Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 103
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 103

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương có nội dung hình ảnh

Kim Tử Dương lúng ta lúng túng nói: “Vâng.”

Bùi Xuyên nói: “Cảm ơn.”

Thời gian thăm tù rất nhanh đã trôi qua. Lúc đoàn người rời đi, Bùi Xuyên nhìn bọn họ rời đi.

Bối Dao đi thật xa rồi còn quay đầu lại cười vẫy tay với anh. Bùi Xuyên nhìn rõ khẩu hình của cô, cô nói —— lần sau em lại đến gặp anh.

Anh cong cong môi, trong mắt thực ôn nhu.

~~~

Đám Kim Tử Dương bị cảnh ngục dạy dỗ một trận, cũng bị phạt tiền, cuối cùng xám xịt đi về.

Nhưng mà con hàng này tỉnh lại là không có khả năng, Kim Tử Dương càng nghĩ càng cảm thấy mình chưa đánh thoải mái.

Trịnh Hàng hỏi hắn: “Xuyên ca tìm cậu nói gì đó?”

Kim Tử Dương nói: “Tôi cũng rất mộng bức a, không ngờ anh ấy bảo tôi bán phần mềm trước kia anh ấy làm, đưa tiền cho mẹ của Bối Dao. Hơn nữa Xuyên ca cũng quá khách khí rồi, còn dùng đến cả chữ cầu, anh ấy muốn làm cái gì chứ?”

Trịnh Hàng nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi. Mùa xuân tới rồi, cây cối đang đâm chồi nảy lộc. Chỗ Bối Dao đi qua, hoa dại nở rộ một đường.

Trịnh Hàng nói: “Cậu đã từng thấy Xuyên ca cầu ai bao giờ chưa?”

“Đúng là không thấy bao giờ.”

Quen nhau ba năm, xương cốt Bùi Xuyên cứng hơn bất kỳ ai.

Trịnh Hàng nhẹ giọng nói: “Anh ấy chẳng qua là đau lòng.”

Kim Tử Dương không rõ, nhưng Trịnh Hàng chỉ nhìn đã hiểu. Nghe nói Bối Dao đang học y, đó là ngành học rất vất vả, việc học cũng nhiều. Một cô gái như Bối Dao vốn dĩ phải có cuộc sống tốt nhất, nhưng quần áo cô mặc lại kém xa những cô gái xinh đẹp khác.

Một cô gái vốn nên được che chở thật tốt lại khăng khăng một mực chờ Bùi Xuyên.

Lúc Xuyên ca có tiền, muốn cho cô cái gì cũng không dám cho. Bây giờ nghèo túng, có đau lòng cô cũng không có chỗ phát tiết.

Lúc Bùi Xuyên làm những thứ này, chưa bao giờ nghĩ đến nhận được báo đáp. Cho nên anh để Kim Tử Dương dùng con đường khác cấp cho bọn họ. Mặc kệ về sau Bối Dao gả cho ai, toàn bộ Bối gia đều sẽ không có gánh nặng.

Người đàn ông này đau lòng Bối Dao đến không có cách nào mới có thể bẻ gãy tự tôn của mình đi cầu Kim Tử Dương, để cô có thể sống tốt hơn một chút.

Kim Tử Dương nói: “Hắc hắc, tuy rằng tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì nhưng mà Trịnh Hàng, cậu nói có phải Xuyên ca tín nhiệm tôi nhất không? Nếu không vì sao anh ấy không tìm cậu, cũng không tìm Quý Vĩ mà chỉ giao nhiệm vụ quan trọng này cho tôi vậy?”

Khóe miệng Trịnh Hàng giật một cái, nói thật, có chút thẹn quá hóa giận.

Vì sao không giao cho Quý Vĩ ư, rất đơn giản, nếu để hắn nghĩ biện pháp không tiếng động chuyển một đống tiền lớn cho người ta thì khẳng định hắn sẽ chỉ mờ mịt không biết phải làm sao. Chỉ cần hắn không phá đám đã là tốt lắm rồi.

Còn vì sao…… Không cho Trịnh Hàng đi ư?

Trịnh Hàng khụ khụ, bên tai đều đỏ. Đương nhiên là bởi vì, năm cao nhị kia hắn đã từng…… có ý với Bối Dao.

Xuyên ca tuy rằng bình tĩnh nhưng có người đàn ông nào không ngại việc này chứ?

Có điều chuyện này cũng không thể nói cho Kim Tử Dương được vì thế Trịnh Hàng cắn răng: “Cái này có cái gì mà tín nhiệm hay không tín nhiệm, khẳng định là bởi vì nhà cậu có công ty tổng bộ ở thành phố C.”

Kim Tử Dương nghĩ nghĩ, sau đó cũng tiếp nhận cách nói này.

~~~

Triệu Chi Lan nữ sĩ cảm thấy năm 2010 này vận khí của mình cực tốt, mà công ty này cũng thật tốt. Trước kia đưa ra cái trại hè kia coi như xong, hiện tại công ty lại tổ chức rút thăm trúng thưởng ăn mừng quý này thành tích tốt cho công nhân.

Triệu nữ sĩ không có dã tâm gì, bà nghĩ thầm dù sao rút thăm ấy mà, cho dù chỉ được một cái khăn lông hay một bao giấy cũng tốt rồi.

Vì thế bà vô cùng hào hứng đi rút thăm trúng thưởng.

