Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối diện với đòn tấn công thẳng thừng không chút do dự của Lạc Uyển Khanh, Tần Mộc Lăng nhất thời không biết phải đối đáp ra sao.
Tuy nhiên, vào lúc này, phản ứng của hắn dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hai vị sư tỷ vừa hoàn hồn lập tức nổi đóa, cuồng phong nổi lên, uy áp dồi dào tràn ngập không gian.
"Thật không ngờ, Tiểu Tứ ngươi thế mà lại mang theo thứ này bên người nhỉ?"
Tuyết Băng Tuyền cười mà như không cười: "Nếu như ta nhớ không lầm thì loại khế ước Hậu Thổ này đâu phải là một vật tầm thường, ngay cả với địa vị của muội trong Cổ Vu Quốc cũng không phải dễ dàng có được! Chẳng lẽ muội đã có dự tính từ trước?"
Thật ra loại sách ngọc mà Lạc Uyển Khanh lấy ra này được tế luyện bằng bí pháp truyền thừa từ Thái cổ Vu thần.
Một khi xác lập, mệnh cách khí số của đôi nam nữ sẽ hoàn toàn liên kết lại thành một thể, cùng hưởng khí vận, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Loại khế ước Hậu Thổ này đối với cả nam lẫn nữ đều có lợi ích rõ ràng.
Nếu cả hai đều là kỳ tài có đại khí số thì cộng lại ắt sinh ích lợi, quả thật là một cộng một lớn hơn hai.
Đột phá giới hạn cao nhất mà mệnh cách khí số vốn có, đạt được phúc duyên tế ngộ lớn hơn cũng chẳng phải là mơ mộng hão huyền.
Sau khi chưởng giáo Mục Doanh Hoa đưa Tần Mộc Lăng về tông môn không lâu đã cố ý đến gặp Lạc Uyển Khanh một lần, giới thiệu ngắn gọn về hắn.
Mà vị thiên hoàng quý tộc của Vu tộc này tuy không tin lắm, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống cần thiết.
Nếu Tần Mộc Lăng thật sự quan trọng như sư tôn đã nói thì phải mau chóng tìm cách nắm giữ hắn trong tay, không thể để người ngoài có cơ hội gây chuyện, dụ dỗ cướp đi được.
Vì vậy, bản khế ước Hậu Thổ này cùng với một số lượng lớn tài nguyên quý hiếm đã được phụ thân Lạc Uyển Khanh cấp tốc phái người mang đến ngay trong đêm chỉ để nhanh chóng định đoạt việc này, tránh đêm dài lắm mộng.
Ý tưởng tuy hay, đáng tiếc là các vị sư tỷ không thể để nàng hái trọn trái ngọt như vậy được, nếu không thì bản thân họ phải làm sao bây giờ?
Kỳ Nhã Lan khẽ cười nhạt: "Tiểu cô nương này xưa nay trông có vẻ lòng dạ thẳng thắn, trong sáng vô tư, nào ngờ lại là kẻ xảo quyệt nhất! Muội muốn cứ thế mà dụ dỗ tiểu sư đệ đi sao? Đã hỏi ý kiến chúng ta và sư tôn chưa?"
Lạc Uyển Khanh nghiêng đầu suy nghĩ: "Chắc hẳn sư tôn sẽ không phản đối đâu nhỉ? Lúc trước nàng cũng chỉ đề cập chuyện này với chúng ta mà thôi.
Nói cách khác, đạo lữ tương lai của tiểu sư đệ ắt sẽ là người trong chúng ta, nên hành động của muội cũng chẳng có gì là không thỏa đáng cả."
Tuyết Băng Tuyền cất giọng u ám: "Tuy nói vậy nhưng chúng ta quyết không từ bỏ đâu.
Vốn dĩ ý của sư tôn là, trong quá trình tiểu sư đệ trưởng thành, ai có công lao lớn nhất sẽ có tư cách trở thành đạo lữ bản mệnh của hắn.
Trước mắt càn khôn chưa định, Uyển Khanh muội cứ thu lại cái tâm tư đó đi!"
Thực ra, lúc trước Mục Doanh Hoa chưa từng nói trắng ra như vậy, chỉ là nói với bọn họ rằng Tần Mộc Lăng có tầm quan trọng không thể thay thế đối với tông môn.
Chỉ cần có thể bảo hộ hắn trưởng thành, tương lai Vân Mộng Thiên Cung sẽ có hy vọng khôi phục địa vị siêu cấp đạo thống.
Tuy nhiên, đối với mấy vị đệ tử thân truyền này, việc nâng cao thêm địa vị tông môn tuy quan trọng nhưng tiền đồ đạo nghiệp của bản thân cũng không thể xem nhẹ.
Nếu nắm chắc được Tần Mộc Lăng thì có thể bảo đảm trường sinh cửu thị, vĩnh thế tiêu dao trên con đường thông hành đại đạo, vậy đương nhiên không có lý do gì để bỏ qua.
Kỳ Nhã Lan thở dài: "Tiểu sư đệ chỉ có một, nhưng chúng ta đều muốn, vậy còn có thể làm sao? Xem ra chỉ có thể đấu một trận để phân thắng bại thôi!"
Lạc Uyển Khanh chẳng hề sợ hãi: "Muốn đánh nhau à? Vậy thì đánh thôi, ta không có ý kiến."
Nàng là một yêu nghiệt thể tu dũng mãnh hiếu chiến, tiếng tăm lừng lẫy khắp Vân Mộng Thiên Cung, chẳng có trận chiến nào mà nàng không dám đánh.
Trong những năm nàng gia nhập tông môn, những đệ tử chính tông chết dưới tay nàng vì nảy sinh ý nghĩ không nên có cũng đã có đến vài vị.
