Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hi Thần, đệ không thể cứ thiên vị Kim Quang Dao mãi được.
Con người Kim Quang Dao không đơn thuần như đệ nghĩ...!Mọi việc đệ vẫn phải đề phòng hắn." Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần ngồi trước bàn uống trà thương nghị chuyện quan trọng, Lam Hi Thần vô tình nhắc tới Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết liền nhíu mày.
"Đại ca, A Dao là dạng người gì, trong lòng Hi Thần biết rõ ràng."
Nhiếp Minh Quyết biết vị nhị đệ này của mình quá tín nhiệm Kim Quang Dao, có mấy lời có thể nói là hoàn toàn không nghe vào, không phải một chốc một lát là khuyên được.
Vì thế hơi hơi hé miệng, rồi lại không nói nữa, thở dài uống hết chén trà.
"Tam ca, sao huynh lại tới đây?" Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần tu vi rất tốt, thính lực đương nhiên không tệ, chợt nghe thấy tiếng của Nhiếp Hoài Tang trong viện, liền biết Kim Quang Dao tới chơi.
"Tam ca có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nhị ca, biết nhị ca tới Bất Tịnh Thế, mới vội vàng tới đây." Tiếng của Kim Quang Dao vang lên.
"Hoài Tang, đại ca và nhị ca đang trong phòng thương lượng đúng không? Vậy ta chờ ở đây trước."
Nhiếp Minh Quyết vừa nghe thấy tiếng của Kim Quang Dao liền nổi trận lôi đình, nhớ tới lần trước hai người vì chuyện Tiết Dương diệt một nhà Thường thị mà tan rã trong bất hòa, hôm qua lại biết được Kim Quang Dao thiên vị Tiết Dương càng thêm phẫn nộ, xách Bá Hạ xông ra ngoài.
"Đại ca?" Lam Hi Thần cảm thấy không ổn, cầm lấy Sóc Nguyệt đuổi theo sau.
"Kim Quang Dao, ngươi vì một chút công danh, mà bao che Tiết Dương kia làm xằng làm bậy?! Đồ lòng lang dạ sói!" Nhiếp Minh Quyết vung đao chém qua.
Kim Quang Dao nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết liền theo bản năng mà sợ hãi, nhịn không được run lên, Nhiếp Minh Quyết một đao bổ tới càng khiến Kim Quang Dao không kịp đề phòng.
"Đại ca! Huynh bình tĩnh!" Kim Quang Dao theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp theo nghe thấy tiếng binh khí va chạm cùng tiếng kêu của Lam Hi Thần.
Kim Quang Dao thừa dịp Sóc Nguyệt ngăn cản Bá Hạ nhanh chóng phản ứng lại, vội vã trốn ra sau lưng Lam Hi Thần.
"Hi Thần, đệ đừng cản ta!" Nhiếp Minh Quyết gầm nhẹ.
"Đại ca, sự tình gì cũng có thể từ từ nói, hà tất gì xúc động như thế?" Lam Hi Thần vẫn ngăn cản Nhiếp Minh Quyết.
"Đại ca, huynh nói đệ vì chút công danh mà che chở Tiết Dương..." Kim Quang Dao cười khổ gật đầu: "Đại ca nói đúng, vì phụ thân tốt kia của mình, đệ thật sự không thể không che chở Tiết Dương."
"Tiết Dương diệt một nhà Thường thị, bị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần bắt giữ, mà đệ giữ lại tính mạng cho hắn chẳng qua là nghe theo phụ thân phân phó thu hắn làm khách khanh Kim gia, vậy mà lại bị đại ca..."
"Ngươi câm miệng! Đừng tưởng ta đã quên những chuyện xấu xa ngươi làm năm đó!" Nhiếp Minh Quyết lạnh giọng cắt lời hắn.
"Đại ca, vì sao lúc trước đệ chỉ là làm sai một lần, lại phải bị huynh luôn lôi chuyện cũ ra nói tới tận bây giờ?" Kim Quang Dao hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Minh Quyết, nói.
Giống như trong trí nhớ của Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết bạo khởi.
Lam Hi Thần chưa kịp suy nghĩ cẩn thận lời của Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Minh Quyết đã chấn văng Sóc Nguyệt ngăn cản, trực tiếp vòng qua Lam Hi Thần, tung chân đá Kim Quang Dao.
Bất Tịnh Thế không có bậc thang cao như Kim Lân Đài, Nhiếp Minh Quyết cũng không có như trong trí nhớ của Kim Quang Dao đạp vào ngực đá hắn xuống, nhưng tuy Kim Quang Dao được Lam Hi Thần che chở vẫn bị đá vào chân, lập tức khuỵu xuống đất.
