Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 6: Cú sốc của Hoắc Lập Trung
Một lúc lâu sau Hoắc Lập Trung mới chậm rãi đứng dậy,
sắc mặt tái nhợt, cong lưng đi về phía xa. Lúc này ông ta như
bỗng chốc già đi mười tuổi, ông ta không thể tưởng tượng.
được lúc này cơn giận dữ của Thiên Thần sẽ lớn đến mức nào.
Vả lại cơn giận này cũng không phải là thứ mà một sở trưởng
nho nhỏ như ông ta có thể ngăn cán được. Nhìn bề ngoài thì
Thiên Thần không liên quan gì đến Việt Nam, nhưng thẳng ngu
mới đi tin điều này, nếu không thì tại sao đại ca của TỊ
và Tứ Đại Thiên Vương, Cửu Đại Chiến Thần đều đến từ Việt
Nam chứ?
“Sở trưởng Trung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng ta… Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bùi Quang Tuấn – đội
trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố Huế khó khăn nuốt một
ngụm nước miếng, hỏi Hoắc Lập Trung.
Lúc này Hoäc Lập Trung mới hồi thần lại, nhìn anh ta một
cái đầy cay đẳng mà nói: “Đừng hỏi nữa, phải giữ kín chuyện
ngày hôm nay cho tôi. Những người đã đến đây hôm nay không
ai được phép lộ ra ngoài dù chỉ một chữ! Để tất cả bọn họ
ký một thỏa thuận bảo mật. Còn chuyện phải làm gì ư? Đi đi, đi
hết đi, về nhà đóng cửa lại. Mấy ngày này đừng quan tâm đến
bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”
Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở
trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy
người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi
hay là ở lại?”
Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy
thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng
không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.
“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy
người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của
đội cơ động thì bị Hoắc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này
ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.
Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà
Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà,
muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào
Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ
lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến
ông ta cũng không dám tham gia
Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy
đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình
dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp.
Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa
bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”
Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở
trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy
người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi
hay là ở lại?”
Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy
thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng
không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.
“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy
người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của
đội cơ động thì bị Hoäc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này
sắp sập rồi, ông ta phải chuấn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.
Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà
Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà,
muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào
Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ
lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến
ông ta cũng không dám tham gia
Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy
đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình
dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp.
Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa
mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy khao khát với cả thế giới, tràn
đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng,
xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp
mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh
táo bản thân anh đã làm tổn thương đến cô, nhưng cô cũng
không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn
đưa cho anh tất cả số tiền trên người
Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thế ngờ được là sau
cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ
đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu
Hạo Thiên cứ quanh quấn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh,
cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào
diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết
mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một
cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây.
giờ.
“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội
được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt
với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt
Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh
Vy.
Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt
thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh
giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên
mới tốt nghiệp đại học, tràn đây khao khát với cả thế giới, tràn
đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng,
xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp
mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh
táo bản thân anh đã làm tốn thương đến cô, nhưng cô cũng
không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn
đưa cho anh tất cả số tiền trên người
Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thể ngờ được là sau.
cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ
đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu
Hạo Thiên cứ quanh quẩn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh,
cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào
diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết
mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một
cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây.
giờ.
“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội
được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt
với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt
Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh
Vy.
Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt
thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh
giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên
đã tự mình trông coi ở đây. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Tiêu
Hạo Thiên đến lấy làm kinh hãi
“Đại ca? Anh tỉnh rồi ư? Vết thương của anh thế nào rồi?”
Thiên Thất vội vàng lo lắng hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên nhìn căn biệt thự mà Cao Ánh Vy đang ở
trước mặt, nói: “Không sao rồi, Châu Đình Nghĩa kia có đến đây
chưa?”
Thiên Thất lắc đầu: “Vần chưa tới, nhưng theo báo cáo của
các anh em bên dưới thì cũng sắp tới rồi. Vợ của đại ca đi ra
rồi…” Thiên Thất đang nói thì đột nhiên dời tầm mắt, đưa tay chỉ
về phía cửa lớn nói với Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên tập trung nhìn qua, quả nhiên trông thấy
Cao Ánh Vy và một người phụ nữ cùng đi ra ngoài. Cao Ánh Vy
bây giờ khác biệt rất lớn so với người trong trí nhớ của anh, mặc.
bộ đồ cao bồi đã rất cũ, toàn thân toát ra hơi thở vô cùng mệt
mỏi, nhưng điều đó vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của cô như.
cũ. Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy thì rất đau lòng, phất tay ra hiệu
cho Thiên Thất lùi lại phía sau một chút cùng anh.
Ở cổng biệt thự, Thẩm Xuân Linh ra sức kéo cánh tay Cao
Ánh Vy, khổ sở cầu xin: “Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa thôi,
một ngày là được rồi, ngày mai ba mình sẽ trở lại. Mình đã nói
với ba mình về chuyện của cậu rồi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp
cậu mà. Ánh Vy, cậu đừng hấp tấp, nếu cậu đi cùng với gã Châu
Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ.
cầu xin cậu đấy Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa đi, chỉ một
ngày nữa thôi
Thẩm Xuân Linh nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ.
của mình bãng ánh mắt phức tạp, người bạn thân này của mình
cho dù đã đến thành phố Huế lâu như vậy, nhưng cô ấy thà tự
mình làm nhân viên phục vụ còn hơn là đến tìm mình nhờ giúp.
đỡ. Chính vào mấy hôm trước sau khi con gái cô ấy bị người ta
mang đi thì cô ấy mới đến tìm minh.
Đôi mắt của Cao Ánh Vy sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ,
nước mắt động chút là lạ lăn dài, cô buồn bã nói: “Xuân Linh,
cậu cũng thấy đoạn video Châu Đình Nghĩa gửi rồi đấy. Thúy
Hồng nhỏ như vậy mà gã để cho Thúy Hồng uống nước từ thức
ăn thừa. Là người làm mẹ như mình có lỗi với con bé, Xuân Linh
thay mình nói lời xin lỗi với chú nhé, mình không thể cứ trơ mắt
nhìn Thúy Hồng phải chịu đựng đau khổ như vậy được. Vả lại
Châu Đình Nghĩa đã ra thời hạn cuối cùng, nếu như mình còn
không đi gã sẽ thật sự làm hại con bé… Hi… Có lẽ… đây là số
mệnh của mình… Cậu đừng khuyên mình nữa.
Thẩm Xuân Linh lắc đầu: “Ánh Vy, đến giờ mà cậu vẫn
không chịu nói cho mình biết ba của Thúy Hồng là ai sao? Đã
đến nước này rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện sao?”
‘Vẻ mặt Cao Ánh Vy bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ trong mất
Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ.
cầu xin cậu đấy Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa đi, chỉ một
ngày nữa thôi..
Thẩm Xuân Linh nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ.
của mình bãng ánh mắt phức tạp, người bạn thân này của mình
cho dù đã đến thành phố Huế lâu như vậy, nhưng cô ấy thà tự
mình làm nhân viên phục vụ còn hơn là đến tìm mình nhờ giúp.
đỡ. Chính vào mấy hôm trước sau khi con gái cô ấy bị người ta
mang đi thì cô ấy mới đến tìm minh.
Đôi mắt của Cao Ánh Vy sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ,
nước mắt động chút là lạ lăn dài, cô buồn bã nói: “Xuân Linh,
cậu cũng thấy đoạn video Châu Đình Nghĩa gửi rồi đấy. Thúy
Hồng nhỏ như vậy mà gã để cho Thúy Hồng uống nước từ thức
ăn thừa. Là người làm mẹ như mình có lỗi với con bé, Xuân Linh
thay mình nói lời xin lỗi với chú nhé, mình không thể cứ trơ mắt
nhìn Thúy Hồng phái chịu đựng đau khổ như vậy được. Vả lại
Châu Đình Nghĩa đã ra thời hạn cuối cùng, nếu như mình còn
không đi gã sẽ thật sự làm hại con bé… Hic… Có lẽ… đây là số
mệnh của mình… Cậu đừng khuyên mình nữa.
Thẩm Xuân Linh lắc đầu: “Ánh Vy, đến giờ mà cậu vẫn
không chịu nói cho mình biết ba của Thúy Hồng là ai sao? Đã
đến nước này rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện sao?”
‘Vẻ mặt Cao Ánh Vy bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ trong mắt
cô càng rõ nét hơn, cô thở dài một hơi và nói: “Anh ẩy ư? Mình
cũng không biết anh ấy ở đâu, vả lại cho đến giờ anh ấy vẫn
không biết rắng mình đã sinh cho anh ấy một đứa con gái… Lúc
đó anh ấy mê man vì bị thương nặng, đến khi tỉnh dậy thì không
nhớ gì cả. Anh ấy cũng rất khổ nên mình cũng không nói với
anh ấy?
Thẩm Xuân Linh há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin được,
nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ trước mặt, trong giây lát
không biết nên nói gì mới đúng, chỉ có thể túm chặt tay không
để cho cô rời đi. Khi Thẩm Xuân Linh đang kéo Cao Ánh Vy đi
vào lần nữa, đột nhiên có ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen
chạy tới và dừng lại trước mặt bọn họ.
Giây tiếp theo, một nhóm người mặc đồ đen bước xuống từ
chiếc Mereedes-Benz, dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest
màu trắng, trên đầu còn cuốn băng gạc. Người đàn ông có vẻ
mặt lạnh lùng, ánh mắt cay độc, quần áo và phụ kiện trên người
đều rất đát tiền, nhưng vừa nhìn đã thấy gã cũng chẳng phải
hạng người tốt đẹp gì, đúng vậy, gã chính là… Châu Đình Nghĩa!
Sau khi xuống xe, Châu Đình Nghĩa đứng ở bên cạnh xe
không nhúc nhích, ngược lại cười lạnh nhìn Cao Ánh Vy, nói:
“Này, Cao Ánh Vy, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cô.
cần gì phải làm vậy? Cô đi theo cậu chủ tôi đây thì cả đời này
được ăn sung mặc sướng, đứa con hoang kia cũng được đến
trường, tôi sẽ sắp xếp trường học tốt nhất cho nó, như thế
không tốt sao? Có cần phải âm ï đến mức như bây giờ không?
Hả?”
Khoảnh khắc Cao Ánh Vy nhìn thấy Châu Đình Nghĩa, trong
mắt cô đều là sát khí, sát khí thật sâu, cô nằm chặt tay lại, cả
người run lên vì tức giận.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút lại đây! Nếu không tôi giết con gái
côi” Châu Đình Nghĩa rất không thích ánh mắt Cao Ánh Vy nhìn
mình. Đột nhiên quát cô một tiếng, lúc này gã cũng rất sốt ruột,
hơn một tiếng trước gã nhận được tin tức đứa bé đã được
người ta cứu đi. Gã sợ đêm dài lảm mộng nên trực tiếp ra tối
hậu thư cho Cao Ánh Vy, quả nhiên Cao Ánh Vy bị khống chế.
