Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô cọ cọ gối đầu, mềm mại nói: “Được.”
Hồi lâu anh không nói chuyện, thẳng đến khi Bối Dao ngủ mất, anh nghe thấy bên kia tiếng hô hấp vững vàng truyền đến mới trịnh trọng nhẹ giọng nói: “Về sau anh sẽ đối xử tốt với em.”
Đời này anh sẽ không phụ em.
Sau khi mọi thứ kết thúc thì cầu em đừng nóng giận, cũng đừng ghét bỏ anh.
Hồi xuân đại địa, thành phố C ấm áp vô cùng, Hoắc Húc đến Bối gia.
Người mở cửa là một cậu nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh. Hoắc Húc cúi đầu, đôi mắt cậu nhóc tròn tròn, ngũ quan thanh tú hơn những đứa trẻ khác, trong mắt vô cùng có linh khí.
Cậu nhóc có ba phần giống với Bối Dao, lúc Hoắc Húc nhìn vào đôi mắt thằng bé lập tức nhớ tới thiếu nữ động lòng người kia. Hắn nhịn không được muốn duỗi tay sờ đầu cậu nhóc.
Bối Quân nhớ kỹ mẹ đã dạy không được tiếp xúc với người lạ nên thằng bé tránh tay hắn.
Hoắc Húc cũng vẫn chưa đến mức so đo với một đứa nhỏ, mà hắn cũng không tức giận.
Triệu Chi Lan xoa xoa tay ở trêи tạp dề, đi từ phòng bếp ra hỏi: “Ai đó?”
Vừa thấy người tới là Hoắc Húc thì sắc mặt Triệu Chi Lan đã không tốt lắm nhưng người tới dù sao cũng là khách. Lần trước hắn giúp bọn họ, nên bà cũng không tiện đuổi hắn đi: “Ngồi đi, trong nhà có chút loạn, cậu đừng để ý.”
Hoắc Húc trước khi Triệu Chi Lan ra thì đại khái đánh giá nhà của Bối Dao một lần.
Phòng ở rất cũ, gần hai mươi năm. Nóc nhà phòng khách có chỗ thấm nước, để lại vết loang lổ trêи trần nhà màu trắng.
Đồ đạc đều là hàng rẻ tiền, cả cái phòng này còn không đáng giá bằng một bộ sofa của nhà hắn.
Hoắc Húc lúc trước nhìn tài liệu thì biết Bối gia rất nghèo, nhưng lúc trực tiếp nhìn thấy thì không giống nhau. Trong lòng hắn đã có tính toán, vì thế hắn lễ phép mà chào hỏi với Triệu Chi Lan: “Chào dì, chào chú.”
Triệu Chi Lan biết đây là kẻ có tiền, tuy bà không đến mức rụt rè nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, rót một chén nước cho Hoắc Húc.
Bối Lập Tài cũng ở đó nhưng ông không giỏi giao tiếp, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống góc.
Hoắc Húc nói: “Chuyện lúc trước thật xin lỗi, là cháu không tốt. Nhưng dì Triệu, dì hẳn cũng nhìn ra cháu rất thích Bối Dao.”
Sắc mặt Triệu Chi Lan không tốt lắm: “Chuyện của người trẻ tuổi chúng tôi không tiện quản. Mấy cô cậu không phải thích tự do yêu đương sao?” Ý bà chính là nếu cậu thích thì theo đuổi Bối Dao đi, tới chỗ chúng tôi làm gì?
Hoắc Húc nói: “Cháu vẫn theo đuổi cô ấy nhưng Bối Dao không chấp nhận. Khoảng thời gian trước cháu mới biết được cô ấy đã có bạn trai.”
Triệu Chi Lan trừng mắt thật lớn.
Hoắc Húc nghĩ thầm, quả nhiên cha mẹ cô không biết.
