Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn nhìn thấy Phong Tố Cẩn như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, trong đôi mắt u mị lóe lên một tia lo lắng.
"A Cẩn, A Cẩn, tỉnh..."
Quân Mặc Hàn thử gọi vài tiếng, Phong Tố Cẩn vẫn không mở mắt ra.
Sắc mặt của cô rất đỏ, nhiệt độ trên người cũng có chút bỏng tay. Quân Mặc Hàn cảm giác nhiệt độ của cô như đang thiêu nóng tâm anh khiến anh lo lắng không thôi nhưng cũng không nỡ dùng sức khiến cô tỉnh lại.
Quân Mặc Hàn biết cô không muốn đi bệnh viện nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Khâu Văn Tranh, để hắn xem bệnh cho Phong Tố Cẩn lần nữa.
Nhưng anh gọi điện thoại cho Khâu Văn Tranh, có đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Thần sắc Quân Mặc Hàn đông lạnh, liên tục gọi điện thoại nhiều lần nhưng vẫn không ai tiếp.
Anh biết có lẽ Khâu Văn Tranh đã đi vào phòng giải phẫu, nếu không thì điện thoại sẽ không rời người.
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn một chút, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng. Anh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể lên giường nhẹ nhàng ôm lấy Phong Tố Cẩn, cởi áo ngủ cho cô. Nhìn thấy trên người cô đầy mồ hôi, anh cầm lấy khăn lông dịu dàng lau cho cô.
Đây là lần đầu tiên Quân Mặc Hàn nhìn thấy cơ thể của Phong Tố Cẩn nhưng anh cũng không có tâm tư thưởng thức sự xinh đẹp của cô, anh chỉ muốn cô nhanh chóng khỏe lại.
Lúc ôm cô lau mồ hôi, Quân Mặc Hàn mới nhìn thấy một vài vết thương sau lưng Phong Tố Cẩn.
Dường như Quân Mặc Hàn nghĩ đến gì đó, ám quang ở đáy mắt phun trào.
Phong gia! Anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ!
Đợi sau khi lau mồ hôi cho cô xong, Quân Mặc Hàn cầm lấy quần áo từng cái từng cái mặc vào cho cô.
Hiện tại đã là thời tiết cuối thu, ban đêm khá lạnh, anh không thể để cho cô mặc đồ ngủ đến bệnh viện được.
Sau khi Quân Mặc Hàn làm xong tất cả, trên người cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, đây vẫn là lần đầu tiên anh chăm sóc cho một người như vậy.
Tiếp đó Quân Mặc Hàn ôm lấy Phong Tố Cẩn, muốn ôm cô đến bệnh viện.
Vừa ôm Phong Tố Cẩn lên, cô liền tỉnh lại.
Phong Tố Cẩn mơ mơ màng màng nhìn thấy Quân Mặc Hàn, sao cô lại ở trong ngực anh.
"Mặc Hàn?"
Quân Mặc Hàn nghe thấy thanh âm, cánh tay đang ôm cô cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống.
"A Cẩn, tỉnh rồi?"
Phong Tố Cẩn hoảng hốt.
"Chúng ta phải đi đâu sao?""
Đầu của cô rất nặng, trong lúc nhất thời không thể nhớ được rất nhiều chuyện. Quân Mặc Hàn sờ lên đầu cô, tốt tính giải thích.
"A Cẩn, em phát sốt, anh đưa em đến bệnh viện khám."
Nghe thấy muốn đến bệnh viện, Phong Tố Cất bắt đầu giằng co mãnh liệt.
Quân Mặc Hàn nhíu mày.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Em không đến bệnh viện, không đi, chúng ta đừng đi bệnh viện..."
Lúc này Phong Tố Cẩn tùy hứng như trẻ con, cô ở bệnh viện quá lâu, nếu lại đến bệnh viện nữa thì cô sẽ nôn, cô không muốn ngửi thấy mùi hương ở bệnh viện.
"A Cẩn, ngoan, em phát sốt rất kịch liệt, em nhìn xem bây giờ em lại hồ đồ rồi."
Phong Tố Cẩn mở to đôi mắt mông lung.
"Chúng ta đừng đến bệnh viện, em không thích đến bệnh viện."
Nhìn thấy Phong Tố Cẩn cố chấp tùy hứng như vậy, Quân Mặc Hàn cũng hết cách rồi. Anh rất đau đầu, không biết nên làm thế nào với cô, dỗ cũng không có tác dụng, nói cái gì cũng đều không nghe.
Anh thở dài nói.
"A Cẩn, chẳng lẽ em muốn khiến anh lo lắng theo sao? Em như vậy làm cho anh không có cách nào yên tâm."
Thanh âm u thán của Quân Mặc Hàn rơi vào trong tai Phong Tố Cẩn khiến cho mũi cô chua xót, nhịn không được đều muốn khóc. Đầu cô vừa đau vừa loạn, có chút không thanh tỉnh nhưng trong lòng vẫn theo bản năng bài xích bệnh viện.
Nhìn thấy dáng vẻ bĩu môi muốn khóc của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn mềm lòng, ôm cô đến bên ghế sa lon ngồi xuống.
"Được, không đi bệnh viện thì sẽ không đi bệnh viện."
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