Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khóe miệng Cao Quỳnh giật giật. Cô ta đúng là không chịu nổi nữa. Đứa con gái giả mạo này cũng thật thủ đoạn. Nhớ năm đó Bối Dao thật được Bùi Xuyên đón đến đây thì giữa hai người chỉ hờ hững. Đó mới là hình thức ở chung bình thường nhất.
Bối Dao trong trí nhớ của cô ta cũng không tốt. Bối Dao kia không thích Satan, lại sợ hãi hắn. Tuy cô ta cảm kích hắn nhưng biểu tình của cô ta giống như kính trọng chứ không hề thân cận khiến ánh mắt Satan luôn ảm đạm.
Nhưng cái thứ hàng giả này lại là một cô gái dính người. Ít nhất nếu muốn bắt chước thì cô ta cũng phải mang theo vài phần kính trọng có lễ khi mới gặp chứ? Nào có chuyện làm nũng lại thân cận như thế này? Vậy mà một Satan tâm tư nhạy bén lại vẫn cam chịu. Cao Quỳnh cắn chặt răng, đây đúng là kẻ tâm cơ!
Thứ hàng giả này còn ăn rất khỏe, ở bên cạnh Satan mà cô ta giống như rất tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên mở to mắt nhìn hai môn thần —— Cao Quỳnh cùng Vu Thượng Huyền.
Vu Thượng Huyền lại cảm thấy thiếu nữ này thực đáng yêu và thú vị vì thế cũng cười với cô. Cao Quỳnh thì không thế, cô ta chỉ trừng mắt nhìn lại.
Đắc ý cái gì, chờ Satan chán mới mẻ rồi thì cô sẽ bị ghẻ lạnh.
Bối Dao không rõ trong lòng Cao Quỳnh nghĩ cái gì, trong lòng cô tự nhiên không phải đang đắc ý. Chẳng qua chỗ này xa lạ, ngoài Bùi Xuyên thì cô chẳng có một người quen nào.
Thế giới này giống như có nhiều thay đổi, giống như những người bên cạnh này, trước đây cô chưa từng gặp qua.
Người đàn ông tên Vu Thượng Huyền kia thoạt nhìn nho nhã, nhưng tâm tư lại thâm trầm âm hiểm. Cao Quỳnh thoạt nhìn cũng thực hung dữ.
Trực giác nói với cô rằng người ngồi ăn với mình bây giờ mới là đáng sợ nhất nhưng hắn là Bùi Xuyên, vì thế Bối Dao sẽ không sợ hắn.
Ăn xong cơm, theo lý đã đến lúc Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh báo cáo tin tức.
Lúc này Cao Quỳnh ngậm miệng không nói. Cô ta liếc mắt nhìn Bối Dao, ánh mắt thực rõ ràng ——Satan, đây là gián điệp, anh sẽ không để cô ta ngồi nghe chứ?
“Cô gái gián điệp” ngồi trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn cô ta.
Vu Thượng Huyền cố lắm mới nhịn cười được. Hắn thông minh hơn Cao Quỳnh, chỉ chọn một chút công việc râu ria mà báo cáo.
Sau đó Vu Thượng Huyền hỏi Bùi Xuyên: “Ngày mai anh có muốn trồng hoa không? Tôi nghe nói cánh đồng hoa kia đã bị vị tiểu thư này phá hỏng một ít.”
Nghe thấy câu này, Bối Dao theo bản năng nhìn hắn. Cô có chút xấu hổ, cô không cố ý mà.
Bùi Xuyên nói: “Không cần.”
Báo cáo công việc đã xong, Cao Quỳnh tâm tư vừa chuyển, đột nhiên nói với Bối Dao: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Bối Dao trả lời cô ta: “Mười chín.”
Cao Quỳnh vui mừng nói: “Satan, cô ta nói mình 19 kìa!” Lúc Bối Dao chết là 22 tuổi, tên ngốc này cuối cùng cũng lòi đuôi.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên người Bối Dao, những người khác cũng thế khiến cô có chút khẩn trương. Cô 19 tuổi thì có gì không đúng sao?
Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày.
Bùi Xuyên nói: “Được rồi, nói xong rồi thì trở về ngủ.” Hắn dừng một chút, lại nói với Bối Dao, “Em chọn một phòng trống nào cũng được.”
Bối Dao cắn răng, cách đó không xa còn có một tòa mộ của “cô” kia kìa. Chỗ này toàn là những người muốn cấy chip vào người cô. Cảm giác nguy cơ của Bối Dao rất nặng, nhưng ở trong lòng cô hắn là bạn trai cô, mà cô cũng thực thích hắn.
Cho nên lúc Bùi Xuyên đẩy xe lăn rời khỏi thì cô kéo tay áo hắn. Bùi Xuyên quay đầu lại, thấy đôi mắt cô ướt dầm dề, lại thấy cô có chút không chắc chắn hỏi: “Em có thể ở cùng phòng với anh không?”
Trong lòng hắn run rẩy. Hắn biết đây cũng là Bối Dao, nhưng hắn đã quen với việc cô kính sợ hắn. Trước kia cô sẽ không nói nhiều với hắn, mà Bùi Xuyên cũng đã quen với việc cô lấy lễ đối đãi với mình nhưng hiện tại……
Hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, thật lâu không nói gì.
Cao Quỳnh muốn nhảy dựng lên, cô ta thề, cô ta sắp không nhịn được nữa rồi. Tuổi cũng không đúng, lại đưa ra yêu cầu quá phận như thế, cô ta không tin Satan còn có thể nhẫn!
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Cao Quỳnh, Bùi Xuyên mím môi nói một câu, “Không được.”
Bối Dao thất vọng cực kỳ, cô ủ rũ cụp đuôi, mà bộ dáng này hiển nhiên khiến Cao Quỳnh đắc ý vô cùng. Cô ta nghĩ thầm, đồ giả cũng chỉ thế thôi, nếu là Bối Dao thật thì Satan sẽ vui mừng còn không kịp, sao có thể cự tuyệt chứ.
Bùi Xuyên lại nói với cô gái nhỏ: “Buổi tối nếu sợ hãi thì có thể gọi điện thoại cho anh.”
Bối Dao biết không có hy vọng nên cuối cùng chọn một gian phòng bên cạnh phòng Bùi Xuyên. Rốt cuộc có chút ít còn hơn không, cách hắn càng gần thì trong lòng cô càng cảm thấy yên ổn.
Chờ Satan và Bối Dao đều trở về phòng, Cao Quỳnh đắc ý mà nói với Vu Thượng Huyền: “Tôi đã nói là Satan sẽ không coi trọng cái đồ giả này đâu. Chẳng qua vừa mới nhìn thì thấy mới mẻ, quá hai ngày cô ta chết thế nào còn không biết đâu. Năm kia có người dùng em trai của Bối Dao để uy hiếp Satan. Lúc ấy hắn ôn hòa mà đáp ứng điều kiện của tổ chức kia, nhưng không bao lâu sau những kẻ đó đều chết ở trong nhà. Mấy năm nay phàm là những kẻ muốn dùng Bối Dao tới chọc hắn đều không có kết cục tốt. Tên giả mạo này đã đụng vào vảy ngược của hắn rồi mà còn không biết, khẳng định cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt nào đâu.”
Ánh mắt Vu Thượng Huyền vi diệu mà nhìn cánh cửa đóng chặt kia: “Thật ra tôi cảm thấy khó mà nói được.”
Cao Quỳnh: “Anh có ý gì?”
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Có người cự tuyệt là bởi vì biết thứ đó không thuộc về mình. Đã từng mất đi nên cả đời sẽ không có cách nào tiêu tan bi thương trong lòng, cũng không chấp nhận nổi nếu lại đánh mất lần nữa.
