Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng mà chuyện mà cô đang chú ý bây giờ nhất là giáo viên chủ nhiệm mới. Chủ nhiệm lớp một của bọn họ tên là Hồng Quan Tĩnh. Một người phụ nữ 30 tuổi tính tình không tốt lắm, Bối Dao nhớ có một lần mình viết sai, bị đánh vào lòng bàn tay.
Cô theo bản năng sợ hãi vị giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên môn ngữ văn đáng sợ này.
Bối Dao bất an hỏi: “Mẹ ơi, con có thể tới lớp 1 số 2 học không mẹ?”
Triệu Chi Lan ôm cô, một chân bước qua vũng nước: “Không được, lớp thứ nhất Học Tiền Ban chỉ có thể vào lớp 1 số 1 học.”
Bối Dao hữu khí vô lực(*) ghé vào trong lòng ngực Triệu Chi Lan.
*: có sức mà không có lực, bất lực
Kết quả lúc đi báo danh, cô mới phát hiện ra cô giáo đang tươi cười kia không phải Hồng Quan Tĩnh, mà là một người gầy ốm lại có vẻ trí thức, tên là Thái Thanh Vũ.
Bối Dao ngốc chớp chớp một mắt, sau đó cô nhớ tới một chuyện quan trọng. Đời này cô đi học trước, vì thế không giống như đời trước, chính xác ra thì hiện tại cô mới đi học Tiền Ban, vậy nên giáo viên cũng thay đổi.
Chuyện này có nghĩa là những chuyện xảy ra trong tương lai không ai biết được.
Bối Dao mắt to lặng lẽ nhìn cô giáo chủ nhiệm lớp xa lạ này, Thái Thanh Vũ cười đăng ký cho cô, sau đó khen ngợi với Triệu Chi Lan nói: “Tôi đã xem qua thành tích của Bối Dao ở Học Tiền Ban, rất tốt.”
Triệu Chi Lan vội vàng nói: “Cảm ơn cô, về sau làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.”
Thái Thanh Vũ trầm ngâm một chút, nhìn cô bé nho nhỏ đang ngồi bên cạnh mẹ, hỏi Triệu Chi Lan: “Hai người ở cùng tiểu khu với Bùi Xuyên đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, không có việc gì nữa, báo danh xong ngày mai sẽ đến trường học, cũng sẽ phát sách giáo khoa.”
Thái Thanh Vũ biết lớp mình sẽ có một củ khoai lang nóng phỏng tay, cũng đã từng nói chuyện với cô Dư của Học Tiền Ban để hiểu qua. Cô Thái sẽ dạy tri thức bậc Tiểu học, một lần sẽ dạy 6 năm, vì thế bọn họ cũng không dễ dàng gì. Với lại giáo viên dạy Văn và Toán đều là nữ, nên không có ai có thể có cách giúp Bùi Xuyên đi WC, đặc biệt là đứa trẻ đang dần lớn lên.
Dư Thiến thở dài: “Cậu bé rất mẫn cảm, Học Tiền Ban một lần cũng không nhờ tôi hỗ trợ đi WC. Nếu có thể, mong cô có thể để ý cậu bé nhiều hơn một chút.”
Trong lòng Thái Thanh Vũ có chút kinh ngạc.
Cô Thái cũng biết con đường trưởng thành của những đứa bé khuyết tật là những đường cong, bởi vậy nên rất chú ý mấy bạn nhỏ cùng tiểu khu với Bùi Xuyên.
Trần Hổ, Phương Mẫn Quân, Bối Dao, Lý Đạt.
Lớp một số một có tổng cộng 62 người, sẽ không có người phải ngồi một mình, lần này Bùi Xuyên sẽ có bạn ngồi cùng bàn.
Nhưng nghe cô Dư nói, đứa nhỏ này không có thiện ý với ai cả, đứa nhỏ nào ngồi cùng bàn với đứa bé này chỉ sợ đều không dễ chịu.
Ngày đầu tiên của lớp 1, Bùi Xuyên tới rất sớm, cô Thái vẫy vẫy tay với anh, ánh mắt của đứa nhỏ này giống như bầu trời lúc tảng sáng, phản chiếu nắng sớm yên tĩnh trong suốt, anh hơi dừng lại, tự đẩy xe lăn đi qua chỗ cô Thái.
Cô Thái hiểu tính cách của anh, vì thế cũng không nói nhiều, đặt tờ giấy bên trêи có 4 cái tên tới trước mặt anh.
Cô Thái cười nhẹ nhàng nói: “Bùi Xuyên, cô và em chơi một trò chơi, em chỉ một cái tên, người đó sẽ thành bạn ngồi cùng bàn của em.”
Cô Thái biết Bùi Xuyên mới Học Tiền Ban nên không biết hết chữ nên nghĩ ra cách công bằng này này, để đứa nhỏ này tự chọn bạn ngồi cùng bàn của mình.
