Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quả thật, Phong Tố Cẩn cũng lo lắng cho Quân tiên sinh nhà cô. Lúc sáng cô rời đi, trời cũng chưa mưa lớn như thế nhưng buổi trưa trở về, mưa lại càng lúc càng lớn.
Bên ngoài, trời âm u, tiếng sấm vang lên không ngừng.
Chỉ là, trời như vậy, nếu cô ở nhà một mình thật sự cũng sẽ cảm thấy trống rỗng, cô tịch. Có Quân tiên sinh nhà cô ở đây, cô sẽ có cảm giác cả nhà tràn ngập ấm áp.
Quân Mặc Hàn mở đèn phòng khách, đang bưng thức ăn thì nghe thấy lời của Phong Tố Cẩn, liếc mắt nhìn cô. Đối mặt với ánh mắt khao khát mở to của cô, thần sắc anh dao động.
Anh vẫy tay với Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, đến đây."
Phong Tố Cẩn tự nhiên ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh.
Quân Mặc Hàn sờ tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô rồi cúi đầu nói bên tai cô: "Muốn anh ở cùng em buổi chiều sao?"
Nhiệt độ bờ môi của Quân Mặc Hàn dán lên vành tai cô khiến trái tim cô nhảy vọt, đầu ngón chân cũng co quắp lại.
"Em... Em lo cho anh. Mưa lớn như vậy, trên đường trở về sẽ không an toàn."
"Ồ, vậy là không muốn anh ở cùng?"
Phong Tố Cẩn cắn răng, nhón chân lên, hai tay ôm cổ Quân Mặc Hàn: "Muốn anh ở cùng. Thời tiết như vậy, em không muốn ở một mình."
Thật là! Điểm không tốt nhất của Quân tiên sinh nhà cô chính là lừa gạt, nhất định phải làm cô nói ra lời thật lòng.
Đôi mắt Quân Mặc Hàn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bên trong lóe lên tia sáng đoạt lòng người: "Vậy anh ở cùng em thì có ban thưởng gì không?"
Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt. Còn phải ban thưởng cơ à?
"Ban thưởng cái gì?"
Ánh mắt mị hoặc của Quân Mặc Hàn chớp tắt, khóa chặt đôi mắt Phong Tố Cẩn: "Hôn anh."
Nhìn vào mắt Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn cứ như vậy mà bị mê hoặc, nhón mũi chân lên, hôn lên cánh môi Quân Mặc Hàn.
Vừa chạm lên cánh môi tươi đẹp như hoa anh đào lại hơi lành lạnh của Quân Mặc Hàn, trong nháy mắt, cô như bị điện xẹt qua, cả người run rẩy. Cô giật mình, lui ra.
Nhưng Quân Mặc Hàn sao có thể để cô lui ra? Tay anh chụp tới, một tay ôm eo Phong Tố Cẩn, một tay khống chế gáy cô, từ bị động thành chủ động, hôn thật sâu. Quân Mặc Hàn dùng đầu lưỡi lướt qua cánh môi Phong Tố Cẩn, sau khi ẩm ướt mới khẽ cắn môi cô.
Phong Tố Cẩn kêu lên một tiếng, há miệng ra. Lưỡi Quân Mặc Hàn lập tức tiến quân thần tốc, đuổi theo cái lưỡi mềm mại của cô, thưởng thức khí tức thơm ngát, gặm nuốt răng thịt cô.
Phong Tố Cẩn hoàn toàn không khống chế được mà phát ra thanh âm "a a". Cô cảm giác tất cả khí tức như đã bị anh nuốt chửng. Khí tức của anh quá mãnh liệt, quá bá đạo, cô chỉ có thể nhu thuận nhảy múa theo tiết tấu môi lưỡi của anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giúp cô thuận khí.
Dường như Quân Mặc Hàn rất hài lòng, mở miệng nói: "A Cẩn thật ngoan! Đi rửa tay đi, sau đó ra ăn cơm. Buổi chiều anh ở nhà với em."
Phong Tố Cẩn ngất ngất ngây ngây đi vào toilet rửa tay. Tới lúc nước mát thấm vào tay, cô mới hoàn hồn lại. Nghĩ tới nụ hôn điên cuồng vừa rồi, mặt cũng nóng lên. Cho dù hai người đã là vợ chồng chân chính nhưng khi thân thiết như vậy, cô vẫn sẽ thẹn thùng.
Nào giống như Quân tiên sinh nhà cô, ở phương diện này anh rất bá đạo, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Quân Mặc Hàn đi gọi điện thoại cho tòa thị chính, sắp xếp cho toàn thành phố nghỉ buổi chiều, còn hoàn thành công việc bảo vệ thành phố an toàn.
Lúc đi ra, nghe thấy Quân Mặc Hàn sắp xếp công việc với bên kia điện thoại, khóe môi Phong Tố Cẩn không nhịn được mỉm cười. Nghĩ tới buổi chiều có anh ở cùng, cô vẫn rất vui vẻ.