Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đó là nhà của Bùi Xuyên, nhà anh có người, vậy là anh hẳn là đã được đón về nhà. Cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ ở chung một tiểu khu, nhà Bối Dao ở tầng ba, nhà Bùi Xuyên ở tầng bốn. Cha mẹ của Bối Dao đã sớm cho cô ngủ riêng, cô có phòng ngủ riêng. Từ nhà cô bên này nhìn qua, có thể nhìn thấy nhà Bùi Xuyên.
Nửa đêm hôm ấy khi ngủ cô lại phát sốt, Triệu Chi Lan ngủ ở bên cạnh cô, sờ thấy cả người cô đều nóng bỏng.
Bà ghé sát vào còn không biết Bối Dao đang nói cái gì, khụt khịt nước mắt làm ướt gối đầu. Triệu Chi Lan bị dọa sợ tỉnh cả ngủ, chạy nhanh lấy cồn hạ nhiệt độ cho cô.
Lúc Bối Dao tỉnh dậy đã là hừng đông, trán nóng bỏng một mảnh, càng làm cho cô sợ hãi chính là —— ký ức của cô bắt đầu mơ hồ.
Giống như là cô đang nhìn thế giới thông qua tấm kính trong suốt, mà dần dần, tấm kính như bị che, mờ đi, làm người ta không thấy rõ ràng.
Cô mê mang nhớ rõ mình chết năm 22 tuổi.
Bị chết rất chi là máu chó a.
Mà hiện tại, những kí ức khắc cốt ghi tâm kia, thế như bị một tầng sương mù che kín, tựa hồ thân thể bốn tuổi này đang bài xích những ký ức đó.
Chờ Triệu Chi Lan vừa ra ngoài, Bối Dao gian nan xuống giường, nhảy ra lấy vở cùng bút chì của mình.
“Bối Dao, năm 2010, gả cho Hoắc Húc, kết hôn xong mới biết được hắn có người mình thích. Còn Bối Dao là tấm chắn mà hắn đối phó với gia tộc, để bảo vệ người hắn yêu. Hoắc Húc là hậu duệ của quân nhân cùng thương nhân, hắn có tiền có thế. Hoắc Húc vẫn luôn không chạm vào cô, chờ đến khi cô biết ý nghĩa tồn tại của mình, cô muốn rời khỏi đó, Hoắc Húc lại không cho phép.”
Bối Dao dùng góc độ của người đứng xem viết xuống một đoạn lời nói như vậy, viết xong đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng cô biết còn phải tiếp tục.
“Năm 2012, Bối Dao nghĩ cách để thấy được người mà Hoắc Húc thích, chính là chớp mắt, Hoắc Húc đuổi cô về, còn lần đầu tiên động thủ tát cô. Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài đều đau lòng muốn chết, đã ở tuổi xế chiều rồi mà còn vì chuyện của cô bôn ba khắp nơi cầu người giúp đỡ. Cuối cùng Bối Lập Tài một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành người thực vật.”
Bối Dao vừa nhớ lại hồi ức, nước mắt vừa rơi xuống.
Bối Dao kiên định mà tiếp tục viết: “Triệu Chi Lan cuối cùng đi cầu xin một người đàn ông đem Bối Dao cứu ra. Người kia chính là Bùi Xuyên, là ác ma trong mắt mọi người trêи thế giới, bởi vì anh viết phần mềm gây hại cho xã hội. Anh trầm mặc ít lời, nhưng vẫn bảo hộ Bối Dao hai năm, cuối cùng ngày cô chết, Bùi Xuyên nói cho cô biết, em là tâm can cả đời anh không dám yêu.”
“Năm 2014, Bối Dao bị chết uất ức, trở thành bia đỡ đạn cho người phụ nữ kia.”
Tiếng bước chân của Triệu Chi Lan tới gần, Bối Dao không kịp tiếp tục, cuối cùng chỉ có thể qua loa mà nói cho bản thân mình trong tương lai: “Phải đối xử tốt với Bùi Xuyên.”
Đến khi viết xong chữ “Xuyên”, cô nhanh tay đem quyển vở bỏ vào trong ngăn kéo. Triệu Chi Lan đẩy cửa ra, trừng mắt nói với cô: “Đã phát sốt thế này còn chạy loạn cái gì!”
Bối Dao lau khô nước mắt, ngoan ngoãn lên trêи giường nằm.
Cô không biết ký ức cuối cùng sẽ dừng lại ở ngày nào, một người mang theo ký ức đời trước sinh tồn quả thật không bình thường. Có thể sống lại một lần đã là ân huệ.
“Mẹ, mẹ hát cho con nghe một bài hát đi.”
Triệu Chi Lan cười mắng: “Không nghe lời còn muốn nghe hát!”
