Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Tiêu Nguyệt
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn lạnh nhạt cười một tiếng.
"Mặc dù nơi này rất phức tạp, phía trên không quản được nhưng không có nghĩa là tôi không quản được, nếu làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
"Vâng! Quân thiếu!"
Sau một phen mỉa mai làm kinh sợ, Hắc Lang càng quyết tâm một lòng nguyện ý đi theo Quân Mặc Hàn.
Sau khi anh ta đi ra cửa, nhìn thấy thiếu phu nhân đứng bên ngoài, có chút kinh ngạc.
Chờ Hắc Lang rời đi, Phong Tố Cẩn mới hít sâu một hơi, mang đồ ăn đi vào.
Cô cúi đầu, bước chân hơi loạn, lúc nhìn thấy Quân Mặc Hàn cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Tay khẽ run đặt đồ ăn lên bàn trà, chỉ là suýt chút làm đổ canh.
Quân Mặc Hàn đương nhiên là thu hết những biến hóa trên mặt Phong Tố Cẩn vào mắt.
Hắn thở dài, ấm giọng hỏi.
"Đây là thế nào, vừa rồi vẫn còn rất tốt mà."
Phong Tố Cẩn không nói lời nào, đầu cúi thấp hơn.
"Anh vẫn chưa ăn cơm, ăn cơm trước đi!"
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lướt qua một đạo u quang.
"A Cẩn, em cũng nghe hết rồi?"
Phong Tố Cẩn cúi đầu, không nói lời nào.
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài.
"Sợ anh?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn không nghĩ tới sẽ thấy đôi mắt cô phiếm hồng, giống như một con thỏ.
Hắn kéo cánh tay Phong Tố Cẩn lại.
"Đến đây."
Phong Tố Cẩn biết hắn đang bị thương, chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua, đi đến bên người Quân Mặc Hàn.
Không chờ cô có động tác gì, Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng để cô ngồi trên chân mình.
Thời điểm Phong Tố Cẩn còn chưa hồi thần, Quân Mặc Hàn đã ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, khóa ánh mắt của cô.
"A Cẩn, nói anh nghe, vì sao khóc?"
Dưới ánh mắt bức bách của Quân Mặc Hàn, cô căn bản không biết nên làm thế nào.
"Anh xem tính mệnh của bản thân không ra gì, hại em... tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, hóa ra tất cả chỉ là kế hoạch của anh."
Quân Mặc Hàn sửng sốt một chút, thu hồi ánh mắt bức bách, đáy mắt mang theo nụ cười, biết được cô gái ngốc này đang đau lòng vì mình.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn trở nên ôn nhu như nước, thở dài trong lòng, không thể không giải thích.
"A Cẩn, anh bị thương là thật. Trong kế hoạch, anh sẽ không bị thương, ngay cả người vây quét anh cũng là do anh sắp xếp. Nhưng kế hoạch có chút biến đổi không thể theo kịp, ở trong còn có thành chủ Hắc Yên Thành, cũng chính là thị trưởng tự mình tham dự nên anh mới bị thương. Có điều đã như vậy, cũng chỉ có thể tương kế tựu kế."
Phong Tố Cẩn không quan tâm những chuyện dó, cô còn nhớ rõ dáng vẻ của Quân Mặc Hàn lúc cô vừa nhìn thấy, khiến người ta phải giật mình.
"Thế nhưng anh bị thương rất nặng, nếu trị liệu trễ sẽ trở nên nghiêm trọng, sẽ còn..."
Còn cái gì, Phong Tố Cẩn cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, không nói ra.
"Sợ anh gặp chuyện?"
Phong Tố Cẩn không muốn giấu Quân Mặc Hàn, nhẹ gật đầu.
Quân Mặc Hàn trầm mặc, thật không biết nên nói gì với Phong Tố Cẩn.
Qua một lúc lâu, Quân Mặc Hàn mới thở dài, nhìn vào mắt Phong Tố Cẩn.
"A Cẩn, trước kia em đi cùng anh, có một số việc anh không nói rõ ràng, đó là ở bên cạnh anh kỳ thật sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh sẽ bảo hộ em dưới cánh chim, em có sợ không?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Em không sợ, mạng của em vốn chính là anh cứu, em chỉ không muốn anh gặp phải những nguy hiểm này."
Nghe thấy Phong Tố Cẩn nói không sợ, Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng chậm rãi cười một tiếng, nháy mắt hoa nở, phảng phất thiên địa phong hoa, mê hoặc người nhìn.
Phong Tố Cẩn nhìn nụ cười của hắn, có cảm giác lòng mình đều bị mê hoặc. Hắn cười lên nhìn rất đẹp, cô không tìm được từ để hình dung.
"Kỳ thật một chút tổn thương đó đối với anh chẳng đáng là gì, nhưng về sau anh sẽ chú ý, không để em lo lắng nữa."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