Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đưa Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh cất bước, Quân Mặc ở trong sân đứng một lúc lâu, đôi mắt trong suốt nhìn phòng Lâm Tiêu, giống như biến thành một pho tượng điêu khắc, một lúc lâu không nhúc nhích.
Hắn nhớ rõ kế tiếp chính là tông môn tỷ thí, đời trước hắn vì trọng thương, tại thời điểm tỷ thí đối mặt Hiên Viên Triệt, bị Hiên Viên Triệt trong lúc vô ý làm trọng thương, bại lộ ngọc chân quyết.
Sau, thân phận của hắn bị bại lộ, ngày càng không dễ qua, mà đệ tử trong tông môn chà đạp, chỉ có Thanh Tiêu chân nhân đối tốt với hắn, cũng làm cho hắn càng thêm tin tưởng Lâm Tiêu, thế cho nên sau lại bị lừa gạt trúng thi cổ, hoàn toàn trở thành con rối không có tôn nghiêm.
Mà đời này, thi cổ đến trước, còn là hắn tự mình liều chết theo sư tôn đoạt lấy. Hiện giờ ngẫm lại, lại có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Suy nghĩ trong đầu hắn hàng vạn hàng nghìn, nhưng loanh quanh toàn bộ đều là Lâm Tiêu, làm cho hắn không dám tuỳ tiện bước vào phòng.
Chẳng qua, trạng thái này của hắn rất nhanh đã bị đánh vỡ, bởi vì trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, còn có âm thanh đồ vật nện trên mặt đất.
Hắn cơ hồ dùng hết sức hướng vào phòng, nhìn người trong phòng, khóe mắt đỏ lên —— tức giận.
“Sư tôn đang làm cái gì?!” Hắn khẽ quát một tiếng, nắm lấy cổ tay lạnh như băng kia.
Cổ tay kia rất nhỏ, một bàn tay hắn nắm lấy còn dư. Vào tay là da thịt lạnh lẽo trắng mịn, hơi mang theo một chút độ ấm, xúc cảm vô cùng tốt.
Nhưng mà giờ khắc này, Quân Mặc lại không có tâm tư suy nghĩ những thứ này. Hắn thật cẩn thận dùng chân khí bao lấy ngón trỏ trắng thuần, nhìn ngón tay bị bẻ cong hiện ra độ cong quỷ dị, đáy mắt nổi lên màu đỏ.
Lâm Tiêu bị âm thanh tràn ngập tức giận của hắn rống đến giật mình, một đôi mắt phượng nheo lại, lộ ra thần sắc nguy hiểm —— vật nhỏ này là muốn thị sủng mà kiêu sao? Dám nói chuyện với hắn như vậy.
Nhưng hắn rất nhanh liền giật mình, bởi vì tiểu tử trước mắt đang thật cẩn thận từng chút đem ngón trỏ của hắn làm cho thẳng, đầu ngón tay run run lấy thuốc mỡ, sau đó bôi lên từng lớp.
Đầu ngón tay mang theo vết chai nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve làn da, có cảm giác kỳ quái xông ra.
Lâm Tiêu nhìn gò má Quân Mặc, một đôi mày kiếm hơi nhăn lại, đáy mắt nổi lên ám sắc. Vừa rồi thần sắc trên mặt tiểu tử này chợt lóe rồi biến mất, hắn tin chắc mình không có nhìn lầm.
Trong ánh mắt vật nhỏ lóe ra, đúng là một loại ánh mắt nhìn vật sở hữu.
Lại nhìn hành động của Quân Mặc càng rõ ràng. Động tác thật cẩn thận, mặt cố nén tức giận kia, còn có động tác thành kính ôn nhu nắm cổ tay hắn, giống như che chở trân bảo vậy.
A, hình như biến thành Lâm Tiêu bẻ gẫy không phải là ngón tay của mình, ngược lại là của Quân Mặc.
Gương mặt lạnh lùng cường ngạnh rút tay về, hắn chỉ thản nhiên cúi đầu nhìn ngón tay kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Quả nhiên, xương cốt của hắn và dĩ vãng không giống, bó xương không bao lâu, chỗ gãy kia cũng đã bắt đầu tự chữa trị.