Hoắc Húc nói tiếp: “Bạn trai cô ấy tên là Bùi Xuyên, khi còn nhỏ cẳng chân bị tội phạm chặt đứt. Cháu không có ý xem thường người tàn tật nhưng gần đây anh ta mới ra tù. Cháu thật sự thích con gái dì, sợ cô ấy chịu tổn thương, dù sao …… người đã từng phạm tội……”
Nói đến đây, Hoắc Húc không cần nhiều lời nữa.
Lúc Triệu Chi Lan nghe được tên “Bùi Xuyên” thì mặt đã trầm xuống.
Hoắc Húc nói: “Nhà cháu ở thành phố B có chút địa vị, nếu Bối Dao có thể làm vợ cháu thì cháu nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Bối Lập Tài vẫn luôn ngồi ở trong góc lúc này nhíu mày mở miệng: “Hoắc tiên sinh, đây đều là chuyện của nhà chúng tôi. Vợ tôi nói không sai, Dao Dao thích ai là tự do của con bé.”
Kỳ thật Bối Lập Tài và Triệu Chi Lan cũng tức giận trong lòng. Bọn họ không hài lòng với Bùi Xuyên nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận Hoắc Húc. Chuyện của Bùi Xuyên có thể để sau rồi tính, Hoắc Húc có tư cách gì mà quản?
Hoắc Húc nhíu mày.
Hắn từ nhỏ đến làm làm thiên chi kiêu tử đã quen, bỗng nhiên bị người một nhà bài xích thì có chút tức giận. Hắn đã kiên nhẫn mà ở cùng cô còn thương lượng với người nhà cô, nhưng sao bọn họ không có chút cảm kϊƈɦ nào thế này?
Nếu hắn có thể theo đuổi được Bối Dao thì việc gì phải đến đây nữa?
Nụ cười thân sĩ lễ phép trêи mặt Hoắc Húc không duy trì được nữa: “Có lẽ hai người hiểu lầm gì đó rồi. Hôm nay cháu tới không phải để thương lượng. Cháu muốn cưới Bối Dao, để cô ấy cùng một tên tàn phế ở bên nhau mới là khiến cô ấy chậm trễ cả đời. Hai vị không ngại thì tìm hiểu Hoắc gia một chút, nếu không thể đồng ý thì cháu nói thẳng, tháng năm không tồi, hai vị tới tham dự lễ đính hôn của cháu và Bối Dao thì tốt.”
Triệu Chi Lan đã bao giờ gặp loại người này! Bọn họ chỉ là tiểu thị dân, lần đầu tiên bị người ta uy hϊế͙p͙ trắng trợn đến thế.
Bà không thể nhịn được: “Cậu cút cho tôi! Nhà cậu có tiền có thế thì thế nào? Tôi không tin cậu còn có thể một tay che trời.”
Hoắc Húc cười lạnh: “Vậy thử xem.”
~~~
Bùi Xuyên đã mua lại căn hộ chung cư cũ của mình. Lúc này đang ngồi trong đó uống trà.
Trịnh Hàng biết anh đã ra tù thì cũng tới gặp một lần. Nhưng Trịnh Hàng đã bắt đầu tiếp nhận công ty gia đình nên rất bận, chỉ có Kim Tử Dương còn rất rảnh. Hắn lo lắng Bùi Xuyên đối chọi với Hoắc Húc có nguy hiểm nên thường đến đây đảm nhiệm chức vụ nhân viên đưa tin.
“Xuyên ca, Xuyên ca! Dì Triệu và chú Bối bị công ty đuổi việc rồi!”
Bối gia không có tiền, Hoắc Húc tạo áp lực cho họ thì đầu tiên sẽ chặt đứt nguồn kinh tế của một nhà.
Kim Tử Dương nói: “Không giúp à?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Ngón tay Bùi Xuyên vuốt ve chén trà. Anh biết mình đê tiện, nhưng lúc này không thể giúp, cần chờ chút nữa, vẫn chưa đúng lúc.
Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đồng thời bị giảm biên chế. Lúc này họ mới biết được có quyền có thế đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Người ta thực sự có thể một tay che trời. Công ty mà hai người làm việc hai mươi mấy năm, đảo mắt một cái đã không chút nể tình mà đuổi việc bọn họ.
Bối Quân và Bối Dao đều đang đi học, Triệu Chi Lan nhìn sổ tiết kiệm rỗng tuếch, trong lòng nôn nóng. Lần đầu tiên bà thấy hận một người như vậy.
Nhưng không có tiền, cũng không thể làm bà thỏa hiệp.
Con gái mới là bảo bối vô giá, có ai chưa từng nghèo chứ? Cùng lắm thì hai người chậm rãi tìm công việc thôi.
Nhưng vài ngày nay đi tìm việc mà không có chỗ nào muốn thuê bà. Cuối cùng Triệu Chi Lan cắn răng hỏi có thiếu người dọn vệ sinh không. Ngày đầu tiên người ta đồng ý nhưng ngày hôm sau bà đã bị sa thải.
Triệu Chi Lan chạy suốt một ngày, buổi tối mệt đến không được, Bối Lập Tài cũng mệt mỏi.
Lúc này điện thoại nhà họ lại vang lên, Hoắc Húc ở đầu bên kia không nhanh không chậm nói: “Dì đã nghĩ thông suốt chưa? Ở bên đó cưới hỏi có tập tục gì, tôi đều sẽ chuẩn bị tốt.”
Triệu Chi Lan tức giận đến mức muốn lập tức tắt máy.
Hoắc Húc chỉ lạnh nhạt nói: “Xem ra dì vẫn chưa nghĩ thông suốt! Tôi thấy con trai dì rất đáng yêu. Không bằng để tôi hỏi xem thằng bé có chịu nhận người anh rể này hay không nhé?”
Tay Triệu Chi Lan run lên: “Cậu muốn làm gì? Đến tột cùng là cậu muốn làm cái gì?”
Lúc này người tắt máy là Hoắc Húc.
Triệu Chi Lan từ nhỏ đã dạy con gái làm người phải có cốt khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, không thể luồn cúi. Nhưng hiện tại bà mới hiểu thế giới này quá tàn khốc. Bởi vì cuộc điện thoại kia, bởi vì gần đây bị Hoắc Húc bức đến tuyệt cảnh nên bà sợ hãi không dám cho Bối Quân đi học tiểu học. Cả nhà cũng không ra khỏi cửa, chỉ ngốc ở trong phòng.
Tiền không có, con cũng có thể xảy ra chuyện.
Dây thần kinh mạnh mẽ cứng cỏi của Triệu Chi Lan cuối cùng bị chặt đứt.
Lúc này Bùi Xuyên đến tiểu khu cũ.
Gió đêm thực lạnh, cái tiểu khu này cũng từng là nơi anh lớn lên.
Anh tiến lên gõ cửa, Triệu Chi Lan cảnh giác hỏi: “Ai?”
Bùi Xuyên nói: “Dì Triệu, là cháu, Bùi Xuyên.”
Triệu Chi Lan cuối cùng vẫn mở cửa cho anh, chẳng qua sắc mặt bà không được tốt lắm.
Bùi Xuyên trầm mặc, trực tiếp đem tư liệu đưa cho Triệu Chi Lan xem.
Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài xem xong thì sắc mặt đều thay đổi.
Bọn họ không phải đồ ngốc, tên Hoắc Húc đó rõ ràng đã có người yêu nhưng còn muốn kết hôn với Dao Dao. Đây đã không phải chuyện tốt gì, huống chi Hoắc gia có bối cảnh gia thế dọa sợ người ta, còn có gia cảnh phức tạp làm trong lòng Triệu Chi Lan run sợ.
Bùi Xuyên sửa sang lại đống tài liệu này để vợ chồng họ nhìn đến cuối là có thể hiểu được Hoắc Húc muốn làm cái gì!
Hắn muốn một cô vợ làm tấm chắn cho mình.