Trong phòng học chỉ còn lại bốn bé trai, cùng một cô bé bị sốt đang ngủ phía trước. Trong số những bé trai đó, có một cậu bé bụ bẫm tên Trần Hổ, người giống như tên,
khoẻ mạnh kháu khỉnh, thân hình to hơn những đứa trẻ khác một vòng. Trần Hổ liếc mắt, vốn dĩ đang nhìn mưa đá chưa từng thấy bên ngoài,
ai ngờ đi tới gần, ngửi thấy mùi lạ, cậu nhóc giật giật mũi quay đầu lại,
Bùi Xuyên ngồi trêи xe lăn đang đè quần của mình lại. Đáng tiếc, dưới đầu gối trống không, ngay cả mượn lực cũng không làm được.
Sau một lúc lâu chỉ có thể miễn cưỡng kéo kéo quần lên, che đi nơi xấu hổ. Trần Hổ nhìn nước tiểu dưới đất, dùng ngữ khí bén nhọn không thể tưởng tượng nói:
“Mọi người mau nhìn! Bùi Xuyên tiểu ra quần! Trêи đất toàn là nước tiểu!” Mấy cậu bé trong phòng sôi nổi quay đầu lại, che miệng. “Cậu ta thật bẩn!”