả.

Tất cả không thể cứu vãn.

Ứng Trúc Xuân nhìn thi thể ba người, thần sắc hờ hững.

"Chủ nhân, ta muốn ở lại đây, có thể không?" Ứng Trúc Xuân đưa ra yêu cầu của chính mình.

Chu Trường Dung đồng ý.

Sư Vô Cữu xem diễn xong, đương nhiên cũng không tiếp tục ở lại.

Sau đêm nay, nơi này bỗng bốc cháy lên lửa lớn rừng rực.

Lửa lớn mười ngày không dứt.

Lửa tắt, du khách ở đây phát hiện bốn bộ thi thể.

Mà trên Sổ Sinh Tử của Chu Trường Dung, cái tên "Ứng Trúc Xuân" chính thức trở thành màu đen.

Quỷ Tinh Cửu Mệnh, cái tên đầu tiên đã trở về vị trí cũ.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Copyright © 2022 - MTruyện.net