Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sau khi Phong Tố Cẩn tra xong, sắc mặt có chút đỏ nhưng vẫn đi mua một chút đồ đại bổ, buổi tối làm một bàn đồ ăn rồi mới nấu một nồi canh đại bổ.
Buổi tối Quân Mặc Hàn tan tầm trở về, biểu hiện của Phong Tố Cẩn vẫn như bình thường. Nhưng chờ đến khi Quân Mặc Hàn nhìn thấy canh đại bổ trên bàn, vẻ mặt thay đổi, trong đôi mắt tuyệt sắc của anh lóe lên tia sáng yếu ớt, càng ngày càng u ám thâm trầm.
Phong Tố Cẩn đối mặt với đôi mắt của Quân Mặc Hàn cũng có chút chột dạ, rồi mới đưa tay múc một muỗng canh cho Quân Mặc Hàn, đặt trước mặt anh.
"Em học nấu canh, hương vị cũng rất khá, anh uống nhiều một chút."
Lúc Phong Tố Cẩn nói mấy câu này cũng không dám thở mạnh, cô sợ Quân Mặc Hàn có thể nhìn ra gì đó.
Dù sao thì cô cũng chột dạ.
U quang ở đáy mắt Quân Mặc Hàn lui xuống, tự tiếu phi tiếu nhìn Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn cảm giác mình chịu không được ánh mắt áp lực như vậy, vội vàng cúi đầu, giả vờ chuyên tâm ăn cơm.
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn canh trước mặt, khóe miệng khẽ động, có một loại phong hoa khác. Anh cầm lấy thìa, uống một ngụm rồi mới mở miệng nói.
"Nếu là tâm ý của A Cẩn thì đương nhiên anh phải uống hết."
Cẩn thận nghe có thể nghe được một hàm ý khác trong câu này của Quân Mặc Hàn nhưng Phong Tố Cẩn đang chột dạ, đương nhiên nghe không hiểu. Không biết vì sao trong lòng cô có chút hoang mang rối loạn, nhịp tim cũng đập rất nhanh.
Chẳng biết vì sao, không khí cơm tối đêm nay có chút kì lạ.
Hơn nữa, cũng không biết có phải có tâm lý của cô bị quấy phá hay không, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh đều có khí tức của Quân Mặc Hàn, tim cũng lượn lờ khí tức của anh, rậm rạp bao vây lấy cô.
Trước kia, trên bàn ăn Phong Tố Cẩn sẽ thoải mái nói chuyện với Quân Mặc Hàn nhưng đêm nay, cơm tối lại có chút yên tĩnh.
Phong Tố Cẩn muốn tìm chủ đề nói chuyện nhưng hôm nay cảm xúc của cô vốn đã rất loạn, cũng không biết nói cái gì.
Cơm nước xong xuôi, cô thu dọn bàn xong liền vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc tắm rửa, chẳng biết vì sao trong lòng Phong Tố Cẩn có chút khẩn trương, nhịp tim còn có chút nhanh.
Cô hít sâu, thở ra một hơi, nói với mình rằng không khẩn trương, không khẩn trương, có lẽ thật sự không sao cả.
Có lẽ canh đại bổ cũng không dùng được đối với Quân Mặc Hàn.
Nếu không phải hôm nay bị kích thích thì có lẽ quyết tâm của Phong Tố Cẩn cũng không lớn như vậy.
Phong Tố Cẩn tắm rửa xong, sấy khô tóc, lên giường, tay đều vô thức nắm chặt ga giường, cô cảm giác trái tim sắp nhảy lên cổ họng.
Đợi một lúc Quân Mặc Hàn cũng không có về phòng ngủ, Phong Tố Cẩn nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ tối.
Cô nằm xuống, không biết vì sao hôm nay cô bị kích thích có chút lo được lo mất. Trong lòng của cô rất loạn, tim cả ngày đều phải kìm nén một đám lửa, cô không nhịn được muốn bộc phát, bộc phát...
Phong Tố Cẩn suy nghĩ lung tung, mũi cũng bắt đầu chua xót, yết hầu cũng có chút khô khốc.
Cô nhắm nghiền hai mắt, nói với bản thân là ngủ đi!
Không biết qua bao lâu, Quân Mặc Hàn trở về phòng ngủ, anh lên giường, trên người anh mang theo khí tức khoan khoái nhẹ nhàng, còn có chút lạnh, một chút ấm, hiển nhiên là vừa tắm.
Phong Tố Cẩn rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm giác thân giường bên cạnh khẽ động, sau đó cả người cô bị kéo vào trong lồng ngực thơm ngát, là khí tức sạch sẽ mà cô quen thuộc.
Phong Tố Cẩn mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập hơi nước, liếm liếm cánh môi, phảng phất như bị mê hoặc, nỉ non lên tiếng.
"Mặc Hàn?"
Trong mắt Quân Mặc Hàn có một tia u ám, anh không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, thanh âm trầm thấp cất lên.
"A Cẩn."