Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không có thân thể kiện toàn, hắn có thể cho cô tình cảm nóng cháy. Đời này hắn sẽ đều đối xử tốt với cô, không ai tốt hơn hắn, mà hắn cũng có tư cách này. Cho nên mọi thứ hắn đều sẽ cho giành lấy, danh phận, trái tim cô, và cả cá nước thân mật giữa vợ chồng bình thường.
Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, lại nhịn không được cười rộ lên. Ba phần xấu hổ, bảy phần ngây ngốc vui mừng. Không khí mùa hạ ấm áp cũng khiến người ta vui mừng theo.
*
Kỳ sinh lý của Bối Dao đến thì cảm xúc của cô sẽ không tốt. Sáng sớm cô phát hiện mình làm dây máu ra quần Bùi Xuyên.
Hôm nay vừa vặn là tiết tiểu mãn, cũng là sinh nhật Bùi Xuyên.
Cô xấu hổ cực kỳ: “Anh thay đi, em giặt cho anh.”
Hắn nói: “Em đi rửa mặt đi, để anh giặt.” Hắn nuôi cô như một cô công chúa, không chỉ tự giặt quần của mình mà còn giặt cho cả cô.
Hắn nhìn vệt máu nhàn nhạt trên quần cô còn Bối Dao lần đầu tiên thấy ảo não như thế.
Cô còn chưa nói với Bùi Xuyên chuyện ăn sinh nhật thì hắn đã nói đến một việc khác.
“Nghỉ hè anh sẽ mang em đi chơi.”
Bối Dao không kịp phản ứng hỏi: “Đi chỗ nào chơi?”
“Em thích chỗ nào?”
Bối Dao nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới nhớ tới bọn họ còn chưa đi hưởng tuần trăng mật. Cô hỏi Bùi Xuyên: “Là đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Bùi Xuyên đáp: “Ừ.” Hắn dừng một chút lai nói tiếp, “Hôn lễ năm trước làm sơ sài, năm nay anh sẽ đền bù.” Hôn lễ lúc trước quá qua loa, chỉ là một nghi thức, trao nhẫn là xong. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc muốn bồi thường cho cô.
Bối Dao rốt cuộc vẫn là một cô gái trẻ, đối với thứ như tuần trăng mật thì cô vẫn cảm thấy mới lạ, và chờ mong. Cô cầm iPad nhìn, còn Bùi Xuyên chỉ nhìn vài lần, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau: “Em đã quen với việc kết hôn chưa?”
Bối Dao hơi hơi sửng sốt.
Cô có chút ngượng ngùng. Lúc trước Bùi Xuyên đột nhiên đưa ra ý định kết hôn, kỳ thật quá mức dọa người. Kết hôn ở trong mắt cô chính là hoàn thành một loại nghi thức, nhưng sau đó đột nhiên phải đến ở cùng với hắn nên có rất nhiều thứ cần chậm rãi làm quen.
Mà Bùi Xuyên nhìn ra được hết.
Cô gật gật đầu: “Đã quen, còn rất vui vẻ.”
Hắn không nói chuyện, chỉ nhợt nhạt cong cong môi. Hắn biết cô gái của hắn cực kỳ nỗ lực dung hòa vào cuộc sống của hắn, nhưng rốt cuộc tuổi cô còn nhỏ, thói quen hơn hai mươi năm khó bỏ. Có đôi khi nửa đêm ngủ cô sẽ ngại trong ngực hắn nóng mà lăn ra khỏi vòng tay hắn.
Lúc ấy hắn sẽ mở to mắt, ôm người về, đem tay cô đặt trên eo mình. Cũng bởi vậy mới có chuyện sáng nay cô làm bẩn quần hắn.
