Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô lắc đầu: “Ngày 1 tháng 5 nên được nghỉ.”
Bùi Xuyên nhìn cô, sau một lúc mới nói: “Anh có thể hôn em một cái chào buổi sáng không?”
Cả người Bối Dao đều đỏ bừng lên: “Vâng.” Cái này anh cũng phải hỏi ra miệng là sao?
Hắn đến gần cô mới nhớ tới gì đó, quay mặt đi nói: “Còn chưa đánh răng, không được.”
Hắn dừng một chút, rũ mắt nói: “Ừ.”
Cô bắt đầu rửa mặt, tiếng nước cũng không át được tiếng tim đập thùng thùng. Bùi Xuyên đi ra ngoài, phòng bên ngoài cũng có toilet vì thế hắn cũng tỉ mỉ rửa mặt một phen.
Lúc hắn quay lại thì Bối Dao đã thay quần áo. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, trên người là một bộ sườn xám màu đỏ sẫm. Đây là Triệu Chi Lan chọn riêng cho cô, ý nghĩa đại cát đại lợi, để cô mặc sau đêm tân hôn.
Khuy áo lịch sự tao nhã, tay áo lỡ để lộ nửa cánh tay trắng ngần như ngó sen.
Cô đang chải đầu. Lúc Bối Dao xõa mái tóc dài xuống, hắn chợt nhớ tới năm ấy mình từng bới đống rác mà nhặt dây buộc tóc của cô.
Bùi Xuyên hỏi cô: “Vì sao em không dùng dây lụa buộc tóc nữa?”
Bối Dao nói: “Dây lụa nào?”
“Cái dây có nụ hoa bên trên đó.”
Khi cô còn nhỏ từng dùng dải lụa có nụ hoa màu xanh nho nhỏ xinh xắn, vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. Sau khi lên tiểu học cô đổi thành tóc đuôi ngựa, có một đoạn thời gian rất dài, Bùi Xuyên cứ nhìn cái dải lụa cũ mình nhặt từ đống rác về, mà rầu rĩ nghĩ vì sao cô không đeo nó nữa?
Bối Dao nghiêng đầu, nghẹn cười hỏi: “Cái đó chỉ có bạn nhỏ mới dùng, Bùi Xuyên, anh thích cái đó hả?”
Hắn hiếm khi thừa nhận mình thích cái gì, đời này cảm nhận ban đầu của hắn về cái đẹp chính là bộ dáng cô gái vừa ngốc vừa đáng yêu, trên đầu có buộc hai dải lụa có gắn hoa nhỏ.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó mở miệng khó khăn nói: “Ừ.” Hắn xác thật rất thích.
Cô thấy người đàn ông của mình ít nói, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận thích cái gì đó nên trong lòng mềm nhũn.
Bối Dao đứng dậy lục tìm trong đồ đạc mình mang đến từ nhà, bên trong có một bộ quần áo dùng dải lụa màu đỏ thẫm buộc nút, cô cởi dải lụa ra, đặt trong tay Bùi Xuyên.
Thấy hắn nhìn mình, cô nói: “Anh có muốn thử buộc giúp em không?”
Hắn thấp giọng nói: “Được.”
Bối Dao ngồi lại xuống bàn trang điểm, cười nói: “Em trưởng thành rồi, không thể buộc tóc hai bên, chỉ có thể buộc tóc đuôi ngựa, anh bó tóc lên, sau đó dùng dây bó lại là được.”
Hắn thử rất nhiều lần nhưng đàn ông tay chân vốn vụng về, dải lụa cũng khó buộc vì thế không cẩn thận dựt đứt tóc cô.
Bối Dao nhịn xuống không nói lời nào, nhưng sắc mặt hắn lại thay đổi: “Có đau hay không? Không buộc nữa nhé?”
Cô cười lắc đầu, ôn nhu nói: “Không đau, anh cứ từ từ làm.”
Hắn rũ mắt, động tác rõ ràng chần chờ hơn nhiều. Thực ra cô cũng không phải kiều quý như thế nhưng ở trong lòng hắn thì cô quý trọng hơn bất kỳ thứ gì.
