Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 144
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 144

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bối Dao nỗ lực cười cười: “Một chút cũng không đau.”

Hắn chợt ướt hốc mắt, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể ép nước mắt trở về.

Bối Dao tỉnh lại thì không chỉ có Triệu Chi Lan vui mừng mà đám người Kim Tử Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ có chút xấu hổ, lúc trước bọn họ còn nói Bối Dao bạc tình, nhưng sau đó lại khiếp sợ cùng áy náy.

Trong lòng Kim Tử Dương cũng có chút chua xót, còn có chút hâm mộ: “Nếu vợ tương lai của mình có thể làm được đến thế này vì mình thì cho dù có chết vì cô ấy mình cũng cam tâm.”

Hai ngày Bối Dao không tỉnh, Xuyên ca ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại gấp đến không được. Mỗi ngày hắn đều hỏi bác sĩ rất nhiều lần. Một người thích sạch sẽ như thế nhưng lại không cạo râu, cả ngày cứ cầm tay Bối Dao, ngoài miệng cũng xuất hiện một vòng bỏng rộp.

Chờ cô tỉnh lại thì Bùi Xuyên mới ý thức được bộ dạng của mình có bao nhiêu lôi thôi lếch thếch. Hắn xấu hổ đi tắm rửa, thay quần áo, dùng tay trái để cạo râu. Nhưng vết bỏng rộp ở trên môi vẫn còn, mà Bối Dao thì đang dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn.

Bùi Xuyên mím môi, tận lực bình tĩnh nói: “Mùa hè nên bị nóng.”

Trong đôi mắt hạnh của Bối Dao có ý cười.

Vết thương trên bụng cô có chút sâu, phải nằm viện một thời gian, chờ vết thương lành hẳn.

Ngoài cửa sổ chim chóc nhảy lên đầu cành, Bối Dao thấy bốn phía không có ai mới hướng Bùi Xuyên vẫy vẫy tay.

Hắn đi qua, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Bối Dao khụ khụ: “Em muốn nói với anh một chút chuyện về cuốn vở kia.” Tuy cảm thấy quái quái, nhưng cô sợ trong lòng hắn có ngăn cách, thế nên dù sao cũng phải giải thích một chút.

Bùi Xuyên sờ sờ đầu cô: “Không có cuốn vở nào hết.”

Cô ngước mắt lên.

Bùi Xuyên thấp giọng kiên định nói: “Không có cuốn vở nào hết, anh yêu em.”

Cô kinh ngạc nhìn Bùi Xuyên, còn hắn thì cười cười: “Mẹ nói, yêu nhau rất khó, lưỡng tình tương duyệt càng không dễ dàng. Bản thân tình yêu đã rất phức tạp, ai cũng không hiểu rõ. Anh cảm thấy may mắn vì em là em, nên anh mới có cơ hội ở bên em.” Mặc kệ là nguyên nhân gì mà cô yêu hắn, tất cả đều không quan trọng.

Bối Dao nhỏ giọng nói: “Nhưng có việc em vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”

Bùi Xuyên nhìn cô.

Bối Dao buồn bực nói: “Từ khi em 4 tuổi thì đã bắt đầu không nhớ rõ cái gì, trừ bỏ cuốn vở kia thì với em mà nói thế giới chẳng khác gì những người khác.” Cô chớp chớp mắt, “Bởi vì không nhớ rõ, cho nên khi còn nhỏ em nhìn thấy anh thì vẫn ghét.”

Hô hấp của hắn ngừng lại.

“Từ nhỏ em cũng chẳng có chút cảm kích nào với anh. Anh phân ranh giới trên bàn học, không cho em ngồi xe ba anh cùng đi về, chơi rút gậy anh cũng keo kiệt đến một cây cũng không nhường em.” Cô hận không thể bẻ ngón tay nói hắn trước kia đáng ghét thế nào, “Căn bản không ga lăng tí tẹo nào.”

Sắc mặt Bùi Xuyên xanh lè, nhưng mà cái tên đáng ghét kia đích thị là hắn. Bùi Xuyên cắn răng nói: “Thực xin lỗi.”

