Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Đậu Đỏ & Beta by Rùa
-
Phong Tố Cẩn gật đầu: "Theo lời nói của Lam Bắc Thần thì có lẽ là vậy. Em cũng rất hoang mang, không biết đâu là thật, đâu là giả."
"Em vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ cho việc năm đó bà Phong thuê người đâm cha em. Tuy không có một chút manh mối nào nhưng em không thể ngừng nghi ngờ bà ta."
"Còn sản nghiệp nhà họ Phong, thật ra em cũng không để ý lắm nhưng nếu ông nội đã để nó lại cho cha em thì nó thuộc quyền sở hữu của cha. Em không thể để bà ta cướp đi thứ đáng lẽ thuộc về cha thêm một lần nào nữa."
Quân Mặc Hàn có thể nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của cô. Anh cầm tay lá bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc Phong Tố Cẩn, dịu dàng nói:
"Tối nay anh sẽ cho người đưa bà ta đến bệnh viện tâm thần và sai người trông coi cẩn thận. Chỉ cần nhà họ Phong có động tĩnh gì, chúng ta sẽ biết ngay lập tức. Còn bây giờ, em đừng lo nghĩ gì nữa được không?"
"Được, em cũng chỉ hi vọng cha nhanh chóng khỏe lại."
Giọng Phong Tố Cẩn trầm thấp mang nét bi thương, khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng Quân Mặc Hàn như nhói lên một cái.
Anh có phần không kiềm chế được cảm xúc của mình, vội dừng xe ở ven đường, sau đó ôm Phong Tố Cẩn vào lòng, khẽ vuốt tóc cô:
"Đừng buồn nữa, cha sẽ khỏe lại thôi với lại em còn có anh mà."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo âm sắc đặc biệt của Quân Mặc Hàn dường như đã làm dịu đi nỗi buồn trong trái tim Phong Tố Cẩn.
Cô lưu luyến, ỷ lại vào anh, cả người cô nẳm gọn trong vòng tay cứng rắn của Quân Mặc Hàn, cô ước bản thân có thể dán chặt vào anh.
Đang lúc lãng mạn, bụng Phong Tố Cẩn kêu réo ùng ục, làm cô đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Cô chon mặt sâu vào ngực Quân Mặc Hàn, không muốn ló mặt ra. Nhưng cái bụng vẫn kêu réo điên cuồng. Có lẽ cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì nên bây giờ cái bụng mới reo hò như vậy.
Nghe bụng Phong Tố Cẩn kêu, Quân Mặc Hàn đau lòng: "Đói không? Chúng ta
đến quảng trường ăn nhé? Bây giờ về nhà làm cơm sẽ hơi muộn."
Quân Mặc Hàn thầm trách bản thân. Khoảng thời gian này, anh bận chỉnh đốn thành phố Bắc Quyền, không có thời gian ở cạnh cô, cũng không nhắc nhở cô ăn cơm đúng giờ.
Phong Tố Cẩn cũng biết nếu bây giờ về nhà nấu cơm sẽ rất trễ bèn gật đầu:
"Được."
"Muốn ăn gì?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu, bối rối: "Không biết."
Quân Mặc Hàn xoa xoa đầu Phong Tố Cẩn, rồi cầm lấy máy tính bảng, mở
trang web ẩm thực của quảng trường. Trên đó có đầy đủ thông tin về các nhà hàng.
"Xem cái này đi. Lát nữa đến nơi, nói cho anh biết thứ em muốn ăn."
Quân Mặc Hàn khởi động xe lần nữa. Phong Tố Cẩn cầm máy tính bảng xem
trang web giới thiệu các nhà hàng ở quảng trường, có đủ các loại phong cách
hương vị.
Cô vốn đang đói bụng, nhìn hình ảnh thức ăn ngon thế này lại càng đói hơn,
cảm giác cái gì cũng muốn ăn.
Quân Mặc Hàn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của Phong Tố Cẩn, cưng chiều cười
cười: "Muốn ăn gì thì nói với anh."
Mắt Phong Tố Cẩn dính lên máy tính bảng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng
nhìn Quân Mặc Hàn: "Em muốn ăn cá nướng."
"Được, ăn cá nướng."
Giọng nói của Quân Mặc Hàn trầm thấp lại ôn nhu, khiến người khác có cảm giác được sưởi ấm trong cái rét lạnh của đêm mùa đông.
Nhìn dáng vẻ tươi sáng của Phong Tố Cẩn bây giờ, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh không thể chịu được dáng vẻ đau khổ của cô.
Xuống xe, Quân Mặc Hàn nắm tay Phong Tố Cẩn đi thang máy lên tầng sáu của
quảng trường.
Bị Quân Mặc Hàn nắm chặt tay, Phong Tố Cẩn đi theo bước chân anh lên đến tầng sáu: "Mặc Hàn, anh biết đường à? Sao em giống như người bị mù đường thế nhỉ? Nhìn đâu cũng đều là cửa hàng, không biết phải đi hướng nào."