Một thân xương cốt của hắn hiện giờ, cho dù là đánh gãy, chỉ cần sau khi bó xương, liền có thể từ từ lành lại, tự mình chữa trị.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vừa lòng với hệ thống, khen thưởng này mặc dù thiếu chút nữa lấy mạng của hắn, chỗ tốt lại đang gãi trúng chỗ ngứa của hắn —— chỉ cần vừa nghĩ tới mình ngày sau không cần lo lắng bể nát xương cốt trở thành phế nhân nữa, tâm tình của hắn liền tốt hơn.
Cũng vì vậy, lệ khí trong mắt hắn chậm rãi tan, chỉ sung sướng nghiêm mặt, thưởng thức ngón tay mới bị mình làm thí nghiệm phá hư.
Sợ làm bị thương sư tôn nhà mình, Quân Mặc tự nhiên không dám cường ngạnh kéo Lâm Tiêu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lâm Tiêu rút tay về, dùng một tay khác rà qua rà lại trên ngón tay vừa mới bó xương, trên mặt Lâm Tiêu không có bất luận vẻ đau xót gì, Quân Mặc lại cảm thấy đau đến vô cùng.
“Sư tôn.” Hắn nhịn không được gọi một tiếng, nhưng thấy được Lâm Tiêu híp lại mắt phượng.
Quân Mặc hơi cứng đờ, rất nhanh liền ý thức được mình mới vừa làm một loạt hành vi không thỏa đáng.
Trong lòng hắn rối bời, cũng biết gần đây trạng thái của mình tựa hồ không quá bình thường.
Không biết vì sao, tựa hồ chỉ cần chuyện liên quan đến sư tôn, tự chủ và đầu óc của hắn hoàn toàn không dùng tới, còn có chút lo lắng không cách nào phát tiết bức bách hắn, làm cho hắn luôn khống chế không được mà quên thân phận của mình, quên hắn không nên đối với người này làm ra chuyện thân mật, lại mang tâm tư có mấy phần đại nghịch bất đạo.
Nhưng, hắn thật sự nhịn không được…
“Sư tôn nếu muốn thử nghiệm cái gì, dùng tay ta là được.” Hắn không nhịn được nói, đưa bàn tay mình qua.
Lâm Tiêu lãnh mặt nhìn thoáng qua bàn tay ấm áp trắng thuần kia, đưa tay, bộp một cái vỗ vào mu bàn tay của Quân Mặc. Nhìn tiểu tử trước mắt này tay bị vỗ đến đỏ lên, lại vẫn chớp mắt đưa tay, khẩn trương nhìn mình chằm chằm, tâm tình khó hiểu mà vui vẻ lên.
Quên đi, đồ đệ rất ngốc cũng có một phần lớn nguyên nhân do hắn, ngày sau, chỉ cần dạy thật tốt là được.
Quân Mặc rất nhạy bén cảm thấy tâm tình Lâm Tiêu tốt hơn, mím môi, lại nhích tới trước đến gần vài bước, hỏi: “Hiện giờ thân thể sư tôn tốt không? Nguyên anh…”
Hắn nói đến chỗ này, nhìn thấy trên mặt Lâm Tiêu nháy mắt ập xuống một tầng bóng ma và hắc khí, không khỏi cả kinh, e sợ sư tôn chán ghét mình, cảm thấy mình là ma tu.
Lâm Tiêu quả nhiên không nói chuyện, chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn, hơi giương lên chiếc cằm xinh đẹp.
Quân Mặc lông mi run rẩy, hiểu Lâm Tiêu đây là cho hắn tiếp tục nói. Hắn mím môi, con ngươi thâm sâu.
“Ngươi tốt nhất không nên gạt ta.” Lâm Tiêu thản nhiên nói, ngữ khí lạnh lùng: “Ta hận nhất người gạt ta.”
Quân Mặc cứng đờ, không khỏi có chút chột dạ.
Hắn giống như, lừa sư tôn không ít chuyện a.