Đôi mắt đen nhánh của Bùi Xuyên lẳng lặng nhìn bốn cái tên kia.
Anh xác thật không biết mấy chữ này.
Ngoại trừ Phương Mẫn Quân có ba chữ, anh có thể đoán được còn những cái tên khác thành một câu hỏi cho anh lựa chọn.
Anh rũ mắt.
Trong từ “Đạt” có một từ “Đại” mà anh biết. Anh cũng đoán được đây là “Lý Đạt”.
Cũng chỉ còn lại hai lựa chọn.
Nhưng anh không có cách nào để chọn lựa.
Anh ngồi thật lâu, Thái Thanh Vũ cũng không thúc giục anh.
Ánh mắt anh hơi dời đi, lẳng lặng dừng trêи danh sách thành tích của Học Tiền Ban ở trêи bàn. Một cái 50, một cái 99. Anh nhìn thoáng qua, lại thu hồi ánh mắt, lúc này anh biết cái nào tên là Trần Hổ, cái nào tên là Bối Dao.
Bài học đầu tiên mà Học Tiền Ban dạy anh đó chính là nếu anh không tranh thủ, thì sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cuộc sống này đối với anh cũng không tốt, thế giới này chỉ có người ích kỷ sẽ nghênh đón được thứ tốt. Ngón tay anh lướt qua cái tên thứ nhất, dừng ở trêи cái tên thứ ba.
~~~
Bối Dao lại trở thành bạn ngồi cùng bàn của Bùi Xuyên, cô vui vẻ cực kỳ, mắt hạnh trong trẻo, giống như một quả nho mọng nước.
Giọng cô non nớt nhẹ nhàng: “Bùi Xuyên, ngày mai tớ mang que tính đến cùng nhau chơi được không?” Tuy cô có ký ức của mấy năm sau, nhưng tâm trí bị thân thể trẻ con này giới hạn, trẻ con đáng yêu vui vẻ.
Bùi Xuyên vẫn như cũ không nói gì, anh nhấp nhấp môi.
Mỗi người trong lớp đều có bạn ngồi cùng bàn của mình, anh không phải người tốt. Tước đoạt đi ba phần tư xác suất cô không ngồi cùng bàn với anh, mới đổi được sáu năm ngồi cùng bàn với cô.
Bởi vì ngồi cùng bàn với Bùi Xuyên lần nữa, Bối Dao vui vẻ cực kỳ. Cô cất những que tính đầy màu sắc mà mẹ mua cho vào cặp sách để tan học chơi với Bùi Xuyên.
Que tính này thực chất là công cụ cô giáo dùng để dạy phép cộng trừ, nhưng mà Bối Dao còn biết có loại trò chơi gọi là nhặt que tính. Trước tiên tay cầm toàn bộ que tính, sau đó đột nhiên buông ra, que tính sẽ rơi đến các chỗ khác nhau của cái bàn, sau đó nhặt từng cây lên, nhưng là trong quá trình không thể kinh động đến que tính khác, ai nhặt được nhiều thì người đó thắng.
Thời đại vật chất thiếu thốn này thì đây là một trò chơi mà các bạn nhỏ cực kỳ yêu thích, giống như hai ba năm sau lưu hành nhảy cầu vậy.
Tay nhỏ của cô đem que tính đưa cho anh: “Cậu trước.”
Người chơi trước sẽ có ưu thế, mỗi đứa trẻ đều muốn tranh chơi trước này, anh nhìn đôi mắt ngây thơ trong trẻo ở bên người, duỗi tay nhận lấy.
Anh lần đầu tiên cùng cô bé nhỏ bé này chơi trò chơi như vậy.
Nhưng mà anh bình tĩnh đến không giống một đứa trẻ. Tay nhỏ của cô vụng về, anh lại có thể vững vàng nhặt que tính lên.
Cuối cùng tổng cộng 50 que tính, anh 43 cái, Bối Dao 7 cái.
Bùi Xuyên trong tay một đống đủ mọi màu sắc que tính, anh nhìn cô, cô manh manh mà chớp chớp mắt, nhìn trong tay mình lẻ loi bảy cái, lần đầu tiên biết cùng Bùi Xuyên chơi một chút đều chơi không tốt.
Anh mặt không biểu tình, làm cô không thể trải nghiệm trò chơi.
Bùi Xuyên tuổi còn nhỏ cũng không hiểu được phải nhường nhịn, anh giống như cây trúc non trong ngày mưa đá năm 1996 kia, đón mưa cùng gió đập, cuối cùng chỉ có thể bị gió bẻ gãy.
Bối Dao nhếch môi, lộ ra răng sữa nhỏ: “Bùi Xuyên thật lợi hại.”
Bối Dao tiếp tục cùng anh chơi, sau đó một đường bị anh ngược.