Mãi một lúc sau hắn mới lỏng lẻo cột được một cái nút. Đôi mắt đen của hắn dừng trên mái tóc của cô, cố khắc chế niềm yêu thích.
Trong lòng Bối Dao lại buồn cười, lại cảm thấy có chút chua xót. Đây là lần đầu tiên trong đời Bùi Xuyên thích thứ gì đó, nhưng hắn lại khắc chế đến không được.
Bối Dao nói: “Bùi Xuyên, anh thích cái gì thì cứ nói với em, đừng nghẹn một mình.”
Hắn rũ mắt xuống: “Anh không phải…… Đặc biệt thích.”
Bối Dao nói: “Mỗi người đều có thứ mình yêu thích, có đam mê riêng, cái này không phải việc gì đáng hổ thẹn.”
Ngón tay hắn giật giật, cuối cùng nhẹ dừng trên tóc cô. Hắn mơn trớn mái tóc dài của cô, ngón tay quấn lấy dải lụa trên đó, cuối cùng lại hướng đuôi tóc hơi cong của cô.
Cô chớp chớp mắt, cho hắn sự cổ vũ, ánh mắt bao dung lại nhu hòa.
Hắn dừng một chút, hầu kết khẽ nhúc nhích, sau đó hắn cúi người hôn tóc cô, từ trên đỉnh xuống dưới chân tóc, từng chút một, môi cọ qua dải lụa kia, vừa thành kính lại si mê.
Những yêu thích, những lời mà hồi nhỏ hắn chưa từng để lộ ra giờ coi như được đền đáp. Sau khi hắn tàn phế thì chuyện khác người duy nhất hắn từng làm chính là chờ Triệu Chi Lan đi đổ rác rồi tới bới đống rác nhặt lại dải lụa cũ cô từng dùng để buộc tóc. Hắn chỉ đơn giản thấy cô buộc tóc bằng dải lụa kia rất đẹp, không hiểu vì sao cô không đeo nữa? Vì sao lại vứt nó đi? Hắn đã từng mất mát một thời gian dài.
Bối Dao cũng cảm thấy thực kỳ diệu. Năm cấp ba đó cô đến nhà hắn, thấy trang trí vô cùng đơn giản, cuộc sống của hắn cũng đơn giản không thú vị. Khi đó hắn tựa hồ không có thứ gì mình thích hoặc cảm thấy có hứng thú.
Nhưng sau khi hắn nỗ lực đến gần cô thì cũng đem những đam mê bản thân đè nén mở ra cho cô xem.
Hắn cực kỳ thích mái tóc mềm mại lạnh lẽo của cô, còn có ánh mắt cô lúc ngửa đầu nhìn hắn. Bùi Xuyên lại cởi bỏ dải lụa, sau đó giúp cô buộc lên.
Mùa xuân triền miên, ngày đầu tiên sau đêm tân hôn cô dung túng để hắn buộc tóc cho mình, cũng nói rằng hắn không cần đè nén, nếu thích thứ gì thì cứ biểu hiện ra ngoài.
Nghỉ 1 tháng 5 xong thì vừa lúc vào đầu hạ. Năm nay thành phố B nhiều mưa, sáng sớm đã có mưa phùn kéo dài mãi không thôi.
Bối Dao mở to mắt, mép giường vắng vẻ, cô vươn tay tìm tòi chỉ thấy dư lại hơi ấm của hắn trên giường. Chứng tỏ Bùi Xuyên vừa mới rời giường không lâu. Hôm nay là ngày Bối Dao phải trở lại trường.
Cô mặc xong quần áo đi ra ngoài thì thấy trong bếp có tiếng vang, Bùi Xuyên đang nấu cơm. Cô ngước đôi mắt tròn đen trắng rõ ràng lên nhìn hắn.
Trong buổi sớm, hắn vai lưng rộng lớn, đang làm cơm sáng.
Bùi Xuyên nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, Bối Dao liền nói: “Để em nấu cơm cho.”
Bùi Xuyên lắc đầu: “Em đi rửa tay đi, mau ăn cơm còn đi học nữa.”
Cô cười nói: “Bùi Xuyên, anh giống như đang nuôi trẻ con.”