Bùi Xuyên cũng hy vọng cô sớm quen với cuộc sống có mình. Buổi sáng hắn hâm sữa bò cho cô, ngẫu nhiên thắt dây giày cho cô, để cô thay hắn đeo cà vạt, sau khi tan học hắn sẽ đón cô về nhà, buổi tối hắn muốn cô quen với ôm ấp của mình……
Như vậy ngày qua ngày, cô sẽ học được cách nhớ hắn như hắn nhớ cô. Có đôi khi Bùi Xuyên cảm thấy yêu cũng không phải bình đẳng. Từ rất sớm hắn đã bắt đầu động tâm. Một hồi mưa to lúc nhập học cấp ba là lần đầu tiên hắn xé rách tình cảm trong lòng mình cho Bối Dao.
Một năm kia hắn biết cô không nhớ hắn, có lẽ một lần cũng không.
Bùi Xuyên tin tưởng Bối Dao hiện tại thích mình. Nhưng so với tình cảm nồng cháy khó mở miệng, thì cô vẫn có chút ngây thơ non nớt.
Hắn xoay người qua: “Hôn hôn một cái.”
Bối Dao nhón chân, bẹp một cái hôn lên má hắn.
Hắn cười cười, không so đo, cùng cô chọn chỗ đi chơi.
Hắn thích mùa hè, hắn sẽ học tập để làm một người chồng tốt, cũng hy vọng trong mùa hè này cô có thể hoàn toàn trở thành vợ hắn.
~
Vào tiết tiểu mãn, cổ phần của Hoắc gia càng lúc càng giảm. Người nôn ngoài Hoắc Húc còn có Thiệu Nguyệt cũng đứng ngồi không yên. Cô ta cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Khương Hoa Quỳnh giống như cũng không sốt ruột giết chết bọn họ, mà giống mèo vờn chuột, chèn ép tinh thần bọn họ.
Hoắc Húc trước kia là một công tử nhẹ nhàng, hiếm khi phát hỏa. Hiện tại rất nhiều lần hắn trở về đều bực bội mà kéo mở cà vạt mắng người.
Thiệu Nguyệt không phải kẻ ngu dốt, sẽ không nhân lúc hắn tâm tình không tốt mà sán đến. Nhưng cô ta lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí sắp phá sản.
Thiệu Nguyệt khuyên hắn: “Nếu không chúng ta không đấu với Khương Hoa Quỳnh nữa, cùng ra nước ngoài trốn một thời gian.”
Hoắc Húc bực bội nói: “Trốn? Em muốn trốn đi đâu? Năm đó có thể thuận lợi xuất ngoại, là bởi vì Khương Hoa Quỳnh không biết được ai giết Hoắc Nam Sơn, còn có ba anh dùng việc ly hôn quấn lấy bà ta. Hiện tại một khi lùi bước, mụ đàn bà điên này sẽ khiến chúng ta không có chỗ mà chôn.”
Thiệu Nguyệt bị mắng thì cũng có chút không cam lòng. Nhưng từ trong giọng nói của Hoắc Húc cô ta đột nhiên nhớ tới một việc, nghi hoặc nói: “Vì sao trước kia Khương Hoa Quỳnh không xác định cái chết của Hoắc Nam Sơn có liên quan đến anh…… đến chúng ta, nhưng đợt này bà ta lại đột nhiên giống như chó điên cắn người chứ?”
Bọn họ vốn chột dạ, không nghĩ đến điều này, chỉ lo giữ được Hoắc gia.
Nhưng hiện tại nghĩ đến thì mới thấy tại sao Khương Hoa Quỳnh lại tự nhiên nổi điên, sau bao nhiêu năm không điều tra ra được chứ?
Hoắc Húc ngẩn người, ngay sau đó mặt trầm xuống. Đúng vậy, chắc chắn có người ở sau lưng tọa sơn quan hổ đấu, vững vàng bình tĩnh bài bố để hắn bị Khương Hoa Quỳnh chỉnh chết.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoắc Húc gần như ngay lập tức đã nghĩ ra, người được lợi trong chuyện này là ai. Chỉ có Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên cưới cô gái hắn muốn cưới, hiện tại còn muốn diệt trừ hắn sạch sẽ. Hoắc Húc đem chút tâm tư này đi tra Bùi Xuyên, kết quả khiến người ta tức điên. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Bùi Xuyên là một kẻ từng ngồi nhà lao, lại tàn tật thì có thể có tiền đồ gì? Kết quả lần đầu tiên khinh địch hắn đã thua thảm như thế.