"A Dao!" Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao đột nhiên nhíu mày, sắc mặt không bình thường, sau đó khóe miệng chảy ra một tia máu, lập tức lo lắng lên.
"Đại ca! Cho dù A Dao phạm sai lầm cũng không nên làm như thế! A Dao có nỗi khổ của mình, vì sao đại ca một chút cũng không chịu nghe A Dao giải thích?" Lam Hi Thần gấp đến đỏ bừng mắt.
Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Minh Quyết, run giọng nói: "Đại ca, Kim Quang Dao đệ vẫn luôn kính trọng huynh, đạo lý của huynh cũng không phải không đúng.
Nhưng nếu đệ không nghe theo lời phụ thân nói, đệ ở Kim gia, sẽ không có nổi một chỗ đặt chân! Che chở Tiết Dương không phải ý đệ muốn, đệ tận lực chu toàn với phụ thân, tuyệt không phải muốn nảy sinh ngăn cách với đại ca."
Nhiếp Minh Quyết xuyên qua ánh mắt của Kim Quang Dao, đột nhiên cảm giác được Kim Quang Dao rất xa lạ, dường như không phải Kim Quang Dao mà mình biết nữa.
Hoặc nên nói, Kim Quang Dao hiện tại, so với Kim Quang Dao mà mình biết còn phức tạp hơn nhiều, làm gã đột nhiên lạnh toát.
Lam Hi Thần nhân lúc Nhiếp Minh Quyết tạm dừng bước lên một bước không cho Nhiếp Minh Quyết có cơ hội thương tổn Kim Quang Dao lần nữa: "Đại ca, A Dao khổ sở đệ cũng biết.
Kim phu nhân, Kim tông chủ đối đãi với A Dao...!cũng không phải quá tốt."
Nhiếp Minh Quyết đứng bất động thật lâu, nhìn chằm chằm Kim Quang Dao một lúc mới thu hồi Bá Hạ, hừ một tiếng ném xuống một câu "Tự giải quyết cho tốt" liền bỏ đi.
Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lam Hi Thần lập tức xoay người ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của Kim Quang Dao, trên mặt tràn đầy lo lắng: "A Dao, đau ở đâu?"
Kim Quang Dao lắc đầu, "Đệ còn phải đa tạ nhị ca ra sức ngăn cản đại ca, bằng không đệ...!chỉ sợ đã chịu khổ dưới Bá Hạ rồi."
Lam Hi Thần lắc đầu, hạ mắt nói: "Việc ta làm không đáng kể chút nào, ngược lại còn giận chính mình không đủ năng lực, không thể che chở A Dao chu toàn."
Kim Quang Dao ho khan một tiếng: "Vậy nhị ca có nguyện đưa đệ trở về một chuyến? Đệ cảm thấy ngực khó chịu." Hắn vừa nói vậy, càng làm Lam Hi Thần sợ tới mức sốt ruột truyền linh lực cho hắn.
Kim Quang Dao ôm lấy lưng Lam Hi Thần, để Lam Hi Thần ngự kiếm dẫn hắn trở về.
Bên tai là tiếng gió rung động, gương mặt dán vào tấm lưng ấm áp cường tráng của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao nở nụ cười.
Hắn dựa vào ký ức trước kia, biết vài ngày sau Nhiếp Minh Quyết sẽ đến Kim Lân Đài nổi lên tranh chấp với hắn hơn nữa còn đá hắn xuống Kim Lân Đài, vì thế chủ động đi tìm Nhiếp Minh Quyết.
Hắn nhằm đúng lúc Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết đang thương nghị mà tới, chính là muốn mượn thời cơ Lam Hi Thần bảo vệ hắn phân rõ phải trái, làm định kiến của Nhiếp Minh Quyết đối với mình giảm đi một chút, chính mình cũng có thể tránh thoát một kiếp kia.
Bị đá xuống Kim Lân Đài, lăn xuống cầu thang, nỗi đau đó Kim Quang Dao đến giờ vẫn còn khắc cốt ghi tâm, mỗi khi nhớ lại đều sẽ đánh rùng mình.
Kim Quang Dao biết mình như vậy vẫn không thể hoàn toàn thay đổi sự chán ghét của Nhiếp Minh Quyết với mình, nhưng ít ra, có thể không cần như trong trí nhớ, buộc hắn vạn bất đắc dĩ phải tự tay xử lý Nhiếp Minh Quyết..