Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bối Lập Tài sờ sờ gương mặt mềm mại của con gái mình: “Đỡ hơn rồi, không nóng nữa. Ngày mai không đi nhà trẻ, sáng mai em đi nói với cô Tiểu Triệu một tiếng là được.”
Bối Dao nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên nghe cha mẹ nhắc tới Bùi Xuyên.
Triệu Chi Lan: “Hôm nay không ai đến đón thằng bé, em thấy bây giờ Quyên Nhi cũng chưa tan tầm, Bùi Hạo Bân cũng chưa về nhà!”
“Đứa bé nhỏ như vậy, nửa đời sau lại bị hủy, aiz……” Cha mẹ nhỏ giọng thở dài, cô chìm vào giấc mộng.
Bối Dao nhớ tới bộ dáng của người đàn ông lạnh nhạt kia nhiều năm sau, lúc anh ngã khỏi xe lăn mà ôm mình.
Bọn họ đều nói anh là ác ma, cô cũng hơi sợ bộ dáng trầm mặc ít lời của anh.
Nhưng bây giờ ác ma vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tới sáng, Bối Dao mới mở to mắt, đã hạ sốt. Triệu Chi Lan đang nấu bữa sáng, Bối Dao mở cửa phòng.
Bối Lập Tài đi vào phòng bếp: “Anh vừa xin nghỉ với cô Tiểu Triệu, nhưng cô ấy lại nói……”
Bối Dao nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cha xuyên qua phòng khách cũ kĩ.
“Cả đêm qua không ai đón Bùi Xuyên về nhà……”
Bối Dao giật mình.
Đêm qua nhiệt độ giảm mạnh, mùa hè mà cũng thấy lạnh. Mà Bùi Xuyên không chờ được bất kỳ người nào trêи thế giới này đến đón mình.
Năng lực hồi phục của trẻ con không tồi, lúc ăn cơm sáng Bối Dao cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Triệu Chi Lan báo với nhà xưởng xin nghỉ một ngày, ở nhà chăm sóc Bối Dao. Bà làm việc ở một xưởng may, công việc hàng ngày là ngồi trước máy may may quần áo, một tháng tiền lương được 430 đồng tiền, coi như đãi ngộ không tồi.
Bữa sáng là một bát cháo, một bát đồ chua, cả nhà chỉ có bát của Bối Dao là có thêm quả trứng gà mập mạp.
Ngoài hiên truyền đến tiếng xuống cầu thang, sau đó tiếng nói bén nhọn của một người phụ nữ vang lên: “Triệu Chi Lan!”
Triệu Chi Lan cao giọng trả lời: “Hôm nay không đi làm, tôi xin nghỉ, cô đi đi.”
Người phụ nữ nói thầm nói: “Không nói sớm.” Sau đó lắc ʍôиɠ rời đi.
Bối Dao ngẩng đầu nhìn mẹ, quả nhiên mặt mẹ trầm xuống.
Người phụ nữ kia là Triệu Tú, trước kia cùng thôn với Triệu Chi Lan, nói đến cũng khéo, hai người sau lại đều gả đến thành phố C làm hàng xóm, cùng làm việc ở xưởng may. Qua hai năm, họ cùng nhau mang thai, cùng sinh ra con gái. Mọi người liền không khỏi lấy Triệu Tú cùng Triệu Chi Lan so sánh với nhau.
Bất quá, Triệu Chi Lan lại không bằng Triệu Tú.
Chồng của Triệu Chi Lan, cũng chính là cha Bối Dao, làm việc trong lò gạch, công việc gian khổ, tiền lương còn không cao. Chồng của Triệu Tú là thầy dạy toán ở tiểu học, được người tôn kính, công việc còn có thể diện.
Nhưng chỉ như vậy Triệu Chi Lan còn không đến mức keo kiệt, chủ yếu là so hai đứa con gái.
Triệu Tú sinh được người con gái gọi là Phương Mẫn Quân, lớn hơn Bối Dao nửa tháng. Phương Mẫn Quân sinh ra phấn nộn đáng yêu, không giống bạn cùng lứa tuổi mượt mà, ngược lại là thanh tú đoan chính, giống tiểu Ngọc Nữ. Ai thấy đều nói đứa nhỏ này lớn lên sẽ xinh đẹp!
Ngược lại, Bối Dao thành người bị lép vế.
Bối Dao bốn tuổi gương mặt tròn tròn, đôi mắt rất lớn. Nhưng khi còn nhỏ Bối Dao ăn nhiều, trêи đầu lại có hai bím tóc, cả người tròn tròn ngốc manh. Triệu Tú mỗi lần thấy tiểu Bối Dao đều che miệng cười: “Dao Dao ăn cái gì vậy? Tay nhỏ thịt thịt so với Mẫn Mẫn nhà cô nhiều hơn một vòng.”
Bên ngoài thì khích lệ, bên trong lại trào phúng. Bởi vì Triệu Chi Lan béo, Triệu Tú ám chỉ là do di truyền.
