Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link
Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nói xong, lẳng lặng chờ Quân Mặc Hàn trả lời.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô. Anh biết rõ nếu không nói gì, cô cũng sẽ không có tâm trạng ăn cơm.
Quân Mặc Hàn trầm mặc, mở miệng nói: "Em muốn gặp Mễ Lương Ngân, anh sẽ sắp xếp cho em. Để hắn rời đi cũng không khó, có thể an bài bằng cách giả chết rồi đổi dung mạo đổi tên họ là được."
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Không, em liền muốn hắn lấy thân phận Mễ Lương Ngân đến gần Hạ Tư Tuyền. Chỉ cần Mễ Lương Ngân nói với Hạ Tư Tuyền cái chết của em gái hắn là do em làm và hắn có thù với em là Hạ Tư Tuyền sẽ tín nhiệm hắn. Nếu Mễ Lương Ngân nói em sống không ổn ở Bắc Quyền Thành, có lẽ cô ta cũng sẽ tin, tạm thời sẽ không làm gì em."
Phong Tố Cẩn cực kỳ tín nhiệm và ỷ lại Quân Mặc Hàn. Có ý nghĩ gì, cô cũng đều sẵn lòng nói thật với anh.
Thế nhưng, nghe những lời này, Quân Mặc Hàn lại thấy đau lòng. Anh có thể tưởng tượng ra, trước kia A Cẩn của anh bị một số người bức bách thành dạng gì.
Quân Mặc Hàn thở dài, ôm Phong Tố Cẩn vào lòng: "Em muốn như thế nào cũng được, sau này không ai có thể tổn thương em, cũng không ai có thể khinh rẻ em. Có phải gần đây em đã chịu ủy khuất gì không? Hay Hạ Tư Tuyền kia lại làm gì em?"
Phong Tố Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn, chớp chớp mắt. Sao anh lại biết tất cả?
Phong Tố Cẩn cúi đầu, tựa vào ngực Quân Mặc Hàn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, sống mũi cay cay, nói ra điều ủy khuất của mình: "Trước kia em học thiết kế, Hạ Tư Tuyền là người hiểu rõ nhất phong cách thiết kế của em. Gần đây, tất cả bản thiết kế của em đều bị trả về. Em không biết sau này sẽ phải làm gì nữa."
Cô chỉ cố giả bộ kiên cường. Thực ra, cô thực sự rất mềm yếu. Đặc biệt, mỗi khi thấy Quân Mặc Hàn, cô không nhịn được mà muốn khóc.
Quân Mặc Hàn khẽ vuốt lưng cô: "Ngoan, đừng lo lắng, sau này anh nuôi em, em không cần buồn phiền gì cả."
Phong Tố Cẩn không nhịn được, hai tay ôm lấy eo Quân Mặc Hàn. Cô ôm thật chặt, tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp và an toàn trên người anh.
Cô nén nước mắt nói: "Nhưng em muốn làm việc, em muốn có sự nghiệp của mình."
Cô không muốn hoàn toàn ỷ lại Quân Mặc Hàn. Anh tốt với cô, cô đều ghi trong lòng. Cô cũng muốn có năng lực để có thể đối xử tốt với anh, trợ giúp anh.
Quân Mặc Hàn suy nghĩ một chút, nói: "Trên danh nghĩa của anh có một tập đoàn, ở Bắc Quyền Thành cũng có một công ty chi nhánh, nếu em nói thích thiết kế, anh sẽ sắp xếp người đưa em đến bộ phận thiết kế. Em yên tâm, ở đó, tất cả thiết kế của em đều sẽ đến thị trường quốc tế, không ai có quyền chất vấn hay chèn ép em."
Nghĩ đến cái tên Hạ Tư Tuyền, nghĩ đến Hạ gia, đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên sát ý.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy sát ý ở đáy mắt Quân Mặc Hàn, nắm lấy cánh tay anh: "Mặc Hàn, đừng, đừng xúc động, chúng ta cứ từ từ."
Quân Mặc Hàn vừa tới Bắc Quyền Thành đã gặp nhiều nguy hiểm như thế, cô không muốn anh lại có thêm chút nguy hiểm nào. Cô không yêu cầu gì khác, cô chỉ cần Quân Mặc Hàn sống thật tốt.
Quân Mặc Hàn nhìn bộ dáng khẩn trương của Phong Tố Cẩn, vỗ vỗ lưng cô, trấn an nói: "Được, cứ từ từ."
Phong Tố Cẩn nói sang chuyện khác: "Mặc Hàn, nếu không em mở cửa hàng đi, tự mình làm chủ."
Quân Mặc Hàn ôn nhu nói: "Được."
Như thể bất kể Phong Tố Cẩn nói gì, anh cũng đều ủng hộ.
Phong Tố Cẩn cong cong môi, không nhịn được nở nụ cười: "Anh không hỏi xem em mở cửa hàng gì sao?"
"Cái gì cũng được, miễn là em vui vẻ."
Anh dung túng như vậy khiến Phong Tố Cẩn cảm động vô cùng: "Em muốn mở quán bar!"
Quân Mặc Hàn kinh ngạc nhíu mày nhưng cũng không phản đối. Chỉ cần cô thích là được, anh sẽ điều động thêm một số người Ám Các bảo vệ trong tiệm.