Ngặt nỗi vì bối cảnh và hậu thuẫn của nàng quá mạnh mẽ, những thế lực đứng sau những kẻ đó cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo, hiếm ai dám đến cửa hưng sư vấn tội.
Tuyết Băng Tuyền lắc đầu: "Đừng làm loạn nữa, nếu bốn người chúng ta nội chiến, e rằng những con hồ ly tinh từ các phái khác sẽ cười đến tỉnh giấc mất.
Vậy nên cứ để tiểu sư đệ tự chọn đi, đợi đến khi đệ ấy có thể tìm đạo lữ."
"Vậy sao? Cũng được...!thôi!" Kỳ Nhã Lan, Lạc Uyển Khanh trầm ngâm không nói.
Trong lúc đó, Tần Mộc Lăng mấy lần muốn lên tiếng, nhưng các vị sư tỷ cứ không cho hắn nói xen vào.
"Đệ phải đi bế quan đây!"
Cuối cùng, Tần Mộc Lăng không thể chịu đựng được nữa, ném lại câu nói này rồi đứng dậy bỏ đi.
Các người muốn náo loạn thế nào thì náo loạn, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta!
Các vị sư tỷ đang giương cung bạt kiếm lập tức đổi sắc mặt, cười tươi như hoa vây quanh tiểu sư đệ dỗ dành một hồi, nhẹ nhàng vui vẻ kéo hắn trở lại, tiếp tục ăn uống thỏa thích.
Hơn một canh giờ sau, ba cái đỉnh lớn cuối cùng cũng đã cạn sạch, trống trơn, tất cả thực phẩm dược thiện kể cả nước canh đều đã bị bốn sư tỷ đệ phân chia hết sạch.
Tuy nhiên, Tần Mộc Lăng với tu vi cảnh giới Ngộ Huyền, một mình giải quyết phần thức ăn không hề kém ba vị sư tỷ, một lần nữa khiến họ phải kinh ngạc.
Loại thịt và linh dược chứa đựng tinh hoa linh khí dồi dào này, đệ tử chính tông bình thường một lần có thể ăn được hai ba bát đã là hiếm có, nhiều hơn sẽ khó mà chịu đựng nổi, kinh mạch nhục thân sẽ bị căng nứt vỡ ra.
"Xem ra với thiên phú dị bẩm của tiểu sư đệ, quả thật rất thích hợp để đi theo con đường thể tu."
Lạc Uyển Khanh cười nói uyển chuyển: "Thế nào? Sau này cứ theo sư tỷ học nhé? Đợi thêm một thời gian nữa, nhất định mức độ mạnh mẽ của thân xác đệ ắt sẽ vượt qua cả những dũng sĩ lớn mạnh nhất trong Vu tộc của chúng ta!"
"Được thôi."
Tần Mộc Lăng bình thản nói, ta sẽ theo sát phía sau mông tỷ mà làm việc tốt.
Lạc Uyển Khanh nào biết được tâm tư khác thường của tiểu sư đệ, hào hứng nói: "Sau này nếu rảnh thì cứ thường xuyên đến chỗ sư tỷ chơi nhé, còn nhiều bữa tiệc lớn như hôm nay lắm, có thể cho tiểu sư đệ ăn no nê!"
Trong mắt vị sư tỷ này, thiên phú tiềm tàng của mình đã đủ kinh khủng rồi, nào ngờ tiểu sư đệ còn yêu nghiệt nghịch thiên hơn cả mình, nếu không chọn lĩnh vực thể tu, đó mới thật sự là phung phí của trời.
Kỳ Nhã Lan liếc nhìn nàng, hừ lạnh: "Thiên phú kiếm đạo của tiểu sư đệ cũng xuất sắc lắm, thuật ngự kiếm của hắn đều học từ ta cả, thể tu có gì hay ho? Chẳng qua chỉ là một đám cơ bắp thô bỉ mà thôi, căn bản chẳng đáng được coi trọng!"
Lạc Uyển Khanh nhướng mày: "Khinh thường ai đó hả? Hình như tỷ chưa từng thắng được ta lần nào thì phải? Hay là lại so tài một trận nhé?"
Tuyết Băng Tuyền vẫn mỉm cười: "Ta thấy cả hai người đều nói chưa đúng, tiểu sư đệ tuy mới nhập đạo không lâu nhưng trong lĩnh vực pháp tu, kiếm tu, thể tu đều đã tiến dần từng bước.
Nếu như để ta dốc lòng dạy bảo, cam đoan đệ ấy có thể tiến bộ trong tất cả các lĩnh vực, trở thành nhân vật toàn năng duy nhất từ xưa đến nay.
"
Thấy ba con hổ cái lại có xu hướng cãi nhau, Tần Mộc Lăng chỉ thấy đau đầu nhức óc, vội vàng đáp lại qua loa vài câu rồi trở về phòng tu luyện chuẩn bị bế quan, tiêu hóa tinh khí dược lực dồi dào tích tụ trong cơ thể.
Không ngoài dự đoán, ba vị sư tỷ cũng chen lấn đi vào, lý do cũng có sẵn: chỉ điểm tu luyện, hộ pháp cho tiểu sư đệ.
Phạm vi bao phủ của linh cơ ngộ đạo là trong vòng ba trượng, để cho cả mấy vị sư tỷ cùng nhau tiềm tu vẫn chẳng hề có chút áp lực nào, đương nhiên các nàng không có lý do gì mà bỏ qua.
Chốc lát sau, một vòng xoáy linh khí to lớn hiện ra trên bầu trời của phủ Thành chủ, tựa như một cái phễu nối liền trời đất, vô số tia chớp nhỏ li ti dày đặc như ẩn như hiện trong vòng xoáy mây.