Thần sắc hắn lạnh nhạt, nhưng vẫn hơi ngẩn ra.
Bối Dao đi rửa tay, lúc đi qua máy giặt thì thấy máy giặt xong rồi. Bối Dao nghĩ cô có thể hỗ trợ phơi quần áo vì thế cô mở máy giặt ra nhưng chỉ thấy mỗi một cái quần ngủ của Bùi Xuyên. Cô thấy kỳ quái, chẳng nhẽ hắn dậy sớm chỉ để giặt một cái quần thôi sao?
Bối Dao ngẩn người, sau khi nghĩ ra thì mặt đỏ bừng. Nghe nói đàn ông luôn có nhu cầu sinh lý vào buổi sáng.
Thế bây giờ phơi hay là không phơi? Bối Dao nghĩ nghĩ rồi vẫn xách theo quần đi ra ban công phơi.
Cô đang đi đôi dép con thỏ của Bùi Xuyên mua cho, vô cùng đáng yêu. Cô cầm lấy mắc quần áo đi ra ngoài phơi cái quần. Lúc này Bùi Xuyên đã hâm sữa bò mang ra cho cô, thấy cô đang phơi quần thì sắc mặt chậm rãi cứng đờ.
Cô quay đầu lại, nghẹn cười, mặt nghiêm túc mà đi qua ăn cơm, giống như chưa làm gì hết. Đợi hai người cơm nước xong, Bối Dao hỏi hắn: “Anh cũng phải đi làm đúng không?”
Bùi Xuyên gật đầu.
Bối Dao cắn ống hút, mơ hồ không rõ mà nói: “Thế em đi học đây.”
Bùi Xuyên nói: “Để anh đưa em đi.”
Cô lắc đầu: “Viện nghiên cứu và trường em không phải ngược hướng nhau sao? Em tự mình đi là được.”
Hắn rũ mắt đáp một tiếng.
Bối Dao không giống hắn, cô luôn trọ trong ký túc xá của trường đại học. Mà Bối Dao học y rất vất vả nên khả năng …… Cũng sẽ không về nhà. Rốt cuộc ở lại trường sẽ tiện hơn là chạy qua chạy lại chỗ này.
Vì thế có khả năng rất lâu hắn mới lại thấy cô một lần. Con ngươi màu đen của hắn hơi giật giật, nhìn cô vô cùng vui vẻ đi ra cửa.
Bối Dao đi ra tới cửa thì thấy Bùi Xuyên đang ngồi ở bàn ăn nhìn mình. Trên lưng Bối Dao có túi xách, vừa đổi giày vừa vẫy tay với hắn: “Anh lại đây một chút.”
Bùi Xuyên đứng dậy, đi đến bên người cô. Trong buổi sớm tháng năm, trên người cô có hơi thở thơm ngọt, bên ngoài lại có mưa nhỏ rơi xuống triền miên, không khí sạch mát.
Một chân cô vẫn đang đi đôi dép lên con thỏ, một chân đi giày đế bệt màu xanh của mình. Bối Dao đổi giày nên đứng không vững, vì thế một tay cô gác lên ngực Bùi Xuyên.
Cô vừa mới đi xong hai giày, cũng chưa kịp buộc dây thì đột nhiên ngẩng đầu, nhó chân hôn lên má hắn: “Ông xã, anh đi làm cẩn thận nhé!”
Cô nói xong thì đỏ mặt chạy nhanh như chớp, cũng mặc kệ giày đã đi xong hay chưa.
Bùi Xuyên đờ người đứng tại chỗ, sau hồi lâu mới nhẹ nhàng sờ lên má mình. Cô gọi hắn là … Cái gì?
Hắn nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cửa sổ có mưa nhỏ kéo dài, Bối Dao đã chui và thang máy, bóng dáng biến mất không thấy đâu.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ chỗ cô vừa hôn, nơi đó còn mang theo hương sữa bò cô vừa mới uống. Trong lòng hắn chẳng còn chút khó chịu nào nữa, cho dù một tuần có khi mới được gặp cô một lần thì cũng không khiến người ta mất mát chút nào