Cao Ánh Vy nghiến răng thật chặt, thậm chí khóe miệng
chảy ra máu tươi, nhưng cuối cùng cô vẫn giấy khỏi tay Thẩm
Xuân Linh để đi về phía Châu Đình Nghĩa
“Ánh Vy!” Thấm Xuân Linh không chịu nối hét một tiếng gọi
Cao Ánh Vy. Cơ thể Cao Ánh Vy hơi run lên, một giợt nước mắt
lăn dài rơi trên mặt đất, nhưng cô không hề quay đầu lại
“Này… Thấm Xuân Linh, đừng tưởng rằng cô là con gái của
Thẩm Nhật Nam thì có thể xen vào chuyện của anh đây! Nếu cô
chọc tức anh đây, anh đây sẽ chơi luôn cả cô đấy! Biết điều
chút cho tôi đi!” Sau khi híp mắt quát mắng Thẩm Xuân Linh, gã
nhìn Cao Ánh Vy đã lên xe ngồi ở ghế sau rồi thì gã mới lên xe
theo, đóng cửa xe lại, giảm chân ga, chiếc xe quay đầu tại chỗ
không tốt sao? Có cần phải ầm ï đến mức như bây giờ không?
Hả?”
Khoảnh khắc Cao Ánh Vy nhìn thấy Châu Đình Nghĩa, trong
mắt cô đều là sát khí, sát khí thật sâu, cô nằm chặt tay lại, cả
người run lên vì tức giận.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút lại đây! Nếu không tôi giết con gái
côi” Châu Đình Nghĩa rất không thích ánh mắt Cao Ánh Vy nhìn
mình. Đột nhiên quát cô một tiếng, lúc này gã cũng rất sốt ruột,
hơn một tiếng trước gã nhận được tin tức đứa bé đã được
người ta cứu đi. Gã sợ đêm dài lm mộng nên trực tiếp ra tối
hậu thư cho Cao Ánh Vy, quả nhiên Cao Ánh Vy bị khống chế.
Cao Ánh Vy nghiến răng thật chặt, thậm chí khóe miệng
chảy ra máu tươi, nhưng cuối cùng cô vẫn giấy khỏi tay Thẩm
Xuân Linh để đi về phía Châu Đình Nghĩa
“Ánh Vy!” Thấm Xuân Linh không chịu nối hét một tiếng gọi
Cao Ánh Vy. Cơ thể Cao Ánh Vy hơi run lên, một giợt nước mắt
lăn dài rơi trên mặt đất, nhưng cô không hề quay đầu lại
“Này… Thấm Xuân Linh, đừng tưởng rằng cô là con gái của
Thẩm Nhật Nam thì có thể xen vào chuyện của anh đây! Nếu cô
chọc tức anh đây, anh đây sẽ chơi luôn cả cô đấy! Biết điều
chút cho tôi đi!” Sau khi híp mất quát mắng Thẩm Xuân Linh, gã
nhìn Cao Ánh Vy đã lên xe ngồi ở ghế sau rồi thì gã mới lên xe
theo, đồng cửa xe lại, giảm chân ga, chiếc xe quay đầu tại chỗ
rồi lái đi xa.
“Ánh Vy…” Thẩm Xuân Linh nhìn Cao Ánh Vy bị Châu Đình
Nghĩa mang đi, cô ấy không cần suy nghĩ cũng biết rắng cuộc.
sống của người bạn thân nhất của mình coi như đã kết thúc
hoàn toàn, tương lai tối đen không một tia sáng.
Mà lúc này trong xe của Châu Đình Nghĩa, Châu Đình Nghĩa
vừa lái xe vừa cười lạnh với Cao Ánh Vy và nói: “Đừng quên
chuyện cô đã đồng ý với anh đây…”
Cao Ánh Vy ngồi ở hàng ghế sau nhìn chäm chẵm vào
Châu Đình Nghĩa ngồi ở hàng trước bắng đôi mắt đỏ quạch, cô
muốn giết chết gã vô cùng. Cô hận Châu Đình Nghĩa đến tận
xương tủy, nhưng con gái cô vẫn nằm còn trong tay gã, vì vậy
lúc này cho dù là một câu mảng Châu Đình Nghĩa thôi Cao Ánh
Vy cũng không dám nói ra.
Cô tuyệt vọng rồi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Cô tuyệt vọng.
nhằm mắt lại, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng lại đột nhiên
nhớ tới lời Thẩm Xuân Linh vừa nói: “Ba của Thúy Hồng đâu? Vì
sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta còn chưa đến?”
“Tiêu Hạo Thiên, anh còn sống không? Có lẽ cả đời này anh
sẽ không bao giờ biết rằng mình có một đứa con gái đâu nhỉ?
Nếu như anh còn sống, liệu sau này anh có còn cơ hội gặp mặt
Thúy Hồng không? Tiêu Hạo Thiên, anh đang ở đâu? Anh có
thể đến cứu em và Thúy Hồng không? Anh có thể đến đây
không?” Cao Ánh Vy lặng lẽ nói thầm trong lòng, nhưng thật ra
cô cũng biết đây là chuyện không thể nào, chuyện cô mang thai
và sinh ra Thúy Hồng, Tiêu Hạo Thiên còn không biết. Làm sao.
anh ấy có thể xuất hiện được chứ?
Nhưng ngay sau đó, Cao Ánh Vy vốn đang tuyệt vọng,
không còn ôm một chút hy vọng nào, đột nhiên nghe thấy Châu
Đình Nghĩa phía trước gào lên: “Đệt, thắng ngu này muốn tìm
chết à? Dám đứng chặn xe!” Gã sắp đánh mất lý trí rồi, thế nên
lúc này khi nhìn thấy một người không sợ chết hơn nửa đêm ra
đứng giữa đường, lửa giận của gã trực tiếp bốc lên, gã giám
mạnh chân ga xông về phía người đó.
Mà tiếng gầm của Châu Đình Nghĩa cũng khiến Cao Ánh Vy
vô thức mở mắt ra, nhìn về phía bóng người trước mặt, nhưng
chỉ liếc mắt một cái trong đầu Cao Ánh Vy lập tức kêu “ãm” một
tiếng.
Không đợi cô kịp phản ứng, xe của Châu Đình Nghĩa đã
nhanh chóng lao đến trước mặt người đó. Mà chuyện tiếp theo
khiến mọi người đều phải sửng sốt, một chuyện không thể tin
được đã xảy ra.
Người đàn ông đứng thẳng tắp phía trước ô tô giơ tay phải
lên rồi đập mạnh xuống, sau đó theo một tiếng động lớn, chiếc
xe mà Châu Đình Nghĩa và Cao Ánh Vy đang ngồi cũng dừng
lại, nửa sau của thân xe bị nâng lên cao.
Thân xe bị nhấc lên, cơ thể Cao Ánh Vy ngá về phía trước,
nhưng cô lại càng nhìn rõ khuôn mặt và đôi mắt của người đàn
ông trước mặt mình hơn. Anh ấy… Anh ấy là Tiêu Hạo Thiên!
Vào khoảnh khắc Cao Ánh Vy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu
Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên cũng đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô,
hai người họ nhìn nhau từ phía xa qua cửa kính xe, cứ thế mà
nhìn nhau, nhìn nhau.
Chương 7: Sao có thể để mày chết dễ dàng như vậy chứ?
Cao Ánh Vy há hốc miệng, trong lòng hoàn toàn không dám
tin, thật sự là… Tiêu Hạo Thiên thật sự xuất hiện vào lúc cô
tuyệt vọng nhất, thật sự xuất hiện rồi! Trong khoảnh khắc đó,
nước mắt của Cao Ánh Vy không kìm được mà chảy xuống.
Mà ngoài cửa kính xe lúc này, Tiêu Hạo Thiên đang nhìn
chằm chằm Cao Ánh Vy cũng đang rơi những giọt nước mắt
nóng hổi. Sau hơn năm năm xa cách, cuối cùng anh cũng được
gặp lại cô gái này. Cô gái khi xưa đã kéo anh ra khỏi bóng tối, cô
gái bị chính mình tốn thương sâu sắc, cô gái đã sinh ra một đứa
con gái cho anh.
“Cái… Cái gì? Làm sao… Làm sao có thể chứ?” Lúc này,
‘Thấm Xuân Linh vốn không đành lòng nhìn Cao Ánh Vy bị
mang đi nên đuổi theo, sau đó liền trông thẩy một cảnh tượng
mà suốt cả cuộc đời này cô ấy cũng không dám tin. Một người
đàn ông vậy mà lại dùng cơ thế mình mạnh mẽ chặn đứng một
chiếc xe ô tô! Còn là một chiếc xe ô 1ô đang phóng như bay!
Thẩm Xuân Linh đứng tại chỗ, ngây người nhìn cảnh tượng
phía trước, nhìn người đàn ông bí ấn cưỡng chế xe của Châu
Đình Nghĩa dừng lại. Ngay sau đó, trong đầu cô ấy xuất hiện
một ý nghĩ mà cô không đám nghĩ tới. Có khi nào… Người đàn
ông này chính là ba của Thúy Hồng không?
Một tiếng “Rầm” thật lớn, chiếc Mercedes-Benz của Châu.
Đình Nghĩa rơi xuống từ trên không trung, sau khi rơi xuống,
phía sau thân xe trực tiếp lõm xuống một mảng lớn, chiếc xe
bốc khới, bánh xe dừng chuyển động, kính chẩn gió phía trước.
xe cũng hoàn toàn vỡ vụn, khiến tầm nhìn giữa Tiêu Hạo Thiên
và Cao Ánh Vy không còn bị ngăn cản nữa.
Châu Đình Nghĩa nhanh chóng xuống xe, ánh mắt kinh hãi
nhìn Tiêu Hạo Thiên, gã lắp ba lắp bắp nói: “Mày… Mày là ai?
Mày… Mày muốn làm gì? Mày đừng có xăng bậy, ba tao là Châu
Chính Vĩ đấy! Người giàu nhất thành phố Huế, quyền lực ngang.
trời, mày đừng có mà làm bừa.
“Người đâu, người đâu…” Châu Đình Nghĩa dừng một chút
rồi tiếp tục hét lớn với đám đàn em trong hai chiếc xe phía đẳng sau.
Đối với Châu Đình Nghĩa đang sợ hãi, Tiêu Hạo Thiên chẳng
thèm ngó ngàng, bởi vì lúc này toàn bộ ánh mắt anh đều đang
tập trung vào Cao Ánh Vy. Nhìn thấy người phụ nữ năm ấy đã
cho mình gần như tất cả mọi thứ, thậm chí cuộc đời của cô ấy
cũng suýt chút nữa vì bản thân mình mà bị hủy hoại. Trong lòng
Tiêu Hạo Thiên dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên mở miệng, giọng nói khàn
đặc: ‘Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi, khiến cho em và Thúy Hồng,
phải chịu đau khổ, anh xin lỗi…”
“Tiêu Hạo Thiên.. Cao Ánh Vy nhìn người đàn ông trước
mặt bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn thấy người đàn ông
mà suốt năm năm qua cô muốn đi đánh chửi không biết bao
nhiêu lần, cô bật khóc.
Mà Thẩm Xuân Linh lúc này đã chạy tới cũng sững sờ tại
chỗ, quả nhiên cô ấy đã đoán đúng rồi, đây chính là người đàn
ông đã khiến Cao Ánh Vy đau khổ suốt năm năm.
Ngay khi Thẩm Xuân Linh đang định nói gì đó, cô ấy đột
nhiên nhìn thấy một nhóm người căm dao và gây đi xuống từ
hai chiếc xe phía sau đang lao đến bên này.
“Chạy mau!” Thẩm Xuân Linh vội vàng hét lên với Tiêu Hạo
Thiên.