Mấy đồng sự rút trước bà hoặc nhiều hoặc ít đều trúng một ít, hoặc là xà phòng, hoặc là 50 đồng tiền thưởng.

Triệu Chi Lan thầm nghĩ, 50 đồng tiền, vận may không tồi.

Kết quả bà sờ soạng được một tờ phiếu đưa qua, đầu kia lại có người nói: “Oa, chị Triệu, phần thưởng hạng nhất chị rút được rồi! Vận may của chị không phải bình thường đâu nhé.”

Triệu Chi Lan hỏi: “Phần thưởng hạng nhất là gì?”

“Chính lão tổng công ty chúng ta bao, 12 vạn tiền mặt!”

Triệu Chi Lan: “……” Đời này bà chết cũng muốn chết ở cái công ty này!

Triệu Chi Lan nữ sĩ nổi tiếng là đau lòng khuê nữ.

Năm đó toàn bộ tiểu khu, chỉ có mình bà đưa đón Bối Dao từ khi học nhà trẻ cho đến tận sơ trung mới thôi. Ở nhà Triệu Tú, có đôi khi Phương Mẫn Quân được cha là thầy Phương tới đón, Trần Hổ cũng là cha mẹ thay phiên nhau đi đón, chỉ có Triệu Chi Lan chưa từng bỏ qua một mốc trưởng thành nào của Bối Dao.

Bà biết rõ Bối Dao nhà bọn họ mấy tuổi thì thay răng, mấy tuổi có kinh nguyệt, biết con gái thích hay không thích màu gì. Ở thời của Triệu Chi Lan, bà ngoại Bối Dao cưng chiều em trai của Triệu Chi Lan, tư tưởng trọng nam khinh nữ thấm sâu mấy thế hệ. Từ lúc đó Triệu Chi Lan đã nghĩ về sau nếu sinh con gái thì nhất định phải nuôi cho tốt, để cô có thể sống thoải mái, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, như châu như ngọc mà lớn lên.

Triệu nữ sĩ xác thật cũng đối xử với Bối Dao như thế.

Lúc nhận được 12 vạn tiền thưởng, Triệu Chi Lan cảm thấy đi đường cũng giống như đang bay.

Tiền tiết kiệm mấy năm nay của nhà bọn họ cũng chưa được 12 vạn. Trước kia tiền đều đưa cho tên phá gia chi tử Triệu Hưng hết, sau đó Bối Quân cũng lớn dần, củi gạo mắm muối có cái nào không cần tiền chứ? Bối gia hầu như chẳng có chút tiền dành dụm nào.

Buổi tối lúc đi ngủ, Triệu Chi Lan nói với Bối Lập Tài việc này: “Ông xã, tim em cứ đập thình thịch, anh nói xem trêи đời này sao lại có việc tốt thế chứ? Lão tổng của bọn em trước kia làm gì có hào phóng như vậy.”

“Quý trước việc làm ăn của bọn em tốt lắm hả?”

“Nói tốt thì cũng không phải tốt, trước kia cũng có thời điểm công việc làm ăn tốt hơn nhiều, nhưng cũng đâu thấy cái lão vắt cổ chày ra nước kia cho bọn em một phân tiền nào.”

Bối Lập Tài nghĩ nghĩ, lại nhìn bộ dạng vừa mừng vừa lo khi nhận được một khoản “tiền của phi nghĩa” của vợ mình thì cũng chỉ có thể an ủi: “Yên tâm đi, nếu đây là tiền công ty phát thì cũng không có khả năng là lừa đảo. Coi như một phần lương mà thôi, còn nếu nói vận khí tốt thì phải là những người trúng trăm ngàn vạn kia kìa.”

Triệu Chi Lan nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, Bối Lập Tài lòng dạ vô tư nên cũng không nghĩ nhiều lắm. Triệu Chi Lan suy nghĩ xong thì cũng lạc quan hơn nhiều.

Năm nay còn chưa có từ “Cẩm lý*”, Triệu nữ sĩ nói: “Ông xã, anh em xem em có phải đặc biệt vượng phu không? Anh xem vận may này của em đi, lần nào rút thăm cũng trúng phần thưởng lớn. Không bằng từ ngày mai chúng ta bắt đầu mua vé số, vạn nhất trúng trăm vạn ngàn vạn thì Dao Dao nhà chúng ta cũng sẽ có nhà ở, có xe rồi.”

Bối Lập Tài: “……”

Bối Lập Tài thuận miệng tức giận: “Chi Lan, phúc khí của em vẫn để dành một ít cho con gái thì hơn, để cuộc đời con bé về sau được trôi chảy chút. Còn cái việc rút thăm mua vé số gì đó thôi đừng làm thì hơn.”

Nhắc tới Bối Dao là Triệu Chi Lan lập tức an tĩnh ngay: “Đúng đúng, để lại cho Dao Dao. Vậy anh xem công ty em phúc lợi tốt như thế, hay anh cũng tới công ty em làm đi?”

Bối Lập Tài không có phúc lợi…… nghiêng đầu liền ngủ.

- NhayHo.Com

Trong lòng cô thấy quái quái, trại hè, vé vào cửa thế vận hội Olympic, hiện tại dứt khoát là 12 vạn tiền mặt?

Cái kịch bản này thấy rất quen mắt, Bối Dao theo bản năng nhớ đến vị bạn trai đang ở trong nhà lao kia của mình.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Copyright © 2022 - MTruyện.net