Bối Dao thấy sắc mặt mẹ không tốt, khe khẽ thở dài.
Nhà cô gia cảnh vẫn luôn bình thường, vận khí cũng không so được với người ta. Cô nhớ nhà Phương Mẫn Quân dọn đi khi học sơ trung. Họ mua nhà mới, nhà mới được hai năm lại phá bỏ và di dời, vì thế họ được bồi thường hai phòng. Nhà của Phương Mẫn Quân càng ngày càng tốt, ngược lại là nhà Bối Dao cho em trai của mẹ Bối Dao vay tiền, vẫn nghèo như cũ.
Chỉ là sau này Bối gia hoàn toàn thay đổi ——-
Chờ đến năm nhất cao trung, Phương Mẫn Quân dậy thì thất bại, “Tiểu Ngọc Nữ” trở thành người có tướng khắc nghiệt.
Mà Bối Dao, lại như kén phá vỏ mà ra, trổ mã làm mọi người kinh ngạc, trở thành hoa hậu giảng đường trung nhị của thành phố C.
Nhưng Bối Dao cũng không có cách nào để an ủi mẹ, sau này sẽ trở nên xinh đẹp, chỉ sợ nói ra Triệu Chi Lan cũng chỉ cho rằng đó là lời nói linh tinh của trẻ con. Bối Dao tối hôm qua mê mê hoặc hoặc suy nghĩ cả một đêm, việc trọng sinh này quá mơ hồ. Cô cảm kϊƈɦ việc có thể quay lại để thay đổi mọi thứ, bởi vậy sẽ làm cô bé bốn tuổi ngoan ngoãn, ở bên cạnh cha mẹ, chăm sóc họ khi về già, đời này chẳng sợ không gả, cũng sẽ không làm cha mẹ đã có tuổi còn vì chuyện của cô mà tuyệt vọng.
Cô ngoan ngoãn ăn xong cơm, Triệu Chi Lan lau miệng cho cô.
Bối Dao cất giọng non nớt nói: “Mẹ, con muốn đi nhà trẻ.”
Triệu Chi Lan cười nói: “Bình thường đuổi con cũng đều không ra khỏi cửa, hôm nay bị bệnh có thể không cần đi.”
Bối Dao bị bệnh, tiếng nói mềm như bông: “Con muốn đi.” Đôi mắt cầu xin, đầy nước mắt.
Triệu Chi Lan mềm lòng, sờ sờ trán cô: “Vậy buổi chiều lại đi.”
Bối Dao nhớ tới buổi sáng cha nói, Bùi Xuyên cả đêm không có ai đến đón, có chút bất an. Nhưng mà đứa trẻ bốn tuổi thì không làm được gì, chỉ có thể nghe Triệu Chi Lan nói.
Tới buổi chiều, Bối Dao thuận lợi được đưa đi nhà trẻ.
“Nhà trẻ Thường Thanh” ngoài cửa có mấy cây lớn, sờ vào sẽ có mùi hôi. Mà trong vườn có trồng mấy cành hoa mai, vừa đến mùa đông đã tỏa hương thơm ngát. Năm 1996 thiết bị của nhà trẻ còn đơn sơ, không có thang trượt.
Chỉ có tấm ván gỗ làm hai cái cầu bập bênh, lẻ loi ở trong sân.
Mùa hè thời tiết thay đổi thất thường, mặt trời vừa ló ra, mưa đá làm ướt nhẹp cầu bập bênh, bọn trẻ tạm thời cũng không thể dùng.
Cô Tiểu Triệu đang tổ chức cho bọn trẻ chơi trò chơi.
Cô Tiểu Ngô cuối tuần mới có thể tới, cô Triệu một người vội đến chân không chạm đất.
Khi Triệu Chi Lan đem tay của Bối Dao đặt vào tay cô Tiểu Triệu, Bối Dao nhìn vào trong phòng học xem, bọn nhỏ đang chơi ném dải lụa. Tất cả mọi người đều vỗ tay ca hát, chỉ có một người không ——
Bùi Xuyên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Bối Dao.
Trong mắt cậu trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cậu cũng chỉ nhìn cô một chút rồi lại quay đầu đi, không hề nhìn cô.
Bùi Xuyên cũng được an trí ở giữa bọn nhỏ, nhưng bởi vì không có hai chân, không thể nghi ngờ là đứa trẻ khác biệt nhất nhà trẻ. Cô Tiểu Triệu thương cậu, bọn nhỏ sợ hãi lại chán ghét cậu, như vậy mâu thuẫn tồn tại, cậu tựa hồ trở thành gánh nặng của nhà trẻ.
Bởi vậy Bùi Xuyên cùng mọi người không hợp nhau.
Đám trẻ cất giọng non nớt hát, cô Tiểu Triệu cười đem Bối Dao an trí ở giữa bọn nhỏ. Đối diện Bối Dao chính là Bùi Xuyên.