Mà lúc này Châu Đình Nghĩa cũng đã kịp phản ứng lại, sau
khi hiểu rắng người đàn ông bí ẩn trước mặt mình chính là
người đàn ông của Cao Ánh Vy, sát ý trong lòng gã lập tức hiện
lên. Sự sợ hãi vừa nảy sinh trong lòng khi nấy bởi vì đám đàn
em phía sau lúc này đều đã đến mà không còn nữa. Sau đó,
mắt gã nheo lại, chỉ vào Tiêu Hạo Thiên hét lớn: “Giết chết nó
cho tao! Giết chết nói”
Nghe theo lời của Châu Đình Nghĩa, tất cả hơn chục tên
côn đồ đằng sau gã lao về phía Tiêu Hạo Thiên, cầm dao muốn
đâm vào đầu, vào tìm và các bộ phận khác của Tiêu Hạo.
Thiên.
“Đừng mà…” Khi Cao Ánh Vy nhìn thấy đám côn đồ dưới
quyền của Châu Đình Nghĩa tấn công tyêu Hạo Thiên mà Tiêu
Hạo Thiên vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ, cô vội vàng hét lên
một tiếng. Cô rất sốt ruột, Thẩm Xuân Linh cũng sốt ruột,
nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn ngây người đứng đó, không nhúc.
nhích
Chỉ là khi tên côn đồ đầu tiên cầm gậy bóng chày lao tới
chỗ Tiêu Hạo Thiên, định đánh vào đầu Tiêu Hạo Thiên thì Tiêu
Hạo Thiên động đậy. Anh giơ tay túm lấy, cây gậy bóng chày
trong tay tên côn đồ kia đã nằm gọn trong tay anh.
Sau một tiếng “râmf, tên côn đồ đầu tiên vọt đến trước mặt
Tiêu Hạo Thiên đã bị Tiêu Hạo Thiên cho một gậy bay ra ngoài
Sau đó Tiêu Hạo Thiên từng bước đi về phía Châu Đình Nghĩa.
“Lên mau, lên mau! Giết nó, giết nó, giết chết nó!” Nhìn thấy
Tiêu Hạo Thiên đánh bay người của mình chỉ bằng một gậy,
Châu Đình Nghĩa sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó gã
điên cường thúc giục thuộc hạ của mình giết chết Tiêu Hạo
Thiên.
Nhưng cũng vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Tiêu Hạo Thiên
bước đi rất chậm, sát ý trong lòng anh đã dâng lên ngút trời,
nếu không phải vì muốn tên cặn bã này chết thê thảm hơn nữa
thì lúc này anh đã trực tiếp giết chết gã rồi. Nhưng làm sao anh
có thể để gã Châu Đình Nghĩa này chết dễ dàng như vậy chứ?
Dám ngược đãi con gái của Tiêu Hạo Thiên anh, vậy Tiêu Hạo
Thiên sẽ cho gã hiểu được muốn chết cũng là một hy vọng xa
vời. Không chỉ riêng Châu Đình Nghĩa, mà còn cả nhà họ Châu
sau lưng gã cũng đừng mong được dễ chịu! Rốt cuộc, dù sao
thì cơn giận ngút trời của một sát thần cũng đã bị khơi dậy rồi.
“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” Tiêu Hạo Thiên từng bước đến gần
Châu Đình Nghĩa, không cần biết có bao nhiêu người xông tới,
tất cả đều bị Tiêu Hạo Thiên trực tiếp đánh bay ra ngoài, rất
nhanh sau đó Tiêu Hạo Thiên đã đến trước mặt Châu Đình
Nghĩa.
“Mày mày mày… Mày đừng qua đây, đừng có qua đây. Ba
tao là Châu Chính Vĩ, nếu mày dám động đến tao, ông ấy sẽ
không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn tiền đúng không? Được
thôi, thả tao ra thì tao sẽ cho mày tiền. Ba tỷ? Ba mươi tỷ? Ba
trăm tỷ? AI” Trong lúc Châu Đình Nghĩa còn đang nói chuyện,
Tiêu Hạo Thiên dùng gậy bóng chày thẳng tay đánh gấy chân
phải của gã, Châu Đình Nghĩa hét lên ngay lập tức, ngã nhào
xuống đất
Giờ phút này Cao Ánh Vy và Thấm Xuân Linh mới phục hồi
tỉnh thần, gương mặt biến sắc, hai người họ cũng cảm nhận
bước đi rất chậm, sát ý trong lòng anh đã dâng lên ngút trời,
nếu không phải vì muốn tên cặn bã này chết thê thảm hơn nữa
thì lúc này anh đã trực tiếp giết chết gã rồi. Nhưng làm sao anh
có thể để gã Châu Đình Nghĩa này chết dễ dàng như vậy chứ?
Dám ngược đãi con gái của Tiêu Hạo Thiên anh, vậy Tiêu Hạo.
Thiên sẽ cho gã hiểu được muốn chết cũng là một hy vọng xa
vời. Không chỉ riêng Châu Đình Nghĩa, mà còn cả nhà họ Châu
sau lưng gã cũng đừng mong được dễ chịu! Rốt cuộc, dù sao
thì cơn giận ngút trời của một sát thần cũng đã bị khơi dậy rồi.
“Rầm!” “Rầm!” *Rầm!” Tiêu Hạo Thiên từng bước đến gần
Châu Đình Nghĩa, không căn biết có bao nhiêu người xông tới,
tất cả đều bị Tiêu Hạo Thiên trực tiếp đánh bay ra ngoài, rất
nhanh sau đó Tiêu Hạo Thiên đã đến trước mặt Châu Đình
Nghĩa.
“Mày mày mày… Mày đừng qua đây, đừng có qua đây. Ba
tao là Châu Chính Vĩ, nếu mày dám động đến tao, ông ấy sẽ
không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn tiền đúng không? Được
thôi, thả tao ra thì tao sẽ cho mày tiền. Ba tỷ? Ba mươi tỷ? Ba
trăm tỷ? AI* Trong lúc Châu Đình Nghĩa còn đang nói chuyện,
Tiêu Hạo Thiên dùng gậy bóng chày thẳng tay đánh gấy chân
phải của gã, Châu Đình Nghĩa hét lên ngay lập tức, ngã nhào
xuống đất.
Giờ phút này Cao Ánh Vy và Thấm Xuân Linh mới phục hồi
tỉnh thần, gương mặt biến sắc, hai người họ cũng cảm nhận
được sát khí trên người Tiêu Hạo Thiên, vội vàng chạy đến giữ
chặt Tiêu Hạo Thiên.
“Tiêu Hạo Thiên, đừng kích động, đừng kích động mà… Đôi
mắt đỏ hoe của Cao Ánh Vy chảy nước mắt, cô khổ sở cầu xin
Tiêu Hạo Thiên.
Nhưng dường như Tiêu Hạo Thiên không nghe thấy, anh
tiếp tục từng gây từng gây nện lên người Châu Đình Nghĩa,
Châu Đình Nghĩa không ngừng kêu la thảm thiết, rất nhanh sau
đó tứ chỉ của gã bị Tiêu Hạo Thiên đánh gãy toàn bộ, dưới thân
gã chảy ra một vũng máu.
“Mày, mày, mày… Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi, nhà họ.
Châu sẽ không buông tha cho mày đâu..” Một tên côn đồ lấy
hết can đảm đứng dậy hét vào mặt Tiêu Hạo Thiên. Nhưng khi
Tiêu Hạo Thiên vừa nhìn thoáng qua gã một cái, gã liền vội
vàng bỏ chạy,
*Xong rồi..” Thẩm Xuân Linh lớn lên ở thành phố Huế, vào
lúc cô ấy thấy Tiêu Hạo Thiên đánh Châu Đình Nghĩa thành ra
như vậy thì ngu hết cả người. Đây là Châu Đình Nghĩa đấy, là
người thừa kế duy nhất nhà họ Châu.
. Nhà họ Châu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Hạo Thiên đâu.
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Cho dù anh không ra tay, với
phong cách làm việc của tên cặn bã này, liệu gã có chịu để yên
không? Hả?”
Thẩm Xuân Linh bị câu nói của Tiêu Hạo Thiên làm cho á
khẩu không trả lời được.
Cao Ánh Vy run rấy bước xuống xe, sau một hồi sững sờ, vẻ
mặt cô đột nhiên thay đổi: “Tiêu Hạo Thiên, Thúy Hồng vẫn còn
nắm trong tay gấ! Mau đi cứu Thúy Hồng, cứu Thúy Hồng.
Thúy Hồng là con gái của anh, con gái ruột của anh…” Lòng Cao
Ánh Vy nóng như lửa đốt.
Tiêu Hạo Thiên bình tính nói với cô: “Yên tâm đi, đã không
sao rồi, hai tiếng trước anh đã đón Thúy Hồng về rồi, con bé
không sao cả, hiện tại đang ngủ rồi”
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, anh dừng lại một chút rồi
nói thêm một câu: “Thật sự không sao cả”
“Hu hu..” Sau khi nghe những lời khẳng định của Tiêu Hạo
Thiên, Cao Ánh Vy không thể kìm chế được nữa, nhào thẳng
vào trong lồng ngực Tiêu Hạo Thiên khóc tu tu. Cô đã đồn nén
quá lâu rồi, lo lằng quá lâu rồi.
“Châu Đình Nghĩa chính là người thừa kế duy nhất của nhà
họ Châu. Ba… ba của gã Châu Chính Vĩ là người giàu nhất
thành phố Huế, quan chức hay xã hội đen cũng phải nể mặt
ông ta, hơn nữa trước kia bọn họ còn lập nghiệp từ thế giới
ngăm. Ánh Vy, các cậu mau đi đi, mau chóng rời khỏi thành phố
Huế đi, mau lên!” Sắc mặt Thẩm Xuân Linh tràn đầy sự bất an
nói.
Lúc nãy có mấy tên côn đồ bỏ chạy, cô ấy chắc chẳn rằng
tất nhanh sẽ có một đội quân đông đúc của nhà họ Châu đánh
đến đây. Đến lúc đó, hai người Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên
không thể rời đi được nữa.
Có sự nhắc nhở của Thẩm Xuân Linh, Cao Ánh Vy mới phản
ứng lại, giấy ra khỏi lòng ngực của Tiêu Hạo Thiên, nói với Tiêu
Hạo Thiên răng: “Đúng vậy, Xuân Linh nói đúng đấy, Tiêu Hạo.
Thiên, anh mau đi đi, đi nhanh đi..”
Sau một hồi im lăng, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và
nói với Cao Ánh Vy: “Anh xin lỗi, anh thực sự không biết lần đó
em đã mang thai, anh thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi em” Vành
mắt Tiêu Hạo Thiên càng đỏ hơn, sự phức tạp trong mắt cũng
càng nhiều hơn.