Buổi tối có gió to, cửa sổ bị thổi đến lạch cạch. Đã trải qua chuyện xuyên qua chính mộ của mình nên Bối Dao thực sự không ngủ được. Cô do dự một chút, cầm lấy ống nghe bên mép giường.
Satan trợn tròn mắt, cầm lấy ống nghe.
Cô gái nhỏ cất giọng mềm mại mà gọi hắn: “Bùi Xuyên.”
“Ừ.”
“Em có quấy rầy anh không?”
Hắn ôn hòa nói: “Không.”
“Em có chút sợ.” Cô nói, “Em có thể trở lại thế giới cũ không?”
“Nhất định có thể, đừng sợ.” Bùi Xuyên bình tĩnh nói, “Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách xem.”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Bùi Xuyên chỉ cười cười. Dưới mặt nạ, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Hắn đã 27 tuổi, không còn là thiếu niên khinh cuồng yêu đến thiêu đốt hết thảy. Hắn là Satan, người lãnh đạo thế giới, hắn có thể sử dụng chip để thao túng một người, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của cô. Bối Dao đến lúc chết cũng không yêu hắn, còn cô gái nhỏ đáng yêu thiện lương này lại thuộc về một Bùi Xuyên ở thế giới khác.
Bối Dao của Satan đã nằm yên nghỉ dưới nấm mộ. Thế giới tệ hại này không đáng để một vị khách qua đường ngây thơ như cô phải chịu liên lụy, mắc kẹt ở đây. Hắn cũng không nên cho cô những ký ức tồi tệ đúng không?
Tiếng gió xuyên qua tai, cô gái nhỏ nhẹ giọng hỏi: “Nếu em trở về thì anh có cô đơn không?” Tuy cô xuyên qua, rơi xuống một cánh đồng hoa, cảnh rất đẹp đẽ nhưng Bối Dao nhạy bén cảm giác được thế giới này tựa hồ vô cùng âm u.
Hắn trả lời cô: “Không sao, anh không sao.” Hắn đã quen rồi.
Trong chốc lát hai người đều không nói gì, khi tiếng hít thở của cô dần có quy luật, Satan hỏi: “Ở thế giới kia, anh có đối xử tốt với em không?”
“Tốt lắm, tốt lắm ấy.”
Hắn cười: “Vậy là tốt rồi.”
*
Trong tiểu biệt trang, mọi người đều biết vào ngày giỗ mỗi năm của Bối Dao thì Satan sẽ đến trước mộ cô mà trồng hoa hồng trong ba ngày.
Hắn ngồi trong một mảnh hoa oải hương, tự mình trồng hoa hồng, mặc kệ trời mưa. Tiểu biệt trang là cấm địa, nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói thì nơi này không nghi ngờ gì chính là một mảnh đất an bình.
Bởi vì chỉ có ở chỗ này mới không có khủng bố hỗn loạn và phân tranh, Satan cũng sẽ không âm tình bất định.
Ở trước mộ của cô hắn thậm chí có thể coi là ôn hòa có lễ.
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, mấy người đàn ông canh mộ kinh sợ mà nhìn Satan ngồi trên xe lăn đi tới. Bùi Xuyên nhẹ nhàng nhướng mày, mấy người kia sợ đến nỗi lập tức quỳ xuống. Tên cầm đầu vội nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi không bỏ lơ nhiệm vụ, chúng tôi cũng không biết cô ta vào bằng cách nào.”
Cao Quỳnh vui sướng khi người gặp họa mà đứng ở một bên, cô ta nhìn Bối Dao đang xấu hổ vô cùng đứng ở một bên thì nghĩ thầm: cô chết chắc rồi, đồ giả mạo. Đã giả mạo Bối Dao lại còn dám giẫm lên mồ của cô ta, chắc chắn cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bùi Xuyên nhìn mấy người đang quỳ gối trên mặt đất nói: “Đứng lên đi, không được có lần sau.”