“Ném nha ném nha, ném khăn lụa, nhẹ nhàng mà ném ở sau lưng, mọi người không được nói, nhanh lên nhanh lên bắt được, nhanh lên nhanh lên bắt được ~”
Khăn tay rơi xuống ở phía sau Trần Hổ, tiểu mập mạp vẫn chưa phản ứng lại, chờ các bạn nhỏ đều ha ha cười nhìn mình, Trần Hổ mới đột nhiên quay đầu, thấy phía sau mình chính là khăn tay màu xanh. Cả người Trần Hổ giống như viên thịt viên, nhảy lên đi bắt người, kết quả đứa bé phía trước đã sớm về tới vị trí của mình đứng.
Trần Hổ buồn bực mà trở thành người thả khăn tay lụa tiếp theo, hát một bài hát thiếu nhi thay cho hình phạt, sau đó tiếp tục trò chơi.
Đám trẻ bốn năm tuổi làm thành một vòng tròn, vỗ tay: “Ném nha ném nha, thả khăn lụa ~”
Ở giữa tiếng hát non nớt của bọn trẻ, tiểu mập mạp tròng mắt vừa chuyển, nhìn về phía Bùi Xuyên trêи xe lăn. Bối Dao trong lòng nhảy dựng, đời trước ngày này cô không có tới nhà trẻ, nhưng là từ ngày hôm sau, Bùi Xuyên không bao giờ mở miệng nói chuyện, thậm chí cự tuyệt tới nhà trẻ, hoàn toàn biến thành một người trầm mặc ít lời.
Cho nên là anh đã trải qua cái gì?
Bài hát tiếp tục vang lên, Trần Hổ cầm khăn tay lụa ném ở phía sau Bùi Xuyên. Mà lúc này cô Tiểu Triệu mang theo một bạn nhỏ bị đau bụng đi tới WC.
Cả phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, dù còn nhỏ nhưng bọn trẻ cũng đủ mẫn cảm mà biết, Bùi Xuyên không có chân, cậu không thể bắt được bất luận người nào.
Bùi Xuyên quay đầu lại, rũ mắt nhìn khăn tay phía sau mình.
Trần Hổ hướng cậu làm một cái mặt quỷ đầy đắc ý, bọn nhỏ bị dáng vẻ của Trần Hổ chọc cười đến độ cười khanh khách lên.
Tiểu Bùi Xuyên cắn răng, một tay đỡ xe lăn, một mặt nỗ lực cong lưng xuống.
Trần Hổ chỉ vào cậu cười ha ha.
Tim Bối Dao đập nhanh, đừng nhặt…… Không cần đi nhặt……
Tiếng ve ngày hè vang lên từng hồi.
Bùi Xuyên gắt gao cắn môi, cố hết sức mà nhặt khăn tay lụa nhặt lên. Con ngươi cậu vừa đen lại trầm, như là vực sâu không đáy.
Trong tiếng cười của bọn trẻ, cánh tay gầy yếu bắt đầu dùng sức đẩy xe lăn về phía trước.
Đáng tiếc lúc này chân cậu mới bị chặt đứt, cũng chưa quen sử dụng xe lăn.
Mà mỗi lần xe lăn di chuyển, phảng phất như ốc sên bò.
Bọn nhỏ kinh hô làm cậu tiến về phía trước, cậu ai cũng không nhìn, khăn tay màu xanh đặt ở trêи đôi chân khuyết tật, đuổi theo Trần Hổ ở phía trước.
Tiếng hô liên tiếp vang lên.
Trần Hổ cố ý chạy rất chậm, ôm bụng cười.
Bùi Xuyên đẩy lệch phương hướng.
Cậu khống chế không được phương hướng của xe lăn, cũng không hiểu dùng sức như thế nào.
Vào mùa hè năm cậu 5 tuổi này, cậu giống như một con thú bị bao vây. Táo bạo lại tuyệt vọng mà điều khiển xe lăn đuổi theo bạn. Quật cường không chịu thua.
Những đứa trẻ không hiểu chuyện đều đang cười cậu.
Đôi mắt hàm chứa nước mắt, giống như đang cố muốn bắt lấy thứ gì. Vì thế một lần lại một lần điều khiển xe lăn.
Bối Dao ngơ ngác mở to mắt nhìn anh.
Càng lớn thì con người ta sẽ càng quên nhiều chuyện lúc nhỏ. Trong trí nhớ của cô, Bùi Xuyên là chàng trai không có chân, chỉ vậy không hơn. Cuộc sống cô chưa từng có bóng dáng của anh, nếu không phải anh thành “ác ma”, còn từng dùng khuôn mặt vô cảm bảo vệ cô, có khả năng cho đến khi trọng sinh thì cả đời cô cũng sẽ không chú ý anh.
Anh là ác ma trong mắt mọi người, nhưng là ân nhân của Bối Dao.
Đem cô xem như tâm can mà âm thầm thích cả đời.
Cô ý thức được chính mình cần phải làm cái gì.