Cao Ánh Vy điên cuồng lắc đầu, khóc lóc van nài Tiêu Hạo Thiên:
“Anh đi trước đi, anh nghe em đi được không? Trước tiên
rời khỏi đây đã, đi đi…”
Thẩm Xuân Linh cũng chạy tới, vô cùng sốt sảng nói với
Hạo Thiên: “Nghe lời Ánh Vy đi, anh mau đi đi! Người của nhà
họ Châu hẳn là sẽ sớm tới đây, nhà họ có một sòng bạc rất gần
đây, mau chạy đi, tôi sẽ ứng phó”
Tiêu Hạo Thiên im lặng, thật ra bằng thân phận của anh,
đừng nói là một nhà họ Châu nho nhỏ, cho dù là tổ chức xã hội
đen nổi tiếng ở nước ngoài, chỉ cần anh nói một câu thôi là sẽ
bị tiêu diệt. Thế cho nên một nhà họ Châu ở thành phố tuyến.
hai là cái cóc gì chứ?
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng
nói với Cao Ánh Vy là không sao đâu, đột nhiên từ xa truyền
đến một tiếng gầm lớn đầy tức giận: ‘Muốn chạy à? Mày có
chạy nối không?
Cùng với giọng nói kia vang lên, gần trăm tên côn đồ cùng
lúc lao đến từ bốn phương tám hướng, chạy trước dẫn đường
chính là mấy tên côn đồ đã bỏ chạy cách đây ít phút. Mà những
tên này đều vây xung quanh một tên đầu trọc trên mặt có seo.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cao Ánh Vy và Thẩm Xuân
Linh biến sắc. Thấm Xuân Linh nói với tên mặt seo: “Châu Thái
Duy! Ông đừng có xăng bậy, là do Châu Đình Nghĩa ra tay trước.
Ngày mai ba tôi sẽ trở lại, ông đừng làm càn!”
“Chú ơi, cứu cháu… Cứu cháu với..” Châu Đình Nghĩa năm
dưới chân Tiêu Hạo Thiên không ngừng kêu la thảm thiết với
Châu Thái Duy.
Tên mặt sẹo tên Châu Thái Duy kia hừ lạnh: ‘À, ba mày là
Thẩm Nhật Nam đến đây nói chuyện với tao còn nghe được,
mày là cái quái gì? Còn thẳng đánh người nhà họ Châu tao
muốn rời khỏi đây sao? Làm gì có chuyện dễ dàng thế!”
Sắc mặt Thẩm Xuân Linh cứng ngắc, cô ấy không ngờ.
Châu Thái Duy lại không nể mặt cô ấy tí nào, lúc này Tiêu Hạo
Thiên nhìn về phía Châu Thái Duy nói: “Mày là ai?”
Lúc này Châu Thái Duy mới híp mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên,
ánh mắt ông ta không khỏi sợ hãi co lại, ông ta cảm nhận được
một lưồng sát khí mạnh mẽ vô cùng từ trên người Tiêu Hạo.
Thiên, trong lòng không khỏi giật mình: “Tao là Châu Thái Duy,
chú của Châu Đình Nghĩa. Châu Đình Nghĩa bị mày đánh?”
Tiêu Hạo Thiên gật đầu : “Không sai, tao đánh đấy!”
Châu Thái Duy cười lạnh một tiếng, cả người đăng đăng sát
khí, hung hăng nhìn chấm chấm Tiêu Hạo Thiên nói: “Mày gan
lâm! Tao thấy trên người mày tỏa ra sát khí, hẳn là mày từng đi
lính, từng thấy máu, xem ra cũng là nhân vật nối tiếng. Nhưng
mày không nên động vào người nhà họ Châu tao. Thế nên, hôm
nay mày không đi được”
Tiêu Hạo Thiên gật đầu: “Được, tao không đi, nhưng mà, đế
cho hai cô ấy đi đi. Nếu không bây giờ tao sẽ tiễn nó về với
Diêm Vương, mày có thể thử xem tao dám hay không”
Tiêu Hạo Thiên nói một cách bình tĩnh, ánh mắt nhìn Châu
Thái Duy cũng rất bình tĩnh. Châu Thái Duy đang cười lạnh từ
từ dập tắt nụ cười trên mặt, sau khi im lặng hồi lâu, ông ta gật
đầu nói: “Được lảm, có khí phách! Tao sẽ để bọn họ đi, nhưng
mày phải ở lại!”
“Tiêu Hạo Thiên” Đôi mắt Cao Ánh Vy ngấn lệ lắc đầu với
Tiêu Hạo Thiên.
“Đi đi! Đưa Thúy Hồng rời khỏi đây, đừng chần chừ nữa,
Thúy Hồng cần em, đi đi!” Tiêu Hạo Thiên hét lớn với Cao Ánh
`y. Sau đó anh đưa mắt ra hiệu với Thấm Xuân Linh, Thấm.
Xuân Linh đưa mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, sau đó cắn
răng kéo theo Cao Ánh Vy đang khóc chạy ra bên ngoài
Mà khi hai người chạy ra bên ngoài, Châu Thái Duy cũng
thật sự ngồi xuống mà không ngăn họ lại. Nhưng dọc theo
đường đi, bọn họ lại trồng thấy càng ngày càng có nhiều côn
đồ đi về phía Tiêu Hạo Thiên bên kia.
Mấy chục tên… Hơn một trăm tên… Mấy trăm tên… Càng
ngày càng có nhiều côn đồ vây Tiêu Hạo Thiên vào chính giữa,
Tiêu Hạo Thiên vẫn đứng tại chỗ như cũ, chỉ là ánh mắt anh
lạnh lùng nhìn những tên côn đồ càng ngày càng đông từ bên
ngoài kéo đến
Người của nhà họ Châu xung quanh càng nhiều, anh lại
càng bình tính, anh càng bình tĩnh, hơi thở trên người anh lại
càng lạnh buốt
Chương 8: Sự sợ hãi của Châu Thái Duy
Mười phút sau, Thẩm Xuân Linh đã kéo Cao Ánh Vy chạy đi
thật xa, cả hai dừng lại thở hổn hến, gương mặt của Cao Ánh Vy
ướt đắm nước mắt, ánh mắt của Thẩm Xuân Linh thì vô cùng
phức tạp. Cô ấy không bao giờ ngờ rằng người đàn ông đã làm
tổn thương Cao Ánh Vy năm năm trước đã thực sự xuất hiện,
nhưng lại có hơi quá bốc đồng, trực tiếp đánh Châu Đình Ngi
tàn phế, như vậy nhà họ Châu tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.
Cao Ánh Vy cúi người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển,
nước mắt đầm đìa rơi xuống. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ
toàn là cảnh Tiêu Hạo Thiên đột nhiên bá đạo xuất hiện vào lúc
cô tuyệt vọng nhất. Hơn nữa Tiêu Hạo Thiên nói với cô rằng.
Thúy Hồng đã được cứu ra ngoài, nhưng bây giờ bản thân Tiêu
Hạo Thiên lại đang bị bao vây.
“Xuân Linh, cậu nói anh ấy… Có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì
không?” Cao Ánh Vy cúi đầu, đau khổ nói với Thẩm Xuân Linh.
Trong lòng Thẩm Xuân Linh càng thêm phức tạp hơn, nếu.
nhìn từ góc độ của cô ấy, cô ấy làm gì quan tâm đến sự sống
chết của Tiêu Hạo Thiên? Dù gì thì bây giờ đứa trẻ và Cao Ánh
`y đều đã an toàn, nhưng cô ẩy cũng phải thừa nhận rằng, bây
giờ Tiêu Hạo Thiên đã thành công thu hút toàn bộ sự tức giận
của nhà họ Châu về phía mình, đây cũng là một dũng khí cực kì
lớn, người bình thường căn bản là không làm được.
Vì vậy, Thấm Xuân Linh im lặng một lúc mới né tránh câu
hỏi của Cao Ánh Vy và nói: “Ánh Vy, cậu đừng nghĩ nhiều như
vậy, nếu anh ta đã dám làm điều đó, thì ít nhiều cũng có vài
phần chắc chắn, hơn nữa mình thấy thân thủ của anh ta không
tồi, chắc chắn đã từng đi linh, nếu đã là như vậy, Bộ quốc
phòng chắc cũng sẽ can thiệp, cậu đừng quá lo lảng, ưu tiên
hàng đầu bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Thúy Hồng,
sau đó hai người sẽ rời khỏi đây….
Cao Ánh Vy cần môi nói: “Nhưng mà… Nhưng mà chúng
mình đi rồi, anh ấy, anh ấy phải làm sao?”
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng nói: “Yên tâm đi, ngày mai ba.
tới sẽ trở về sớm, đến lúc đó mình sẽ nhờ ba mình ra mặt, trấn
áp chuyện này xuống. Cậu mau chóng đưa Thúy Hồng đi đi,
chuyện tiếp theo tốt nhất là đừng để con trẻ nhìn thấy, con trẻ
còn quá nhỏ, đừng làm cho nó sợ, mình nghĩ rằng Tiêu Hạo.
Thiên cũng có ý này, đừng làm cho sự nỗ lực của anh ấy thành
vô ích…”
Ngay khi Cao Ánh Vy muốn tiếp tục nói điều gì đó, đột
nhiên một chiếc xe việt dã của quân đội dừng lại trước mặt cô.
Vy đều đã an toàn, nhưng cô ẩy cũng phải thừa nhận rằng, bây
giờ Tiêu Hạo Thiên đã thành công thu hút toàn bộ sự tức giận
của nhà họ Châu về phía mình, đây cũng là một dũng khí cực kì
lớn, người bình thường căn bản là không làm được.
Vì vậy, Thẩm Xuân Linh im lặng một lúc mới né tránh câu
hỏi của Cao Ánh Vy và nói: ‘Ánh Vy, cậu đừng nghĩ nhiều như
vậy, nếu anh ta đã dám làm điều đó, thì ít nhiều cũng có vài
phần chắc chắn, hơn nữa mình thấy thân thủ của anh ta không
tồi, chắc chăn đã từng đi lính, nếu đã là như vậy, Bộ quốc
phòng chắc cũng sẽ can thiệp, cậu đừng quá lo lẳng, ưu tiên
hàng đầu bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Thúy Hồng,
sau đó hai người sẽ rời khỏi đây.
Cao Ánh Vy cắn môi nói: “Nhưng mà… Nhưng mà chúng
mình đi rồi, anh ấy, anh ấy phải làm sao?”
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng nói: “Yên tâm đi, ngày mai ba.
tới sẽ trở về sớm, đến lúc đó mình sẽ nhờ ba mình ra mặt, trấn
áp chuyện này xuống. Cậu mau chóng đưa Thúy Hồng đi đi,
chuyện tiếp theo tốt nhất là đừng để con trẻ nhìn thấy, con trẻ
còn quá nhỏ, đừng làm cho nó sợ, mình nghĩ rằng Tiêu Hạo.
Thiên cũng có ý này, đừng làm cho sự nỗ lực của anh ấy thành
vô ích…”
Ngay khi Cao Ánh Vy muốn tiếp tục nói điều gì đó, đột
nhiên một chiếc xe việt dã của quân đội dừng lại trước mặt cô
và Thẩm Xuân Linh, sau khi cửa kính hạ xuống, Thiên Nhất nói
với Cao Ánh Vy: “Chị dâu lên xe đi, Thúy Hồng ở trên xe, vừa
truyền dịch xong, đại ca muốn em tiên hai người trở về Hải
Phòng, nhanh lên, an toàn của chị và con là quan trọng nhất.
Cao Ánh Vy nhìn Thiên Nhất sau đó lại nhìn Thúy Hồng
đang ngủ yên bình trên ghế sau xe, nước mắt chảy dài trên
khuôn mặt cô. Đứa trẻ đang ở đây, nhưng lúc này ba của nó
đang bị nhiều người bao vây như vậy. Nhất thời cô không biết
phải lựa chọn thế nào.