Ngoài cửa sổ hoa nở sáng lạn, cô nhịn cười nói: “Một cuốn vở cũ kỹ kia có là gì, em đâu phải vì nó mới ở bên anh, nó cũng không thể quyết định cuộc đời em. Năm cấp ba kia anh không biết anh soái thế nào đâu, lại ôn nhu chết đi được. Cho nên sau đó em cảm thấy anh thích em vất vả như thế nên em mới nghĩ đến cho anh một cơ hội.”

Hắn ngước mắt lên, cuối cùng nhịn không được mỉm cười.

Bối Dao nói: “Anh cười cái gì, em nói sự thật mà.”

Trong mắt hắn vẫn là ý cười: “Cười em nói anh soái.”

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, lồng ngực khẽ run: “Đúng là đứa ngốc không có thẩm mỹ.”

Lúc Bối Dao xuất viện đã là giữa hè. Ngón tay của Bùi Xuyên cũng khôi phục rất khá. Phía cảnh sát cho biết Hoắc Húc đã chết, Thiệu Nguyệt cũng nhận tội cố ý giết người. Điều này khiến mọi người đều có chút kinh ngạc.

Bùi Xuyên nói: “Cô ta không nhận không được, rốt cuộc ở trên tòa cô ta còn có thể cãi lại, còn rơi vào tay Khương Hoa Quỳnh thì sẽ không còn đường sống.”

Điều này với Thiệu Nguyệt mà nói là một tin tức thực đáng sợ, hoặc ngồi tù đến sông cạn đá mòn, hoặc rơi vào tay Khương Hoa Quỳnh, dù sao thì lựa chọn nào cũng không tốt.

Ngày Bùi Xuyên và Bối Dao về nhà lại gặp bác sĩ Đinh ở dưới lầu. Ông ta chính là chồng hiện tại của Tưởng Văn Quyên.

Người đàn ông trung niên này đeo kính, bộ dáng hào hoa phong nhã. Ông ta mỉm cười hỏi Bùi Xuyên: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”

Bùi Xuyên không cự tuyệt: “Được.” Hắn sờ sờ đầu Bối Dao nói, “Em về nhà trước đi, anh sẽ về nhanh thôi.”

Bối Dao gật gật đầu rời đi.

Ánh mặt trời giữa trưa hè nóng bỏng. Tháng tám rồi, khắp nơi đều là ánh mặt trời sáng lạn. Bác sĩ Đinh cùng Bùi Xuyên ngồi trong đình hòng mát. Ông ta lấy từ trong cặp tài liệu ra một tập giấy dày: “Đây là hồ sơ bệnh án của mẹ cậu những năm nay.”

Bùi Xuyên rũ mắt, mặt trời treo cao không có gió, chỉ có tiếng ve kêu ở nơi xa. Phần bệnh án kia cho thấy Tưởng Văn Quyên có vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Bác sĩ Đinh nói: “Lúc tôi làm trị liệu cho cô ấy năm xưa, tình huống của cô ấy đã không tốt lắm. Chuyện của cậu lúc trước khiến tâm lý của cô ấy không thể chấp nhận được. Vừa phải chăm sóc con nhỏ, mà Bùi Hạo Bân cũng không an ủi khiến cảm xúc của cô ấy như hỏng mất. Sau khi tôi và cô ấy ở bên nhau, cô ấy cũng vấn tiếp tục trị liệu. Tôi và cô ấy cũng quyết định không sinh con. Văn Quyên đi triệt sản, thế nên đời này cô ấy chỉ có một đứa con là cậu. Cô ấy không vượt qua được đoạn hồi ức kia, thực xin lỗi, cô ấy cũng không có dũng khí để dõi theo sự trưởng thành của cậu.”

Bùi Xuyên đẩy đống bệnh án kia trở về: “Ông về đi, tôi chẳng trách ai hết.”

