Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Băng
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần không nói chuyện, trầm mặc cũng coi như là thừa nhận.
Lam lão gia tử thở dài, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
"Bắc Thần a! Từ nhỏ đến lớn cháu vẫn luôn thông minh, chỉ duy nhất chuyện tình cảm, cháu lại quá mức cố chấp cũng quá độc đoán, Liễu tiểu thư kia không phải là người tốt!"
Lam Bắc Thần nghe thế vội nói tốt cho Liễu Thi Nhã.
"Ông nội, Thi Nhã là một nữ nhân tốt, cô ấy chỉ mạnh mẻ một chút thôi. Mặc dù là một diễn viên nhưng cũng yêu quý chính mình, không có bất kỳ chuyện xấu gì. Chỉ cần ông nội nguyện ý tìm hiểu, nhất định sẽ nhận ra được điểm tốt của cô ấy."
Lam lão gia tử lắc đầu.
"Cháu trai à, cháu bị tình yêu che mắt rồi, ta sống bao nhiêu năm trên đời, những việc đã trải qua nhiều hơn cháu rất nhiều, Liễu tiểu thư kia không hề thích hợp với cháu, tâm tư của nàng... không hề sạch sẽ đâu."
Ở trong lòng Lam Bắc Thần, Liễu Thi Nhã chính là một người hoàn mỹ, cho nên lúc này không thể nghe lọt được những gì mà lão gia tử nói.
"Ông nội, ông xem trọng Phong Tố Cẩn, nhưng người cháu yêu không phải cô ấy!"
"Lúc trước không phải cháu ở chung với người ta tốt lắm sao? Chẳng lẽ hai năm qua hai người các ngươi lừa gạt ông nội?
Lão gia tử nói xong lại nhìn thấy biểu tình quật cường của Lam Bắc Thần, thở dài nói.
"Thôi, ta nói cái gì cháu cũng nghe không vào nữa rồi, về sau tùy cháu vậy, chỉ là hy vọng cháu đừng hối hận."
Lam Bắc Thần kiên định tự phụ nói.
"Ông nội, cháu sẽ không hối hận!"
Lão gia tử lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng đi lên lầu.
Lam Bắc Thần nhanh chóng chạy ra ngoài, muốn đi gặp Liễu Thi Nhã.
Hắn thầm nghĩ, thân thể Liễu Thi Nhã không tốt, còn chạy tới nơi này tìm hắn, chỉ vì nhớ hắn.
Người con gái như vậy, làm sao có thể khiến hắn không thương, không đau a!
Lam Bắc Thần chạy ra, đi tới trước mặt Liễu Thi Nhã, vươn tay ôm lấy cô ta.
"Thi Nhã, buổi tối trời lạnh như vậy, sao em lại ngây ngốc chạy tới đây a?"
Liễu Thi Nhã nhìn thấy đáy mắt Lam Bắc Thần toàn bộ đều là đau lòng cùng lo lắng, khóe miệng nhếch lên, tương đối hài lòng.
Thật không uổng công cô ta vất vả chạy tới đây như vậy, còn dùng một chút khổ nhục kế!
"Em chỉ là nhớ anh, cũng không để ý nhiều như vậy."
"Về sau đừng như vậy, nếu em nhớ anh thì có thể gọi điện thoại, anh sẽ tới gặp em."
"Nhưng em sợ anh bận việc, sợ quấy rầy đến anh."
"Công việc để sau cũng được, cũng không quan trọng bằng em."
Lam Bắc Thần vô cùng kích động, nói xong liền kéo Liễu Thi Nhã đi vào đại trạch Lam gia.
Liễu Thi Nhã đi theo Lam Bắc Thần vào trong đại viện, được hắn an bài trong phòng của hắn.
"Em uống chút nước ấm đi, anh đi làm cho em chút điểm tâm khuya, ăn xong rồi anh sẽ đưa em về."
Chờ Lam Bắc Thần đi bận bịu vì cô ta, Liễu Thi Nhã nhìn điện thoại của Lam Bắc Thần để trên bàn, cầm lên xem.
Cô ta muốn xem, vừa rồi Lam Bắc Thần gọi điện cho ai.
Khi nhìn thấy ba chữ Phong Tố Cẩn, Liễu Thi Nhã tức giận suýt chút nữa ném điện thoại đi.
Nhưng rồi cô ta vẫn là nhịn xuống, miệng cô ta nhếch lên một cái độ cong quỷ dị, đem điện thoại ném vào bể cá.
Chờ đến khi Lam Bắc Thần cầm điểm tâm lên, chỉ thấy Liễu Thi Nhã rưng rưng nhìn hắn, vừa khóc vừa nói với hắn, cô ta vốn dĩ muốn mượn điện thoại của hắn gọi điện một chút, không cần thận lại đánh rơi vào bể cá rồi.
Lam Bắc Thần nhìn điện thoại không thể sử dụng được nữa, có chút mệt mỏi bất lực, nhưng vẫn cố an ủi Liễu Thi Nhã.
Chờ sau khi đưa Liễu Thi Nhã trở lại bệnh viện, Lam Bắc Thần mệt mỏi đến mức mí mắt đều không nhấc nổi.
Nhưng suốt đêm hắn vẫn phải tìm lại một vài số điện thoại trọng yếu của khách hàng lưu lại.
Một đêm không ngủ, Lam Bắc Thần vô cùng khó hiểu, tại sao hắn lại khiến bản thân trở nên mệt mỏi như vậy!
Bởi vì mệt mỏi đến cực hạn, cho nên Lam Bắc Thần cũng quên luôn chuyện của Phong Tố Cẩn.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