“Lẽ nào đứa trẻ chỉ vừa được gặp mặt ba nó thì đã phải
chia la nữa sao?” Trong lòng Cao Ánh Vy vô cùng đau đón.
Thấm Xuân Linh nắm lấy đôi tay Cao Ánh Vy một cách
nặng nề rồi nói: ‘Ánh Vy, mau đi đi, đừng lo lắng, ở đây có mình.
Mình đám bảo với cậu sẽ cố gắng hết sức để ba mình ra mặt!
Đừng nghĩ nữa, Thúy Hồng căn cậu, hơn nữa cậu ở lại đây
chắng những không có ích gì mà rất có khả năng sẽ phản tác.
dụng, đi đi nhé…. ”
Thiên Nhất cũng gật đầu nói: “Chị dâu, mau lên xe đi, sức
khỏe của Thúy Hồng rất yếu, rất cần được chăm sóc, mấy ngày
nay con bé đã rất sợ hãi, con bé cần chị.
Cao Ánh Vy im lăng một lúc, nghiến răng bước lên xe, cô.
cẩn thận ôm Thúy Hồng vào lòng, nhìn Thẩm Xuân Linh qua
cửa kính xe nói một cách khẩn cầu: “Xuân Linh, nhất định phải
và Thẩm Xuân Linh, sau khi cửa kính hạ xuống, Thiên Nhất nói
với Cao Ánh Vy: “Chị dâu lên xe đi, Thúy Hồng ở trên xe, vừa
truyền dịch xong, đại ca muốn em tiễn hai người trở về Hải
Phòng, nhanh lên, an toàn của chị và con là quan trọng nhất.
Cao Ánh Vy nhìn Thiên Nhất sau đó lại nhìn Thúy Hồng
đang ngủ yên bình trên ghế sau xe, nước mắt chảy dài trên
khuôn mặt cô. Đứa trẻ đang ở đây, nhưng lúc này ba của nó
đang bị nhiều người bao vây như vậ
Nhất thời cô không biết phải lựa chọn thế nào.
“Lẽ nào đứa trẻ chỉ vừa được gặp mặt ba nó thì đã phải
chia la nữa sao?” Trong lòng Cao Ánh Vy vô cùng đau đón.
Thấm Xuân Linh nắm lấy đôi tay Cao Ánh Vy một cách
nặng nề rồi nói: ‘Ánh Vy, mau đi đi, đừng lo lắng, ở đây có mình.
Mình đám bảo với cậu sẽ cố gắng hết sức để ba mình ra mặt!
Đừng nghĩ nữa, Thúy Hồng căn cậu, hơn nữa cậu ở lại đây
chắng những không có ích gì mà rất có khả năng sẽ phản tác.
dụng, đi đi nhé…. ”
Thiên Nhất cũng gật đầu nói: “Chị dâu, mau lên xe đi, sức
khỏe của Thúy Hồng rất yếu, rất cần được chăm sóc, mấy ngày
nay con bé đã rất sợ hãi, con bé cần chị.
Cao Ánh Vy im lăng một lúc, nghiến răng bước lên xe, cô.
cẩn thận ôm Thúy Hồng vào lòng, nhìn Thẩm Xuân Linh qua
cửa kính xe nói một cách khẩn cầu: “Xuân Linh, nhất định phải
giúp anh ấy.”
Thẩm Xuân Linh nghiêm túc gật đầu: “Ừm, yên tâm đi, mình
sẽ giúp, cậu là chị em tốt nhất và cũng là người bạn duy nhất
của mình!”
Xe được khởi động, sau khi Thiên Nhất gật đầu với Thẩm
Xuân Linh, anh ta liền nhấn ga lái xe ra khỏi thành phố. Trong
xe, Thiên Nhất thì đang lái xe, Cao Ánh Vy thì ngồi ở ghế sau ôm
Thúy Hồng mà khóc.
“Haizz… Thiên Nhất thở dài nặng nề, thật ra sau khi Tiêu
Hạo Thiên trở về, sự an toàn của Cao Ánh Vy và Thúy Hồng sẽ
không thành vấn đề, nhưng anh ta đã đi theo Tiêu Hạo Thiên
nhiều năm như vậy, anh ta biết rất rõ trong lòng Tiêu Hạo Thiên
đã tràn đầy sát khí, muốn anh đưa Cao Ánh Vy đi và Thúy Hồng
đi chẳng qua là vì Tiêu Hạo Thiên không muốn bọn họ nhìn
thấy cảnh tượng đấm máu tiếp sau đó mà thôi…
Trên đời này, người dám xúc phạm vợ con của người đứng
đầu Thiên Thần, Tiêu Hạo Thiên làm sao có thể để bọn họ sống
sót cho được? Không, ngay cả cái chết cũng sẽ là điều xa xi đối
với những kẻ đót
Ánh mắt của Thiên Nhất lạnh lẽo, lái xe đi về nơi xa là
nhiệm vụ của anh ta…..
Lúc này, Tiêu Hạo Thiên đã hoàn toàn bị bao vây bởi hàng
trăm người của nhà họ Châu, Châu Đình Nghĩa vẫn đang gào rú
thảm thiết dưới chân anh, Châu Thái Duy cười lạnh nhìn Tiêu
Hạo Thiên rồi chậm rãi nói: “Mười phút, hai người phụ nữ kia
cũng chạy xa rồi, bây giờ có phải cũng nên thả cháu trai tao ra
rồi không?”
Tiêu Hạo Thiên chế nhạc: “Ha, tao có từng nói là tao sẽ thả
nó ra sao?”
Châu Thái Duy nghe xong, hai mắt nheo lại, nhìn chấm
chấm vào Tiêu Hạo Thiên một hồi lâu, sau đó gật đầu: “Thắng
nhóc, mày rất có khí phách.
“Đại ca, phí lời với nó làm gì! Trực tiếp chém chết nó đi! Nó
không dám giết cậu chủ đâu, nếu không nó cũng sẽ không
sống nổi” Một người đàn ông bên cạnh Châu Thái Duy cầm
dao rựa chỉ vào Tiêu Hạo Thiên.
“Ha ha ha…” Tiêu Hạo Thiên cười, cười rất kỳ quái, trong
tiếng cười mang theo sát khí khủng khiếp, sau khi cười một
tràng dài, anh mới ngấng đầu nhìn Châu Thái Duy như thể đang.
nhìn một xác chết, nhìn đến nồi cơ thể Châu Thái Duy không tự
chủ mà lùi ra sau một bước, theo bản năng hỏi: “Mày… Mày
cười cái quái gì”
Tiêu Hạo Thiên nén sát khí trong lòng xuống, liếc nhìn Châu.
Thái Duy, tỉnh quái nói: “Ha… Châu Thái Duy, mày nên cảm thấy
may mân vì mày không phải là cha của thắng rác rưởi này, nếu
không bây giờ mày không thế đứng ở đó nối đâu.
Sắc mặt của Châu Thái Duy biến đối, nhìn chăm chăm vào.
Tiêu Hạo Thiên và nói: ‘Thẳng nhóc, tao thừa nhận mày rất lợi
hại, sát khí trên người cũng rất nặng, chắc là đã từng nhìn thấy
máu, nhưng nếu mày thật sự cho rằng chỉ dựa vào một mình
mày mà cũng muốn uy hiếp tao, có phải là mày tự đánh giá cao.
mình hơi thái quá không? Trước hết có phải mày cũng nên hỏi
ba trăm anh em bên cạnh tao xem bọn họ có đồng ý hay
không!”
Tiêu Hạo Thiên không nói gì, anh thậm chí còn không có.
hứng ra tay với mấy tên côn đồ chợ búa này. Đúng lúc này, khi
lời nói của Châu Thái Duy vừa tuôn ra, trên nóc của một ngôi
nhà hai tầng nhỏ phía sau ông ta xuất hiện bóng dáng của
Thiên Thất cùng với hai người trong Thiên Thần.
Gió đêm thổi chiếc áo choàng của Thiên Thất tung bay vù
vù, sau khi xuất hiện, Thiên Thất đùa bốn nói: “Ha, giết bọn
mày? Cái thứ rác rưởi như mày không cần tới đại ca tao ra tay.
Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi, còn có thể bảo vệ mày nổi
sao? Ha… Đúng là ngây thơ,
Châu Thái Duy đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mấy người
Thiên Thất liền nói: “Ha… Thật sự là lâu rồi mới thấy có người
ngông cưồng như chúng mày đấy, chúng mày cho rằng tao là
quả hồng mềm sao? Loại chó mèo nào cũng dám sủa trước
mặt ông mày sao?
Châu Thái Duy nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng: “Giết hết bọn.
chúng cho tao.
Theo lệnh của Châu Thái Duy, hàng chục tên côn đồ tay
cầm dao rựa, ống côn lập tức lao về phía mấy người Thiên Thất.
Thiên Thất không nói lời nào, nhếch mép khinh thường,
nhấc thân một cái liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, sau đó lao
thẳng về phía Châu Thái Duy với tốc độ cực nhanh. Hễ là kẻ
nào cản đường đứng trước mặt đều bị anh ta hất văng ra xa.
“Sao có thể như vậy được? Ngăn nó lại, ngăn nó lại đi!” Lúc
này sắc mặt của Châu Thái Duy cực kỳ kinh hãi. Nhìn thấy mấy.
chục người toàn bộ bị Thiên Thất công phá thì sợ hãi đến nỗi
vội vã ra lệnh cho mấy thắng em xung quanh ngăn chặn Thiên
Thất lại..
Nhưng cũng vô dụng thôi, tốc độ của Thiên Thất cực kỳ
nhanh, lúc nãy nếu không phải do Cao Ánh Vy còn ở đây, anh ta
sớm đã muốn hành động rồi. Đã nhắn nhịn lâu như vậy, bây giờ
Cao Ánh Vy đã rời khỏi, cuối cùng anh ta cũng không cần phải
kìm nén bản thân nữa.
Rầm rầm rằm… Trong giây lát, Thiên Thất lại lần nữa vượt
qua sự ngăn cản của hàng chục tên côn đồ vạm vỡ, trực tiếp
xuất hiện ngay bên cạnh Châu Thái Duy. Ngay sau đó, một con
dao găm đen như mực đã kề ngay vào cổ của Châu Thái Duy.
“Đừng động đây… Nếu không đầu mày sẽ rơi xuống ngay
lập tức…” Thiên Thất bỡn cợt nói
Tí tách… Mồ hôi lạnh trên mặt Châu Thái Duy lặng lẽ rơi
xuống đất, sắc mặt lập tức tái mét. Những tên đàn em xung
quanh cũng đều bị chấn động đến bàng hoàng, vẻ mặt không
thể tin nổi.