Rốt cuộc đau lòng con gái mình, bà nghĩ nghĩ rồi dùng hát trong trẻo hát:
“Nhẹ nhàng gõ tỉnh tâm hồn đang ngủ say
Chậm rãi mở ra đôi mắt của con
Nhìn thế giới bận rộn
Có phải bạn vẫn cô độc mà chạy quanh không ngừng
Gió xuân không hiểu phong tình
Gợi lên tâm tình thiếu niên……”
Đây là album phát hành năm 1985, Bối Dao rất nhiều năm chưa từng lại ca khúc ôn nhu quen thuộc này.
Cô loáng thoáng nhớ lại, bài hát này tên là “Ngày mai sẽ càng tốt hơn”.
Trong tiếng hát của Triệu Chi Lan, cô nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trước khi ngủ Bối Dao suy nghĩ, Bùi Xuyên hôm nay có đi nhà trẻ không?
Anh đời trước bởi vì sự tình của ngày hôm qua, cự tuyệt đi nhà trẻ, hơn nữa không hề mở miệng nói chuyện. Vậy hôm nay thì sao?
~~~
Hôm nay mặt trời lên cao, bọn nhỏ nhà trẻ đang xem con bướm trắng đậu ở bụi cỏ. Xung quanh Phương Mẫn Quân có vài đứa trẻ, tất cả đều muốn bắt được con bướm xinh đẹp kia.
Trần Hổ chạy tới hỏi: “Phương Mẫn Quân, cậu có muốn chơi trốn tìm không?”
Phương Mẫn Quân quay đầu lại.
Đó là một gương mặt được gọi là “Tiểu Ngọc Nữ”, bởi vì có chút giống khuôn mặt của người nổi tiếng. Cái này làm cho mẹ của Phương Mẫn Quân là Triệu Tú phá lệ kiêu ngạo.
Phương Mẫn Quân không giống các bạn cùng tuổi gương mặt bụ bẫm nhiều thịt, khuôn mặt gầy gầy có chút tinh xảo thanh tú.
Cô bé nói: “Được, bất quá tớ không làm người đi tìm đâu.”
Trần Hổ một ngụm đồng ý.
Sau đó chỉ một cậu nhóc trong đám làm người đi tìm, cậu nhóc chu chu miệng bất mãn, nhưng không thể không đồng ý.
Một tiếng tiếng hoan hô, bọn nhỏ sôi nổi trốn đi.
Bọn trẻ chơi đến vui vẻ, trong một góc, Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn.
Trong tiếng hoan hô của đám trẻ, cậu nhìn về vị trí trống không của cô.
Cậu tới đi học, mà cô không có tới.
Bối Dao ốm tới tháng 8 mới khỏi hẳn, cơ thể bốn tuổi vô cùng bài xích ký ức đời trước của cô, Bối Dao nhớ ra cái gì, sẽ viết vào trong vở. Sau đó giấu trong khe hở giữa đầu giường và tủ, Triệu Chi Lan sẽ không dọn dẹp chỗ này.
Chờ đến đầu tháng tám, thời điểm nóng nhất của mùa hè.
Cuối cùng ký ức của Bối Dao cũng ổn định lại, ký ức của cô dừng lại ở năm lớp 3, đây là cực hạn của thân thể mềm mại này. Cô mơ hồ biết mình trọng sinh, cũng biết nhất định phải đối tốt với Bùi Xuyên, nhưng để nói vì sao, cô lại không nói nên lời.
Trình độ là lớp 3, nhưng khi cô mở vở ra đọc lại không hiểu. Biết được một phần chữ cái, lại cũng có nhiều chữ cô không biết nhưng nội tâm khẩn trương làm cô nhanh chóng gấp lại.
Trong khoảng thời gian Bối Dao bị ốm làm Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài rất lo lắng. Bối Lập Tài hút thuốc nói: “Chờ đến sinh nhật bốn tuổi của Dao Dao thì đốt bánh pháo đỏ để xua đuổi những thứ không may mắn đi.” Triệu Chi Lan cũng đồng ý, những năm này tỉ lệ trẻ em chết khá cao, Bối Dao là đứa bé đầu tiên của hai vợ chồng, năm ấy tư tưởng trọng nam khinh nữ còn chưa biến mất, bà Bối Dao lại không thích cô, nhưng hai vợ chồng lại rất yêu thương đứa con gái này.
Bối Dao khỏi bệnh, tự nhiên lại được đưa tới nhà trẻ.
Bây giờ cô dùng đôi mắt của một đứa bé học lớp ba nhìn thế giới, tốt hơn rất nhiều, không hề nóng nảy, ánh mắt mang theo sự tò mò và khao khát với thế giới bên ngoài cũng lớn hơn.
Hoa mùa hè nở rộ trêи con đường đi tới nhà trẻ.
Bối Dao nhìn hoa sen trong hồ nước không chớp mắt.
Cuối cùng cô muốn Triệu Chi Lan hái cho mình một bông.
