Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 102
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương có nội dung hình ảnh

thích Bối Dao, không có lý gì ở trước mặt cô gái anh thích lại đưa tiền cho anh, muốn đưa cũng phải đợi đến lúc Bối Dao không ở. Vì thế Trịnh Hàng lôi kéo Kim Tử Dương và Quý Vĩ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Chúng ta đi quanh xem chút, Xuyên ca, anh cùng nói chuyện với Bối Dao.”

Chờ bọn họ đều đi rồi, anh nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng ở một bên gọi: “Dao Dao.”

Cô không hiểu sao có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đi qua, ngồi xuống ghế đối diện anh. Bọn họ đều không tiện hỏi anh nhưng cô lại muốn biết: ” Bùi Xuyên, cảnh ngục nói tối hôm qua anh đánh nhau, vì sao lại đánh nhau?”

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: “Không có gì, ngục giam vốn dĩ đã loạn, ở cùng một chỗ không tránh khỏi xung đột.”

Cô chỉ quan tâm một việc: “Có người khi dễ anh sao?”

Cô gái ngốc này vẫn nghĩ anh còn là đứa nhỏ lúc xưa, bị người ta ấn trêи đất mà không có khả năng kháng cự sao? Ánh mắt anh nhu hòa, nói: “Không có, em đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Nhìn đôi mắt long lanh của cô, anh đành phải thấp giọng giải thích: “Là anh đánh hắn, cho nên anh mới bị xử phạt, anh không bị khi dễ, hiểu chưa?”

Cô mới thở nhẹ ra, gật gật đầu.

Bối Dao biết ngục giam loạn, hơn nữa cô lại ở cách anh rất xa, cũng không biết cuộc sống của anh trôi qua thế nào.

Cô ngước mắt, ngẩng đầu nhỏ, cắn môi ngượng ngùng mà cười nói: “Bùi Xuyên, ôm một cái.” Cô muốn gặp anh một lần đều không dễ dàng gì.

Anh mới bị nhốt, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô: “Ngoan, trêи người anh bẩn.”

Lúc này cô nhớ tới cái túi mình mang đến đây, lần trước cô đến không mang gì cho anh, mà người đàn ông này kiêu ngạo như thế, anh sẽ không nhận một phân tiền nào của cô.

Cô cúi đầu lấy quần áo từ trong túi ra, vì là lần đầu tiên mua quần áo cho nam nhân nên má cô đỏ bừng nói: “Anh nhìn xem có thích không?”

Ánh mắt anh rơi vào trêи quần áo, trong lòng có chút chua xót.

Nhưng Bùi Xuyên cũng không thể ở trước mặt cô thay quần áo. Trêи đời này có rất nhiều thứ có biến số. Đời này anh để ý nhất chính là thân thể không lành lặn mà đến mẹ ruột cũng ghét bỏ của mình. Có điều anh cũng không đành lòng để cô thất vọng, vì thế anh nhận lấy nói: “Ừ, rất đẹp.”

Cô liền vui vẻ cười.

Bối Dao kỳ thật cũng không chấp nhất với chuyện ôm và hôn môi. Cô chỉ cảm thấy ở bên trong này rất khổ sở, anh sẽ cần một cái ôm.

Cô gái 19 tuổi càng thích cảm giác cùng anh ở bên nhau hơn.

Người đàn ông này trầm mặc ít lời, mặc kệ cô nói cái gì, trong ánh mắt đen nhánh của anh đều chỉ có bóng dáng của cô. Bùi Xuyên cũng không đánh gãy lời cô nói chuyện, cũng không nói anh đã chịu khổ gì, nhưng mà cô biết, người đàn ông này ở chỗ này đều là vì cô.

Bọn họ còn chưa nói được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng bang bang, còn có tiếng cảnh ngục quát lớn.

Bối Dao quay đầu lại, Bùi Xuyên nói: “Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Bối Dao mở cửa, bên ngoài loạn thành một đoàn.

Kim thiếu tiến lên đánh một người đàn ông trung niên, mà người kia chính là tù nhân của “Nhà giam số 7″. Kim Tử Dương bị cảnh ngục khống chế, nhưng vẫn mắng lời thô tục: “Tiểu gia đánh ông đó thì làm sao, có bản lĩnh thì ông đánh trả đi, ha ha ha nạo chủng*, mau đánh lại đi!”

*Tớ cũng không biết từ này nghĩa là gì ㅠ_ㅠ

Lời nói đúng là khó nghe.

Người đàn ông trung niên đầu quấn băng kia tức giận đến phát run. Trịnh Hàng lại nhân lúc này chạy qua đạp ông ta một cái.

Người đàn ông trung niên: “……”

Trịnh Hàng cũng bị túm.

Quý Vĩ mặt đầy mờ mịt đứng ở một bên. Kim Tử Dương bị kéo đi, càng không cam tâm, lấy chìa khóa từ trong túi ra ném vào người kia. Ai ngờ hắn lại ném không chính xác, chìa khóa thẳng tắp hướng về phía Bối Dao. Bùi Xuyên lạnh mặt bắt lấy chìa khóa kia: “Đủ rồi, nháo cái gì!”

Mấy người đều không hé răng nữa.

Cảnh ngục cũng cảm thấy chẳng biết nói gì nữa. Mấy tên thiếu gia này vừa vào đã đánh người, hơn nữa cũng không tiện xử lý. Người ta đâu phải tù nhân, quản thế nào chứ? “Nhà giam số 7” này cũng không liên quan gì tới những tù nhân bình thường. Nhưng mặc kệ, đám Kim Tử Dương muốn lên trời.