Hai chiến sĩ của Thiên Thần do Thiên Thất chỉ huy vợt tới
phía sau Tiêu Hạo Thiên và khống chế Châu Đình Nghĩa. Còn
Tiêu Hạo Thiên thì bước đi như chốn không người tới trước mặt
Châu Thái Duy đang bị dọa sợ sắp tè ra quần, anh dừng lại và
nói: “Vấn là câu đó, mày nên cảm thấy may mắn vì mày không
phải là cha của tên rác rưởi kia. Nói với Châu Chính Vĩ, con trai
của ông ta đang ở chỗ của tao, ba ngày sau, kêu ông ta tới biệt
thự ven sông ở ngoại ô phía tây dẫn người đi. Con trai của ông
ta nhốt con gái của tao ba ngày, tao cũng nhốt nó ba ngày,
trong ba ngày này, đừng cố cứu nó, bãng không tao không đảm
bảo rằng bọn mày có thể cứu ra một người sống đâu.
Tiêu Hạo Thiên đem Châu Đình Nghĩa đã ngất xỉu cùng rời
đi, Thiên Thất cũng thả Châu Thái Duy ra, nhưng cho đến khi
Tiêu Hạo Thiên và nhóm người của anh đã đi thật xa, Châu Thái
Duy cũng không dám phái người đuổi theo, bởi vì vừa rồi ông ta
đã thực sự cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là thần chết,
người đó thật sự có thế giết chết ông ta, giết chết ông ta.
“Rốt cuộc bọn chúng là ai cơ chứ?” Châu Thái Duy cực kỳ
bàng hoàng tự hỏi..
Chương 9: Châu Chính Vĩ
“Đại ca, bây giờ phải làm sao đây? Lẽ nào chúng ta chỉ
đứng nhìn bọn chúng đưa cậu chủ đi như vậy sao?” Một tên
đàn em bên cạnh Châu Thái Duy nói với giọng điệu bất lực.
Châu Thái Duy không thèm để ý tới gã, trong mắt vẫn tràn
đầy vẻ kinh hãi, ông ta chỉ có một cái mạng, mà khoảnh khảc
lúc đó Thiên Thất kề con dao găm vào cổ ông ta, ông ta đã
thực sự cảm nhận được hơi thở của thần chết. Ông ta thậm chí
còn chắc chản rằng nếu không có lệnh của Tiêu Hạo Thiên,
Thiên Thất kia thực sự sẽ giết chết ông ta.
Cao thủ! Khẳng định là một cao thủ! Hơn nữa chắc chắn là
cao thủ bước ra từ chiến cục, Châu Thái Duy nuốt nước bọt
một cách khó khăn, hiện tại hai chân vẫn còn đang run rẩy, đó
hoàn toàn là vì sợ hãi.
Hơn nữa vừa nấy ông ta nghe thấy Tiêu Hạo Thiên có ý
răng anh muốn tìm Châu Chính Vĩ Lúc này, trong đầu Châu
Thái Duy nảy ra một ý nghĩ kinh khủng, nếu như vừa rồi là anh
trai Châu Chính Vĩ của ông ta ở đây, vậy thì e là đêm nay ở đây,
không biết sẽ xảy ra chuyện động trời gì nữa.
“Xây ra chuyện lớn rồi đây… Thăng Nghĩa cũng quả là hồ
đồ, dựa vào thân phận của nó, loại phụ nữ nào mà không tìm
được? Đừng nói chỉ là thành phố Huế, cho dù có đến thành phố
Sài Gòn, những người phụ nữ hàng đầu ở đó cũng có thể nắm
gọn trong vòng tay! Sao cứ nhất quyết lại động vào người nhà
của bộ quốc phòng! Đúng là tìm cái chết mài Thật là… ” Trong
lòng Châu Thái Duy sợ hãi, biết chuyện đến nước này mình
không đủ khả năng phụ trách nữa, đành phải mau chóng trở về:
tìm anh cả của ông ta để bàn biện pháp đối phó.
“Đi! Về nhà họ Châu! Mau lên!” Sau khi trong lòng Châu
Thái Duy có quyết định, liền vội vã dẫn người đến nhà họ Châu,
dủ sao ông ta cũng chỉ là một tên xã hội đen, Châu Chính Vĩ
mới là người giàu nhất thành phố Huế, tiếp xúc với rất nhiều
người, có rất nhiều mối quan hệ, đồng thời ông ta cũng không
tin lẽ nào anh trai của mình xuất chiêu mà không thế giết được
tên Tiêu Hạo Thiên kia sao! Cho dù là người từ bộ quốc phòng
bước ra thì đã sao? Bao năm nay không phái là anh cả của ông
ta chưa từng giết ai!
Mà ngay khi Châu Thái Duy và những người khác chuẩn bị
rời đi, Thẩm Xuân Linh vừa tiễn Cao Ánh Vy đi thì chạy về, cô ấy
cũng lo lãng cho Tiêu Hạo Thiên, nhưng khi cô ấy vội vã quay
trở lại thì chỉ thấy Châu Thái Duy đang đưa người rút lui. Mà
Tiêu Hạo Thiên không hề có ở đây, ngay cả Châu Đình Nghĩa
cũng không thấy tăm hơi… Trong chốc lát Thẩm Xuân Linh có
chút bổi rối
“Châu Thái Duy, Tiêu Hạo Thiên đâu? Ông bắt anh ta đưa đi
đâu rồi?” Thẩm Xuân Linh thấy Châu Thái Duy lên xe chuẩn bị
rời đi thì vội vàng tới hỏi.
Châu Thái Duy dừng lại quay đầu lại nhìn Thẩm Xuân Linh
và nói: ‘Ha… Mấy tên bước ra từ bộ quốc phòng như nó thì lợi
hai biết bao? Sao tôi có thế là đối thủ của bọn họ được chứ? Ha
ha… Bọn họ đã rời đi rồi, đồng thời đem Châu Đình Nghĩa theo
luôn. Còn bắt tôi gửi lời đến anh cả của tôi, kêu anh cả của tôi
ba ngày sau đến biệt thự ven sông dẫn người đi, ha ha… Người
của bộ quốc phòng đúng là lợi hại, nhà họ Châu nhỏ bé của
chúng tôi căn bản là chơi không lại… Cô còn định nhờ ba cô ra
mặt có phải không? Ha ha, vậy thì nhà họ Châu nhỏ bé của
chúng tôi lại càng không đắc tội nổi ha
Giọng điệu của Châu Thái Duy kỳ quái, tuy miệng thì nói
không dám đắc tội, nhưng ý tứ trong lời nói đó chắc chân
không phải như vậy. Ông ta có lòng tin tuyệt đối ở người anh cả
của mình. Anh trai của ông ta mà ra tay thì cho dù là Tiêu Hạo
Thiên hay là Thẩm Nhật Nam cũng đều sẽ không có kết cục tốt
đẹp gì.
Sau khi Châu Thái Duy nói xong, không đợi Thấm Xuân Linh
phản ứng lại thì đã lên xe rời đi. Ngược lại là Thẩm Xuân Linh
ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt
Cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Hạo Thiên có thể
bình an rời đi, hơn nữa còn đem theo Châu Đình Nghĩa! Nghe lời
nói của Châu Thái Duy có nghĩa là bên cạnh Tiêu Hạo Thiên
còn có thêm người khác nữa, là những người đến từ bộ quốc
phòng. Ngày nay thế giới khói đạn không ngừng, từ xưa đến
nay người ở bộ quốc phòng phải là người hùng mạnh, điểm này
Thẩm Xuân Linh cũng biết rất rõ. Hơn nữa nếu Tiêu Hạo Thiên
không xảy ra chuyện gì, nếu người đàn ông mà Cao Ánh Vy khổ
sở chờ đợi suốt năm năm là người từ bộ quốc phòng trở về, vậy
thì cô ấy chắc chẩn sẽ vui mừng thay cho chị em tốt của mình.
Nhưng bây giờ trong lòng cô vấn nghĩ Tiêu Hạo Thiên trăm.
ngàn lần không nên đánh Châu Đình Nghĩa tàn phế, hơn nữa
còn mang gã đi! Vấn đề ngày càng to hơn, bởi vì ở thành phố
Huế này không ai biết Châu Chính Vĩ là người đáng sợ thế nào
hơn nhà họ Thẩm của cô đâu.
Ví dụ như ba của cô Linh Nhật Nam, nhiều năm về trước.
cũng là một kì tài trong giới thương nghiệp ở thành phố Huế,
hơn nữa dòng họ Thấm cảm rễ sâu vào thành phố Huế qua
nhiều thế hệ, thế lực phải hùng mạnh đến nhường nào? Nhưng
như thế thì đã sao, hơn hai mươi năm trước, Châu Chính Vĩ đơn
thân độc mã đến thành phố Huế, vỏn vẹn mấy năm ngắn ngủi
đã hoàn toàn đảo lộn cục diện ở thành phố Huế, hơn nữa còn
trực tiếp nhảy vọt lên nắm quyên! Trở thành dòng họ có quyền
lực mạnh nhất ở thành phố Huế.
Châu Chính Vĩ là một kẻ nham hiểm, thủ đoạn vô cùng tàn.
nhắn, bây giờ tuy đã già hơn một chút, không còn xông pha mặt
trận nữa, nhưng đây cũng là một chuyện đáng để xem xét lại,
răng Châu Đình Nghĩa là con trai duy nhất của ông ta cũng là
người thừa kế duy nhất của đế chế kinh doanh nhà họ Châu!
Tiêu Hạo Thiên đã đánh phế Châu Đình Nghĩa hơn nữa còn đưa
gã đi, chuyên này chắc chản đã chạm vào vảy rồng của Châu
Chính Vĩ Mà một khi Châu Chính Vĩ nổi giận, ngay cả ba cô là
‘Thấm Nhật Nam cũng không đám nhe nanh múa vuốt gì
Thẩm Xuân Linh đang ngồi trên mặt đất đột nhiên nghĩ tới
Tiêu Hạo Thiên sẽ giam giữ Châu Đình Nghĩa trong ba ngày, liệu.
trong ba ngày này anh ta có dùng nhiều cách đế tra tấn Châu
Đình Nghĩa hay không? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Xuân
Linh lại thay đổi rõ rệt, nếu ba ngày sau Châu Đình Nghĩa có thể
nguyên vẹn trở về nhà họ Châu, vậy chuyện này vẫn còn chỗ đế
xoay chuyển, cùng lắm thì cô sẽ nhờ ba cô hạ mình một chút,
Nhưng nếu như trong ba ngày này Châu Đình Nghĩa bị Tiêu Hạo.
Thiên hành cho sống dở chết dở thì sao đây? Nghĩ đến đây
Thẩm Xuân Linh rùng mình một cái, không dám nghĩ xa hơn
nữa, cô đứng dậy, vội vàng lái xe rời khỏi biệt thự đi tới chỗ Tiêu
Hạo Thiên…..
Còn phía Tiêu Hạo Thiên lúc này, anh đã đưa Châu Đình Nghĩa
trở lại biệt thự nơi anh đã ở trước đó. Khi đi qua chân
núi, anh nhìn thấy Bùi Quang Tuấn dẫn theo một vài người canh
giữ ở đó, anh liền liếc nhìn về phía Bùi Quang Tuấn một cái. Kết
quả là cả người Bùi Quang Tuấn run lên, không còn dám nhìn
chäm chằm Tiêu Hạo Thiên nữa, nhanh chóng lui vào trong xe.