Triệu Chi Lan đau đầu, tiểu khu của bọn họ chưa xây xong, có nhà còn đang phá bỏ và di dời đi, hoa sen là do người khác trồng, Triệu Chi Lan dọa cô:”Đây là của nhà người khác, bị bắt được sẽ bị chú cảnh sát nhốt lại nha.”
Bối Dao mở to đôi mắt trong sáng nói: “Chúng ta mua.”
“Được rồi, được rồi.” Triệu Chi Lan nhìn xung quanh, hỏi chủ nhân của hồ sen là ai. Sau đó dùng 5 mao tiền mua một bông sen có đài sen. Triệu Chi Lan dùng một cành cây kéo lại, vớt lên cho cô.
Bối Dao biết 5 mao tiền không ít, lì xì năm mới của cô cũng chỉ có một khối tiền.
Triệu Chi Lan đau lòng cô mới khỏi ốm nên mới bỏ tiền ra mua cho cô đóa hoa này.
Bối Dao nho nhỏ, Triệu Chi Lan đau lòng 5 mao tiền mua hoa nên hái dài hơn một chút. Bối Dao ôm thật cẩn thận, bông hoa che gần hết khuôn mặt.
Tới nhà trẻ, cô Tiểu Ngô đã đi làm lại, cô Tiểu Ngô ôn nhu hơn một chút so với cô Tiểu Triệu, bởi vì kết hôn nên xin nghỉ nửa tháng. Cô Tiểu Ngô hơi béo, lúc cười lên cũng có chút vui mừng của cô gái mới kết hôn, cười vui vẻ: “Hoa của Dao Dao thật là đẹp, tới chơi với các bạn nào.”
Cô Tiểu Ngô nắm tay cô đi vào trong lớp.
Cô Tiểu Triệu đang chia bánh quy có nhân cho bọn trẻ.
Bánh quy có nhân một tháng chỉ được ăn một lần, những ngày bình thường đều là bánh quy không có nhân. Bọn nhỏ cũng rất mong chờ ngày được ăn bánh quy có nhân.
Bối Dao ôm hoa nhìn xung quanh.
Đám trẻ ngồi trước bàn tròn rất nhiều. Mỗi đứa bé được chia bánh quy đều quý trọng ɭϊếʍ ɭϊếʍ sau đó cắn một miếng thật nhỏ. Một cái bánh quy như vậy có thể ăn đến mười phút.
Cô nhìn một cái đã thấy Bùi Xuyên.
Trước mặt anh có một cái bánh quy, anh đặt ở trêи bàn không chạm vào. Giống như đó không phải là bánh quy mà đứa nhỏ nào cũng thích, mà là than củi.
Bối Dao ngây thơ mờ mịt ý thức được, hình như anh gầy hơn mấy hôm trước một chút.
Cậu bé gầy yếu, mặc quần áo mùa hè màu xanh, bên dưới ống quần trống không.
Cậu bé nhìn cây xanh ngoài sân, tròng mắt đen nhánh.
Bối Dao ôm hoa đi vào, cậu cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hướng Đồng Đồng giống như con hamster nhỏ đang gặm bánh quy, vừa thấy Bối Dao tới mắt sáng lên: “Dao Dao! Hoa của cậu thật đẹp.”
Bối Dao gật gật đầu.
Mắt hạnh của cô cong cong: “Đồng Đồng.”
Hướng Đồng Đồng là bạn ở nhà trẻ, tương lai cũng là bạn cùng lớp tiểu học.
“Tớ có thể hái một cánh hoa không?”
“Được nha.” Bối Dao vươn tay mũm mĩm của mình cẩn thật hái một cánh hoa bên ngoài đưa cho cô bé.
Hướng Đồng Đồng ngửi ngửi: “Thơm quá!”
Bối Dao biết mình nên tốt với Bùi Xuyên, nhưng còn nhỏ tuổi, tâm trí cũng không kiên định. Bông hoa này vốn định tặng cho Bùi Xuyên, bây giờ lại tiếc nó, nhìn nhìn, sau đó quyết định mình cùng Hướng Đồng Đồng nhìn đủ rồi sẽ tặng cho Bùi Xuyên.
Khi hai người đang nói chuyện, một bàn tay béo mập duỗi tới, cầm bánh quy trước mặt Bùi Xuyên đi.
Bùi Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại.
Mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Trần Hổ.
Trần Hổ nuốt nuốt nước bọt, giơ giơ nắm đấm: “Làm sao! Cậu không đánh lại tớ.”
Dù sao Bùi Xuyên cũng không ăn, cho cậu ta ăn thì sao chứ? Hơn nữa mỗi lần bánh quy của Bùi Xuyên đều vào bụng cậu ta, cũng không bị làm sao.
Cậu ta nghĩ như vậy, nhanh chóng ɭϊếʍ bánh quy nhân lúc cô giáo không để ý. Thấy Bùi Xuyên còn đang lạnh lùng nhìn mình, Trần Hổ vừa chột dạ vừa tức giận.