Phạm nhân trong lúc cải tạo không thể đánh người vì thế người đàn ông trung niên kia chỉ có thể nhẫn. Kim Tử Dương thấy thế thì vui muốn chết, hắn đánh đủ vốn, cùng lắm thì bắt hắn. Nếu người kia đánh trả, khẳng định cũng phải bị xử phạt.

Bối Dao cũng không biết sao mới có một lát mà bên ngoài đã đánh nhau rồi.

Cảnh ngục cuối cùng đành phải nói: “Ở chỗ này động thủ thì về sau mất tư cách đi thăm tù!”

Vài người cuối cùng cũng an tĩnh như gà.

Kim Tử Dương không phục, còn muốn nói chuyện, nhưng Bùi Xuyên đã trầm mặt xuống: “Kim Tử Dương, cậu đi với tôi.”

Bùi Xuyên nhìn về phía Bối Dao, lúc anh nói chuyện với cô thì ngữ khí không có nghiêm khắc, có chút hương vị dỗ dành: “Dao Dao, em ra bên ngoài được không, anh muốn nói chuyện với cậu ta.”

Bối Dao gật gật đầu. Cô vừa đi thì Kim Tử Dương đã nói: “Xuyên ca, em giúp anh giáo huấn con rùa đen kia.”

Bùi Xuyên lạnh mặt xuống: “Cậu cũng muốn ngồi tù hả?”

Kim Tử Dương không phục: “Tối hôm qua ông ta cố ý chọc giận anh đánh người, hại anh bị nhốt lại.”

Bọn họ ra ngoài gặp tiền bối Thành Tranh Hải, ông ta nói người đàn ông trung niên kia tên là Hướng Lỗi. Ông ta cố ý đàm luận về Bối Dao trước ngày thăm tù. Lần trước ăn tết, Hướng Lỗi cũng có người đến thăm, ông ta nhìn qua cửa sổ thấy Bối Dao.

Lời tối qua Hướng Lỗi nói rất khó nghe, nói Bối Dao không chừng ở bên ngoài có người đàn ông khác, cố ý đến xem bộ dáng thảm hại của Bùi Xuyên. Loại đàn bà xinh đẹp thế này có mấy người có thể chờ đàn ông đến khi ra tù chứ? Vợ của ông ta không phải cũng chạy rồi sao?

Ban đầu Bùi Xuyên vẫn làm việc, không nói một lời.

Sau đó Hướng Lỗi càng nói càng quá phận, thậm chí nói: “Mấy người không biết đâu, đứa con gái kia mặc áo lông vũ mà cũng có thể nhìn ra dáng người không tồi. Ha ha ha, cô ta sẽ để thằng nhóc tàn tật này chạm vào sao? Thực sự lại có loại đàn bà mộ tàn (thích người tàn tật) này ư?”

Tài liệu thực nghiệm đang làm dở trêи tay Bùi Xuyên lập tức đập lên đầu Hướng Lỗi.

Trong ngục là một trận hỗn loạn, bác sĩ cũng được gọi đến để cấp cứu. Hướng Lỗi nằm trêи mặt đất lăn lộn kêu lên đau đớn, Bùi Xuyên trực tiếp bị nhốt lại.

Thành Tranh Hải nói: “Biết rõ hắn đang chọc giận cậu mà cậu vẫn động thủ là sao?”

Bùi Xuyên mím môi thật chặt, không nói một lời.

Hôm nay Thành Tranh Hải chính là nói chuyện này với đám Kim Tử Dương mà Kim Tử Dương không nhịn được nên đã xuống tay. Thế nào, Xuyên ca không thể đánh Hướng Lỗi nhưng bọn họ thì có thể!

Bùi Xuyên nhắm mắt: “Đừng gây chuyện.”

Kim Tử Dương còn muốn nói cái gì nhưng Bùi Xuyên đã thấp giọng nói: “Mấy năm nay tôi không thể gây chuyện được. “

Anh muốn ra ngoài, muốn làm một người đàn ông tốt, muốn canh giữ ở bên cạnh cô.

Lần đầu tiên Kim Tử Dương thấy bộ dáng này của Bùi Xuyên thì tức khắc an tĩnh lại.

Bùi Xuyên biết, tâm huyết của đàn ông không thể ném đi thế nên anh mới đập đầu Hướng Lỗi. Nhưng hôm nay gặp Dao Dao anh mới hiểu được, trêи đời này bất kỳ tâm huyết hay tôn nghiêm đều không quan trọng bằng cô.

Nếu Thành Tranh Hải không cầu tình giúp anh thì anh còn bị nhốt lại, không được gặp cô.

Từ khi ăn tết đến mùa xuân này, anh chỉ muốn nhìn cô một cái.

Hôm nay ở phòng tạm giam anh vô cùng tuyệt vọng, sợ cô thất vọng vì anh gây chuyện, sợ cô đi rồi không quay lại.

Bùi Xuyên nói: “Kim Tử Dương, tôi có một việc muốn cầu cậu.”

- NhayHo.Com

Bùi Xuyên kiên trì nói: “Cậu cứ đi lấy, sau đó bán đi. Phần mềm đó phỏng chừng có thể bán 300 vạn, cũng không phải phần mềm có hại gì. Sau khi cậu bán xong thì nghĩ cách mỗi tháng chuyển cho dì Triệu Chi Lan, rút thăm trúng thưởng cũng được, công ty phát phúc lợi cũng được, tóm lại không cần cho bà ấy biết tiền là do tôi đưa.”

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thầy Ơi, Em Ghét Thầy

Copyright © 2022 - MTruyện.net