Biểu tình của Bùi Xuyên rất bình tĩnh, những phẫn uất và thống khổ trước kia đã chậm rãi tiêu tán theo thời gian. Hắn đã từng vô cùng khát vọng được yêu thương, khi đó hắn chỉ có hai bàn tay trắng, mọi thứ trên đời này đều vuột khỏi tay hắn, cũng chẳng có đền bù gì. Nhưng hiện tại hắn đã hiểu, cô gái ngây ngốc vụng về kia đã cùng hắn vượt qua rất nhiều năm.

Đến tận bây giờ, con đường trưởng thành của hắn không hề cô đơn.

Bác sĩ Đinh đi rồi, Bùi Xuyên lại lên tiếng: “Chăm sóc tốt cho bà ấy.” Cưới vợ rồi, tâm hắn cũng mềm hơn, cũng hiểu một người phụ nữ có nhiều điều bất đắc dĩ.

Bác sĩ Đinh kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Bùi Xuyên, sau đó ông ta gật đậu, đột nhiên hiểu được Bùi Xuyên thật sự đã buông bỏ quá khứ.

Tháng 8 này, dưới chung cư có vài đóa hoa vẫn nở. Triệu Chi Lan mang đến tin tức về Bùi Hạo Bân. Lúc bà nói chuyện cũng thổn thức: “Ông ấy không chỉ từ chức, mà còn đem hơn phân nửa tiền quyên cho quốc gia. Tào Lị kia ngày thường nhìn hiền huệ, không nghĩ tới lần này lại cùng Bùi Hạo Bân đánh một trận. Hai ngày này bà ta còn đang muốn ly hôn. Con xem trước kia bà ta đối với Bùi đội là trăm y ngàn thuận, bộ dáng đó khiến người ta nghĩ ông ấy đến tuổi trung niên còn tìm được chân ái, kết quả hiện tại cũng tanh bành chẳng còn gì.”

Bối Dao kinh ngạc cực kỳ.

Đến tối cô lặng lẽ nói với Bùi Xuyên chuyện này, muốn xem hắn có phản ứng gì.

Đôi mắt cô tròn xoe khiến Bùi Xuyên buồn cười mà nhìn cô nói: “Chuyện nhà người khác, không cần thiết quản.”

Cô nhỏ giọng nói: “Đó là ba anh mà.”

Bùi Xuyên sờ sờ đầu cô: “Cũng là cha của Bùi Gia Đống.”

Tuy lúc đó đã lên kế hoạch để Bùi Hạo Bân chọn Bùi Gia Đống, nhưng Bùi Xuyên cũng rõ ràng hiểu nếu thật sự gặp phải chuyện này thì Bùi Hạo Bân vẫn sẽ chọn Bùi Gia Đống. Bởi vì Bùi Xuyên tính cách lạnh nhạt phản nghịch, Bùi Hạo Bân không thể làm hại một đứa con khác.

Lòng người vừa phức tạp lại vừa đơn giản.

Bối Dao hỏi: “Anh không ngại sao?”

Bùi Xuyên cười cười: “Ừ.”

Ngón tay hắn luồn qua tóc cô: “Anh không có ba mẹ, sau này em phải thương anh nhiều chút, biết chưa?”

Bối Dao đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đang mang sứ mệnh vì thế cô dùng sức gật gật đầu.

Không nghĩ tới chuyện này còn chưa xong. Bởi vì Bối Dao đang dưỡng thương nên trong khoảng thời gian này Triệu Chi Lan thích nấu canh mang đến và nói tám chuyện.

“Hô, Dao Dao, con không biết đâu. Hai vợ chồng nhà kia đúng là đã ly hôn. Tào Lị thật không phải đèn cạn dầu, mà năm nay Bạch Ngọc Đồng cũng bắt đầu đi làm. Cô ta còn muốn đem Bùi Gia Đống cũng mang đi, chắc là lại muốn tìm một người đàn ông khác. Lần trước mẹ thấy Bùi đội, một người từng cao lớn khỏe mạnh như thế mà hiện tại gầy đến kỳ cục. Mẹ thấy đầu óc ông ấy cũng không thanh tỉnh. Hiện tại tiền cũng quyên cho quốc gia rồi, còn

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net