Nhưng mà điều tra ra thì đã sao, Hoắc Húc ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có tâm lực đi đối phó với Bùi Xuyên.
Buổi tối Thiệu Nguyệt tắm xong đi đến bên cạnh hắn, nhưng Hoắc Húc một tay đẩy cô nàng ra, trên mặt đều là phiền chán.
Hắn không hề thích Thiệu Nguyệt, sau đó hắn cũng đã hiểu ra nhiều điều. Lúc trước hắn ra tay giết chết Hoắc Nam Sơn, là bởi vì nhìn thấy Hoắc Nam Sơn đem Thiệu Nguyệt đè ở trên giường, đầu óc hắn nóng lên mới đánh tên kia.
Hoắc Nam Sơn lúc ấy đã nói thế nào?
“Đồ con hoang, chính mình quản không tốt con đàn bà của mình, còn dám động thủ với bổn thiếu gia!”
Một câu “Đồ con hoang” kia và nước mắt của Thiệu Nguyệt khiến Hoắc Húc động tay. Sau đó lúc hai người đàn ông đang đánh nhau, Thiệu Nguyệt vì giúp Hoắc Húc một chút nên bị đẩy khiến mặt rách một đường, Hoắc Húc cũng nắm chặt cơ hội giết chết Hoắc Nam Sơn.
Hai người lúc ấy đều luống cuống, vội vàng rửa sạch hiện trường sau đó chạy trốn. Cũng may thành phố C hoang vắng, Hoắc Nam Sơn lại có ý đồ với cô gái của em trai mình nên cũng chọn địa điểm hoang vu, chỉ cần lau dọn hiện trường sạch sẽ thì Khương Hoa Quỳnh cũng không tìm được hung thủ.
Hiện tại Hoắc Húc ngẫm lại lời Hoắc Nam Sơn nói trước khi chết thì càng nghĩ càng chán ghét Thiệu Nguyệt. Hơn nữa nếu không phải vì Thiệu Nguyệt thì hôm nay hắn sẽ không rơi xuống tình trạng này.
Hoắc Húc hiểu rõ ràng, hắn không phải sợ bị pháp luật phán quyết, bởi vì nếu Thiệu Nguyệt khăng khăng nói Hoắc Nam Sơn cưỡng gian, hắn chỉ vì phòng vệ chính đáng mới đánh người thì tội sẽ chẳng đáng là bao. Nhưng trong mắt Khương Hoa Quỳnh chỉ có người đã hại chết con trai bà ta, mặc kệ pháp luật nói như thế nào, Khương Hoa Quỳnh vẫn sẽ cho hắn một dao.
Thiệu Nguyệt bị đẩy ra thì ý cười trên mặt cứng đờ. Gần đây cô ta đã hiểu rõ, ở trong lòng Hoắc Húc bây giờ cô ta chẳng là cái gì hết.
Hắn bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa. Đàn ông đi nhớ thương vợ của người khác đến điên dại thế này thì cho dù có bị Khương Hoa Quỳnh giết chết cũng không phải chuyện xấu gì, Thiệu Nguyệt điên cuồng nghĩ thế. Ai bảo hắn dám thích Bối Dao?
Thiệu Nguyệt nghĩ thầm, cô ta phải rời đi, chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt. Co ta còn trẻ xinh đẹp và không muốn chết.
Tháng năm, Khương Hoa Quỳnh đã làm một việc cực kỳ cực đoan, đó là đem hết cổ phần của Hoắc gia trên tay mình bán cho đối thủ một mất một còn của Hoắc gia. Bà ta chơi đủ rồi, đem cổ phần bán lấy một khoản tiền kếch xù, đánh cho Hoắc Húc rơi xuống nước.
Tối ngày 23 tháng 5, Thiệu Nguyệt lên một chiếc xe taxi, lặng lẽ ra sân bay.