Tiêu Hạo Thiên bật cười, không quá coi trọng Bùi Quang
Tuấn. Một Bùi Quang Tuấn không là cái thá gì cả, thứ mà anh
xem xét chính là thái độ của bộ quốc phòng Việt Nam. Nếu lần
này bọn họ muốn can thiệp để ngăn cản, vậy thì đừng hòng
nghĩ anh sẽ nhượng bột
Tiêu Hạo Thiên vừa trở về biệt thự, Thiên Thất đã cho.
người đánh thức Châu Đình Nghĩa đang hôn mê bất tỉnh kia
dậy, Châu Đình Nghĩa vừa mở mắt ra nhìn thấy hoàn cảnh xung
quanh thì sắc mặt lập tức thay đối, bởi vì Tiêu Hạo Thiên vẫn
đang ngồi trước mặt của gã, cũng chính là nói, Châu Thái Duy
không hề cứu được gã
“Tỉnh rồi à?” Tiêu Hạo Thiên nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt
tái mét của Châu Đình Nghĩa.
Mày mày..” Châu Đình Nghĩa nhìn thấy Tiêu Hạo.
Thiên như gặp phải ma, vẻ mặt không thể tin nổi, chú của gã là
Châu Thái Duy dẫn theo hàng trăm người mà vẫn không cứu
được gã sao?
“Chính là mày đã nhốt con gái tao ở trong cường heo ba
ngày phải không?” Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng hỏi Châu Đình
Nghĩa.
“Không… Không phải tôi, là đàn em của tôi tự ra quyết định,
không phải tôi đâu, tha cho tôi, cầu xin anh thả tôi ra, anh muốn
bao nhiêu tiền tôi đều đáp ứng hết, sẽ cho anh tất cả mà.
‘Châu Đình Nghĩa sợ hãi, liên tục cầu xin Tiêu Hạo Thiên.
Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên càng lúc càng trở nên sắc bén,
nói với Thiên Thất: “Nó bị thương rất năng, đừng đế nó chết dễ
dàng như thế này, hãy lấy cồn khử trùng chơ nó đi…
Thiên Thất cười lạnh lùng nói: “Được, nhưng em lo là thẳng
rác tưởi này không cầm cự được thôi
Tiêu Hạo Thiên xua xua tay: “Không thành vấn đề, cho nó
dùng thuốc mật trị liệu tốt nhất của chúng ta, nó muốn chết e là
không thế thoải mái như thế này được đâu.
“Ha ha, em hiểu rồi, cứ giao cho em..” Thiên Thất cười lạnh,
ngay sau đó liền gọi đàn em tới, hai binh sĩ của Thiên Thần lập
tức từ trong biệt thự đem đến một thùng lớn chứa cồn công
nghiệp có độ nguyên chất cao, cồn đương nhiên là dùng để
khử trùng, nhưng trong lúc khử trùng, nỗi đau rát ăn sâu vào.
trong linh hồn không phải ai cũng có thế chịu đựng được.
Hơn nữa lúc này Thiên Thất đang chuẩn bị ném Châu Đình
Nghĩa vào trong một cái chuồng lợn vô cùng hồi hám được xây
dựng tạm bợ bên cạnh biệt thự, bên trong chứa đầy bùn đất và
phân thối đã được chuẩn bị từ sáng sớm.
“Không…. Không muốn, đừng mà, đừng mà….” Châu Đình
Nghĩa gào rú thảm thiết, không muốn bị ném vào trong, nhưng
căn bản là gầ phản kháng vô ích, trực tiếp bị Thiên Thất đá
thắng vào trong. Và khi gã nắm bò trong chưồng lợn, nhìn thấy:
Thiên Thất chuẩn bị tâm cho gã bằng cồn công nghiệp, trái tim
gã như muốn nổ tung vì sợ hãi, tiếp tục cầu xin trong vô vọng,
“Tiêu Hạo Thiên dừng lại! Đừng tra tấn Châu Đình Nghĩa
nữa, dừng tay…” Ngay khi Thiên Thất chuẩn bị đổ cồn công
nghiệp lên người Châu Đình Nghĩa, Thẩm Xuân Linh vội vã kịp
đến hét lên với Tiêu Hạo Thiên đang ngồi trong sân vườn.
Còn lúc này khi Châu Đình Nghĩa nhìn thấy Thẩm Xuân
Linh, một tia hy vọng chợt hiện lên trong mắt anh ta, anh 1a vội
vàng nói với Thẩm Xuân Linh: “Thẩm Xuân Linh, cứu tôi, cứu tôi
đi tôi hứa sẽ không kêu ba tôi trả thù, sau này tôi cũng sẽ:
không làm phiên nhà họ Thẩm các cô nữa, tôi xin thề, tôi thề
đó, cứu tôi, cứu tôi với.
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Linh rồi nói: “Cô
đang cầu xin dùm cho loại rác rưởi này sao?”
Sau đó không đợi Thẩm Nguyệt nói lại, anh vung tay ra hiệu
cho Thiên Thất, lập tức toàn bộ mấy chục ký cồn công nghiệp
năng đổ ào xuống người Châu Đình Nghĩa, ngay những giây
đầu tiên nước cồn chảy vào vết thương trên người Châu Đình
Nghĩa.
“Aaaa aa…. Châu Đình Nghĩa nằm trong chưồng lợn gào
khóc một cách tuyệt vọng. Tiếng gào rú không còn giống như.
tiếng người nữa, đau đớn đến độ ngất lịm đi, nhưng giây tiếp
theo lại bị cơn đau làm bừng tỉnh trở lại, nhưng cho dù Châu
Đình Nghĩa kêu cứu van xin thế nào đi nữa, ánh mắt của Tiêu
Hạo Thiên vẫn không mảy may có chút dao động,
“Tiêu Hạo Thiên, ba anh ta chính là Châu Chính Vĩ, là người
giàu nhất thành phố Huế này, có thế lực mạnh võ cùng. Anh
làm Châu Đình Nghĩa ra nông nỗi này, ba anh ta sẽ không dễ
dàng bỏ qua đâu..” Thẩm Xuân Linh tuyệt vọng nhìn thấy Châu
Đình Nghĩa đang gào khóc trong chường lợn, nên vội vàng nói
với Tiêu Hạo Thiên.
Chỉ là Tiêu Hạo Thiên vẫn không có bất kì động tĩnh nào,
chỉ lạnh lùng nhìn Châu Đình Nghĩa đang đau khổ gào thét,
trong mắt anh hiện lên một tỉa lạnh lếo rồi chế nhạo: “Châu
Chính Vĩ? Ông ta đến đây càng tốt…”
“Hơn nữa, cho dù ông ta không tới, tôi… Cũng sẽ đi tìm ông
Chương 10: King vs King
Thời gian chậm chạp trôi qua, vào lúc bốn giờ sáng sớm,
loạt binh sĩ hàng đầu đợt đầu tiên của Thiên Thần vừa xuống
máy bay xong đã tạm thời tập kết lại trong sân bay ở duyên hải
miền trung Việt Nam. Sau khi tập hợp trong khoảng thời gian
gấp rút, bọn họ không mảy may nấn ná thêm mà cấp tốc đi đến
thành phố Huế.
Không chỉ có bọn họ, lúc này những binh sĩ của Thiên Thần
vốn dĩ đang ở trong lãnh thổ của Việt Nam cũng lần lượt bắt
đầu tiến vào thành phố, sau khi vào thành phố, dưới sự chỉ dẫn
của Thiên Thất, bọn họ được chia thành nhiều đội nhỏ và ẩn
trốn,
Từng người từng người, từng đội từng đội gồm những
chiến sĩ hàng đầu của Thiên Thần, sau vài giờ đồng hồ bón ba,
cuối cùng cũng đã tập hợp lại ở Việt Nam!
Tất nhiên, Tiêu Hạo Thiên cũng nhận được tìn tức về việc
tập hợp của bọn họ, một mình anh đã có thể tung hoành ở Việt
Nam, sau khi có binh sĩ của Thiên Thần quay lại, anh càng có
thể lộng hành hơn.
Sắc trời dần đần hừng sáng, nhưng Tiêu Hạo Thiên không
trở về nhà, mà chỉ lẳng lặng ngồi trong sân biệt thự, nhìn Thiên
Thất hết lần này đến lần khác đánh Châu Đình Nghĩa ngất đi rồi
lại khiến gã tỉnh lại, ép Châu Đình Nghĩa ăn rất nhiều cảm lợn vô
cùng bẩn thiu. Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên cứ lạnh lùng như:
vậy mà nhìn tiết mục này, anh muốn để cho đồ rác rưởi đó cảm
nhận được sâu sắc thế nào gọi là thực sự sống không bãng
chết.
Thẩm Xuân Linh ở bên cạnh nhìn thấy thì hoàn toàn phát
ngốc, lúc này cô ấy đã hiếu, chuyện này vốn dĩ không hề có chỗ
cho sự hoà giải. Thực chất Tiêu Hạo Thiên trả thù được Châu
Đình Nghĩa cũng khiến cô ấy cảm thấy hả dạ. Nhưng tiếp sau
đó là Châu Chính Vĩ và cả nhà họ Châu sẽ không để yên cho
Tiêu Hạo Thiên.
‘Thấm Xuân Linh nghiến răng, giậm chân xoay người rời đi,
trời sáng ba cô sẽ trở về, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ.
chính là nhờ ba cô giúp đỡ Tiêu Hạo Thiên, chỉ cần…. Chỉ cần
Tiêu Hạo Thiên không giết chết Châu Đình Nghĩa, chuyện này.
vẫn sẽ có thể có một hồi kết hoà hoãn!
Chỉ là, đối với lòng tốt của cô ấy, Tiêu Hạo Thiên không
thèm hỏi lấy một câu, điều này khiến Thẩm Xuân Linh giận đến
bứt rút trong lòng nhưng cũng không có cách nào khác. Thậm
chí, cô còn sẵn sàng kéo cả nhà họ Thẩm của mình vào vòng
xoáy của cuộc đối địch này!
Lúc đó là bảy giờ rạng sáng, Thiên Nhất đưa Cao Ánh Vy và
Thúy Hồng đến thành phố Hải Phòng, đông thời sắp xếp cho
bọn họ ở trong một khách sạn có điều kiện khá tốt,
Cao Ánh Vy bồn chồn bất an, trong đôi mắt toàn là tia máu
vì đêm qua thậm chí cô còn không đám chợp mắt. Dù gì bọn họ.
đã rời đi, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn ở lại đó. Nếu hỏi trong lòng
cô ấy có hận Tiêu Hạo Thiên hay không? Tất nhiên là có, dù sao.
thì một mình cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều trong năm năm
qua, có thể nói, năm đó sự xuất hiện của Tiêu Hạo Thiên đã
trực tiếp thay đổi quỹ đạo của cả cuộc đời cô, cho dù cô có
muốn hay không thì chuyện cũng đã rồi
Nhưng đêm qua, Tiêu Hạo Thiên đã một mình xông vào
nguy hiểm và đưa cô và Thúy Hồng ra ngoài, điều này không.
khỏi khiến cô vô cùng lo lắng.
Khi Cao Ánh Vy đang định đi hỏi Thiên Nhất về tình hình
của Tiêu Hạo Thiên, thì Thúy Hồng đang nắm trên giường chợt
tỉnh dậy, cô bé nhìn thấy Cao Ánh Vy đang đứng trước mặt
mình, nhưng lại không thấy Tiêu Hạo Thiên đâu, đêm qua là lần
đầu tiên cô bé nhìn thấy ba mình.