Anh cũng không nhường cô, trò chơi này chơi đến toán học giáo xong đơn giản thêm phép trừ, cô vẫn như cũ không thể nhặt được vượt qua mười cái.
Cô non nớt lại mềm mại, dùng sự khoan dung lớn nhất của một đứa trẻ để bao dung sự lạnh nhạt của anh.
Nhưng mà vào mùa hè nóng bức thứ hai, thời điểm tiến đến năm lớp hai, Bùi Xuyên chưa bao giờ ở trường học uống nước sẽ mang nhiều thêm một ly nước. Lướt qua cái vĩ tuyến 38 kia, ly nước cuối cùng sẽ xuất hiện ở trêи bàn của tiểu Bối Dao.
~~~
Phương Mẫn Quân thực hỏng mất.
Thành tích cuối kỳ lớp một, ngữ văn cùng toán học của cô bé thành tích phân biệt là 93, 94. Mà Bối Dao là 95, 100. Vì thế toàn bộ hai năm này cô bé đều học tập đứng sau Bối Dao.
Càng làm cho cô ta hỏng mất chính là, người ở lớp học cả hai bài đều được 100, là Bùi Xuyên không có hai chân kia.
Phương Mẫn Quân thiếu chút nữa thì khóc, cuối cùng Triệu Tú hỏi tới, cô ta vừa khóc vừa nói: “Bối Dao nhìn lén bài thi của Bùi Xuyên, Bùi Xuyên không có che.”
Triệu Tú nghĩ thầm, con gái Triệu Chi Lan tiền đồ a, còn tuổi nhỏ đã biết gian lận.
Sau khi nghĩ thông suốt bà ta ngược lại đi an ủi Phương Mẫn Quân: “Không có việc gì, năm lớp ba về sau đổi vị trí kiểm tra, mẹ cũng không tin con bé còn có thể chép bài người khác.”
Cho dù Bùi Xuyên có cái danh đệ nhất kia, thông minh thì thông minh, đầu óc có tốt, nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ là người tàn phế, dù có lợi hại thì cho dù tìm công việc, cưới vợ đều sẽ là vấn đề. Nhà ai nguyện ý đem khuê nữ gả cho người như vậy.
Còn Trần Hổ, mỗi lần thi cử đều yên ổn chiếm cái danh là thứ nhất đếm ngược.
~~~
Bùi Xuyên ghét nhất hai môn học.
Âm nhạc cùng thể ɖu͙ƈ.
Đây là hai môn học bọn nhỏ đều thích học, trừ bỏ anh. Học âm nhạc sẽ dạy ca hát, dưới ánh hoàng hôn, cô giáo đánh đàn, dạy bọn nhỏ hát ca khúc in trêи sách.
Tiết âm nhạc này học hát “Ốc sên cùng chim hoàng oanh”.
Anh bảy tuổi, đang thay răng. Răng cửa thiếu hai cái, ở nhà đều rất ít nói chuyện. Lòng tự trọng mãnh liệt cùng với sự cảm thấy thẹn tâm làm Bùi Xuyên trầm mặc nghe.
Cô bé ngồi cùng bàn với anh tiếng nói thanh thúy, giống như là con chim nhỏ sáng sớm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hót líu lo.
Bối Dao vẫn chưa hết giọng sữa, trêи đầu vẫn như cũ có hai búi tóc có hoa bao. Cô giáo dạy một câu, cô hát một câu: “Ốc sên kia cõng cái vỏ thật to nha, từng bước một mà bò hướng lên trêи ~”
Cô cũng bắt đầu thay răng, ca hát cùng nói chuyện sẽ lọt gió, nhưng mà cô thực ngoan, cô giáo dạy cái gì thì cô hát cái đó. Thanh âm thanh thúy của bọn nhỏ hát theo một lần.
Cô Chu giáo viên dạy âm nhạc nhíu mày nhìn Bùi Xuyên ở bàn thứ ba bên cửa sổ.
Cô dừng lại động tác đánh đàn, nhíu mày: “Bùi Xuyên, vì cái gì không cùng bạn bè hát?”
Đồng tử đen của Bùi Xuyên lẳng lặng nhìn cô.
Đứa nhỏ này không giống với những đứa nhỏ khác có sự khϊế͙p͙ sợ đối với giáo viên, trong mắt đứa nhỏ này như là một mảnh nước lặng. Anh thậm chí không mở miệng trả lời câu hỏi của cô Chu.
Cô Chu cảm thấy thật mất mặt, không hiểu sao rất chán ghét cảm giác sự tồn tại lạnh băng u ám của anh.
Cô nói: “Em chân không tốt, chính là rõ ràng có thể ca hát lại không hát, em như vậy là không tôn trọng cô giáo biết không?”
Bùi Xuyên vẫn như cũ im miệng không nói.