Nói thí dụ như, hắn kỳ thật một chút cũng không ngốc bạch ngọt…
Suy nghĩ một chút, hắn mới chậm rãi nói rằng: “Lúc ấy sư tôn bị thương nặng chưa lành, đan điền trống không, ta liền… liền đoạt kim đan của người khác, luyện hóa, cho sư tôn.”
Hắn nói kỳ thật đơn giản hoá rất nhiều, nhưng trong lòng hắn rõ, với tu vi của Lâm Tiêu, mặc dù hắn chỉ nói đôi câu vài lời, cũng đủ để Lâm Tiêu đoán ra rất nhiều thứ.
Hắn nhịn không được có chút khẩn trương, dù sao thừa dịp sư tôn hôn mê, động đan điền của sư tôn, tựa hồ, đích xác, giống như không tốt lắm.
Ngày đó thời điểm luyện hóa kim đan kia, kỳ thật không phải trong cơ thể hắn luyện hóa, mà là trong đan điền của Lâm Tiêu luyện hóa. Lúc ấy hắn dùng máu tươi của mình vẽ trận pháp tại đan điền của Lâm Tiêu, để sau khi đem chân khí hai người hòa hợp nhất thể, mạnh mẽ nối được chu thiên của hai người —— nói cách khác, lúc ấy, kỳ thật là hắn mượn trận pháp, cường ngạnh làm cho chân khí của mình đi một lần trong cơ thể Lâm Tiêu, sau đó lại mạnh mẽ kéo chân khí Lâm Tiêu đi một lần trong cơ thể của mình.
Cuối cùng đem kim đan luyện hóa, hắn mới khó khăn lắm đi ra, lại không dám động Lâm Tiêu mảy may. Lúc ấy chỉ cảm thấy dưới tình huống này, chân khí hai người dung hợp, đan điền tương thông, ngay cả biển ý thức cũng cộng hưởng.
Lúc ấy chỉ cảm thấy có chút làm cho người ta vô cùng lo lắng khó nhịn, bây giờ ngẫm lại, đúng là mang theo một sức hấp dẫn thực cốt, thời điểm hắn đem mình rút khỏi cơ thể Lâm Tiêu, thật đúng là có một loại cảm giác xé rách miễn cưỡng, khó chịu đến cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa.
Quân Mặc nghĩ như vậy, nhịn không được liếc nhìn Lâm Tiêu một cái, trước mắt hiện lên bộ dáng Lâm Tiêu lúc ấy nằm trong lòng ngực của mình.
Nhẹ thở gấp không ngừng, tuấn nhan tái nhợt không ngừng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, bởi vì khó chịu, không ngừng chui vào trong ngực mình, gò má như chạm khắc kia, giống móng vuốt mèo cọ trên ngực…
Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, lỗ tai nhịn không được đỏ bừng.
Lâm Tiêu nhìn đồ đệ lỗ tai đỏ lên, trong nháy mắt có cảm giác bị thiên lôi bổ trúng.
Mẹ nó ta nghe được cái gì?
Chân khí giao hòa?
Chu thiên cộng hưởng?
Đan điền… cộng hưởng?
Lâm chân nhân rốt cuộc biết nguyên anh của mình vì sao lớn lên giống đồ đệ, toàn bộ đều không khỏe, nhìn đồ đệ trước mắt không biết nhớ ra cái gì mà thẹn thùng, giống như tiểu tức phụ, hắn nhịn một chút, rốt cuộc vẫn nhịn không được, một bàn tay đập vào ót Quân Mặc, đem người đánh ngã vào chăn mềm mại.
Ma đản đó là song tu đi?!
Ma đản đây là song tu a!
Ngoại trừ không có OOXX thân thể tiếp xúc, chân khí thủy nhũ giao dung*, kinh mạch đan điền hoàn toàn tương thông, ngoại trừ không có lên giường ra, những thứ khác là một dạng với song tu!
*nước sữa hoà nhau; quan hệ hoà hợp gắn bó
Tiểu súc sinh ngu xuẩn, ngươi đây là lấy chân khí QJ, không, MJ!