“Mẹ ơi, ba đâu rồi?” Thúy Hồng chỉ đơn giản là hỏi một câu
đó thôi mà khiến Cao Ánh Vy vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ lập tức
tuôn nước mắt như mưa.
Sắc mặt Thúy Hồng cũng thay đổi, nước mắt trào ra, cô bé.
vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con muốn ba… Con muốn ba, con
muốn ba cơ.
Bây giờ trong đầu của Thúy Hồng tràn ngập cảnh Tiêu Hạo.
Thiên xuất hiện trước mặt cô bé vào đêm qua rồi ôm cô bé vào.
lòng. Trong lòng cô bé rất nhớ Tiêu Hạo Thiên. Nhưng lúc này
cô bé lại nhìn thấy Cao Ánh Vy đứng cùng với một người đàn
ông lạ mặt, người đàn ông đó không phải là ba của cô bé.
Cao Ánh Vy nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi cô
rời đi, Tiêu Hạo Thiên đang bị hàng trăm người bao vây mà
không khỏi cảm thấy đau khổ. Chẳng lẽ con trẻ chỉ vừa mới gặp
mặt ba nó một lần mà đã vĩnh viễn không thể gặp lại hay sao?
Chỉ là lúc này cô không dám nói thật với Thúy Hồng, chỉ có thế
lau đi nước mắt và nói với Thúy Hồng: “Thúy Hồng, ba có chút
việc phải làm, mấy ngày nữa sẽ về với con.
Thúy Hồng nhìn Cao Ánh Vy một cái, nhưng không nói
chuyện, thay vào đó chỉ cúi đầu và im lặng một lúc lâu, sau đó
mới mở miệng: “Mẹ nói dối, chắc chản là ba đi đánh bọn người
xấu đó. Mẹ ơi, ba sẽ ổn chứ? Thúy Hồng muốn có ba, con muốn
có ba.. Thúy Hồng nói xong, những giọt nước mắt nhỏ lại thỉ
nhau rơi xuống.
Thì ra cô bé biết hết mọi thứ, hiểu hết mọi thứ.
Thiên Nhất đứng ở bên cửa, ngẩng đầu hít một hơi thật
sâu, một người đàn ông mạnh mẽ, quyết liệt xông pha trên
chiến trường nhiều năm như anh ta mà cũng suýt chứt nữa rơi
lệ. Anh ta kiềm nén tâm trạng của mình lại, đi đến bên giường
của Thúy Hồng, ngồi xổm xuống, mỉm cười và nói với Thúy
Hồng: “Con tên là Thúy Hồng đúng không? Ba của con là anh
trai của chú, Thúy Hồng đừng lo lắng, chú hứa với con, nhiều
nhất là hai ba ngày nữa ba con sẽ về đón con, chú là quân
nhần, chú chắc chẵn sẽ không nói dối con.
Lúc này Thúy Hồng mới ngấng lên nhìn Thiên Nhất và hỏi
một cách ngây thơ: “Chú ơi, chú không được gạt Thúy Hồng đó,
ba của con thật sự sẽ đánh bay những người xấu kia và quay lại
tìm Thúy Hồng sao? Ba sẽ không giống như trước kia, không
cần Thúy Hồng đúng không? Chú ơi, hãy nói với ba rãng Thúy
Hồng rất ngoan, nếu ba thấy Thúy Hồng có chỗ nào không tốt
thì Thúy Hồng sẽ sửa đối, Thúy Hồng thực sự sẽ thay đối.
Thiên Nhất ngước đầu, thương xót căn chặt răng, người
đàn ông sắt thép như anh ta thực sự là chưa từng nhìn thấy
đứa trẻ nào hiếu chuyện như vậy, nói ra những lời trưởng thành
như thế này. Một lúc sau, hai mắt Thiên Nhất đỏ hoe, anh ta
nặng nề gật đầu và nói với Thúy Hồng: “Ừm! Chú thề rằng hai
ba ngày nữa ba con sẽ trở về. Chú tuyệt đối không gạt Thúy
Hồng đâu.
Thiên Nhất lặp lại lời hứa với Thúy Hồng, lần này Thúy Hồng
tạm thời tin lời anh. Sau đó Thúy Hồng kéo tay Thiên Nhất đòi
anh kể cho cô bé nghe chuyện về Tiêu Hạo Thiên, vì vậy Thiên
Nhất đã biên soạn những câu chuyện của bọn họ khi làm lính ở
bên ngoài để kể cho Thúy Hồng nghe.
Sức khoẻ của Thúy Hồng vốn đĩ rất suy nhược, cô bé ăn
được một chút đồ ăn, nghe kể chuyện hai tiếng đồng hồ thì lại
ngủ thiếp đi
Thiên Nhất cẩn thận đắp chăn cho Thúy Hồng xong mới
bước ra ngoài, anh ta đi xuống lầu, châm thuốc hút một ngụm
thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại anh ta hận không thể tự
tay đi bóp chết đám người nhà họ Châu.
“Anh đang nói dối Thúy Hồng có đúng không? Có điều tôi
tất cảm ơn anh, anh trở về đi, nếu như…… Nếu như anh ấy còn
sống, thì kêu anh ấy mau chóng chạy trốn, rời khỏi Huế, rời khỏi
ï Không biết Cao Ánh Vy
đã xuất hiện bên cạnh Thiên Nhất từ lúc nào, ánh mắt tràn đầy
Việt Nam, đừng… Đừng quay lại nữa phức tạp nói với Thiên Nhất.
Thiên Nhất vội vàng dập tắt tàn thuốc, tràn đầy nghiêm túc
nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu, bất luận thế nào đi nữa cũng
mong chị tin tưởng đại ca, tin tưởng đại ca sẽ bình an vô sự trở
về, chắc chẳn đó!”
Cao Ánh Vy cười khổ, xoay người lại đi lên lầu… Tận sâu
trong thâm tâm, cô không tin tưởng điều đó. Dù sao là ba của
Châu Đình Nghĩa là người giàu nhất thành phố Huế, ở thành
phố Huế hay thậm chí là toàn bộ Miền Trung, ông ta đều có
quyền lực thấu trời. Cho dù Tiêu Hạo Thiên là thành viên của bộ
quốc phòng thì đã sao? Nói gì đến việc Tiêu Hạo Thiên còn
đánh cho Châu Đình Nghĩa tàn phế, vậy thì Châu Chính Vĩ làm
sao có thể buông tha cho Tiêu Hạo Thiên được chứ?
Cùng lúc đó, bầu không khí trong biệt thự của nhà họ Châu
ở trung tâm thành phố Huế vô cùng căng thẳng, bầu trời ảm
đạm cả đêm qua, sáng nay cuối cùng cũng đã đổ mưa. Thành
phố Huế năm ở gần biến, hiện tại trùng hợp đang là mùa mưa,
bên ngoài mưa lớn một cách lạ thường, mà diện tích của biệt
thự nhà họ Châu cũng đặc biệt rộng, phạm vi bán kinh năm
dăm ngay trung tâm thành phố đều là thuộc sở hữu riêng của
nhà họ Châu.
Giờ phút này, trong sân nhà họ Châu chật ních người, từ
cổng lớn đi vào sảnh lớn nhà họ Châu đều có vệ sĩ mặc vest
đen đứng canh gác vô cùng nghiêm ngặt, bầu không khí trong
sảnh biệt thự của Châu Chính Vĩ vô cùng áp bức.
Có mấy người lớn tuổi của nhà họ Châu đang ngồi trong
sảnh lớn, bất kỳ ai trong số họ cũng đều là ông trùm về các
ngành khác nhau ở thành phố Huế, ngay cả Châu Thái Duy đêm
qua vội vã lăn lội đến đây cũng chỉ dám ngồi ở vị trí ngoài cùng,
Lúc này, ngồi trên ghế chính ở sánh là một người đàn ông mặc
một bộ đồ Tôn Trung Sơn, tóc chải ngược ra sau, hốc mắt trũng,
sâu, ánh mắt thâm thúy, toàn thân luôn toát ra khí chất thiên
bẩm của một kẻ cầm quyền, không một chút tức giận, ông ta
chính là ông chủ của nhà họ Châu, Châu Chính Vĩ
Châu Thái Duy thấy bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, từ:
tối hôm qua ông đến báo tin tới giờ, Châu Chính Vĩ đều không
có động tĩnh. Lúc này ông ta thực sự không nhịn được nữa,
đứng dậy nói với Châu Chính Vĩ “Anh cả, chúng ta mau phái
nhân lực đi giải cứu Đình Nghĩa đi! Không thế thực sự đợi ba
ngày như thế chứ?”
Châu Chính Vĩ cúi đầu, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bội ở
ngón tay cái, tồi ngẩng đầu liếc nhìn Châu Thái Duy nói: “Gọi
video cho Đình Nghĩa.
Sắc mặt Châu Thái Duy lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu,
ngay lập tức hai tên đàn em đặt một màn hình chiếu ở ngay
chính giữa phòng khách, Châu Thái Duy trực tiếp gọi video cho
Châu Đình Nghĩa
Trong sân của ngôi biệt thự trên sườn đồi ven sông, Tiêu
Hạo Thiên mặc một áo choàng đen vẫn ngồi đó, Thiên Thất
đứng sau lưng cầm một chiếc ô lớn màu đen che cho anh, và
phía trước mặt của Tiêu Hạo Thiên chính là Châu Đình Nghĩa
đang khổ sở gào rú trong chưồng lợn…
“Đại ca, nhà họ Châu gọi video cho Châu Đình Nghĩa… Trả
lời hay không?” Thiên Thất cầm điện thoại di động của Châu
Đình Nghĩa, hỏi ý kiến của Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên nói: “Không phải gọi cho Châu Đình Nghĩa,
mà là gọi cho tôi, bắt máy đi.
Cuộc gọi điện video được kết nối, bóng dáng của Châu
Chính Vĩ lập tức xuất hiện trước mắt Tiêu Hạo Thiên, Châu
Chính Vĩ nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: “Tôi là Châu Chính Vĩ, cậu
là Tiêu Hạo Thiên từ Bộ quốc phòng ra đó đúng không?”
Tiêu Hạo Thiên nheo mắt đáp: “Đúng vậy, tôi là Tiêu Hạo
Thiên, có gì chỉ giáo sao?”
Con ngươi của Châu Chính Vĩ co lại, giọng nói thâm sâu
lạnh lùng: “Trận mưa này ở Huế sẽ không kéo dài nổi tới ba
ngày, mà tôi cũng không chờ được tới ba ngày. Tôi cho cậu.
mười tiếng đồng hồ để gọi người. Mười tiếng sau, nhà họ Châu
của tôi sẽ đến thăm.”
Tiêu Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, nghiêng người ra trước
nhìn Châu Chính Vĩ và nói: “Mưa ở Huế có kéo dài ba ngày hay
không tôi không biết. Ba ngày là để nhà họ Châu của ông làm
công tác chuấn bị, nếu ông đã muốn mười tiếng, vậy thì mười
tiếng sau, tôi sẽ ở đây đợi ông, nhân tiện tặng ông thêm một
câu, nhớ đem theo đủ quan tài… Nói xong, Tiêu Hạo Thiên cúp máy,
Còn giờ phút này, ánh mắt của Châu Chính Vĩ ở trong biệt
thự nhà họ Châu đã trở nên âm hiểm đến cực điểm, lửa giận
trên người điên cuồng trào dâng.