Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Chi thứ Lam gia nhìn thấy lão gia tử bất mãn với dòng chính Lam Bắc Thần như vậy, vô cùng đắc ý, nghĩ đến một lúc nào đó để con của mình trở về, biểu hiện bản lĩnh trước mặt lão gia tử.
Lão gia tử có mấy người con trai đều không phải nhân tài gì, cháu trai cũng có một ít, người có năng lực thì cũng có vài người, nhưng người ông ấy coi trọng nhất vẫn là cháu đích tôn Lam Bắc Thần.
Có lẽ bởi vì con cả tuổi trẻ mất sớm nên lão gia tử đối với đứa cháu đích tôn này cũng vô cùng đau lòng, tự mình dạy bảo.
Lam Bắc Thần chỗ nào cũng khiến lão gia tử hài lòng, chỉ là lúc đối mặt với chuyện tình cảm lại khiến lão gia tử thất vọng.
Lão gia tử cũng là nóng nảy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mắt thấy gia nghiệp Lam gia giao vào trong tay Lam Bắc Thần, ông ấy cũng có thể yên tâm, có thể bảo dưỡng tuổi già. Thế nhưng ông lại không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, ánh mắt của lão gia tử nhạy bén, biết rõ được tính nết của Liễu Thi Nhã như thế nào.
Ông vẫn luôn xem trọng Phong Tố Cẩn, đứa bé Phong Tố Cẩn kia mới thích hợp làm chủ mẫu tương lai của Lam gia, nhưng cháu đích tôn lại bị ma quỷ ám ảnh.
Ông thở dài, sớm biết như vậy thì ngay từ lúc Lam Bắc Thần còn nhỏ, ông nên mở cho nó một khóa giao dục tình cảm.
Chờ cơn tức giận của lão gia tử tản ra gần hết, mẹ của Lam Bắc Thần mới đứng dậy, nhu thuận mở miệng nói.
"Cha, ngài đừng nóng giận, không đáng chọc tức tới thân thể. Tin tức này không có lửa thì làm sao có khói, nhất định không phải là do Lam Bắc Thần tung ra ngoài, có lẽ là có người cố ý làm như vậy, muốn nhìn Lam Bắc Thần bị cười nhạo."
Lão gia tử bình tĩnh lại, cũng cảm thấy con dâu cả nói có lý.
"Ừm, gọi đứa nhỏ Bắc Thần kia trở về, ta muốn hỏi nó một chút xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào."
"Vâng!"
Những người chi thứ đều hừ hừ không hài lòng, lão gia tử vẫn là bất công, yêu mến cháu đích tôn, rõ ràng là những đứa cháu trai khác cũng ưu tú, tại sao ông ấy lại không nhìn tới!
Đương nhiên những lời này họ không dám nói ra, cũng dám có bất kỳ lời oán giận nào đối với lão gia tử.
Hôm qua sau khi Lam Bắc Thần gặp được Phong Tố Cẩn xong, kỳ thật vẫn luôn có chút không yên lòng, kiểu gì cũng sẽ nhớ đến những lời kia của cô. Cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới một chút tình cảm của anh ta và Phong Tố Cẩn lúc trước.
Rõ ràng cô gái mà anh ta yêu thích đã trở về, anh ta nên cảm thấy vui vẻ, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng.
Vì để cho bản thân không nghĩ lung tung nữa, xế chiều hôm đó anh ta ở lại phòng làm việc bận rộn đến nửa đêm, sau đó ngủ luôn ở văn phòng.
Không nghĩ tới ngày thứ hai, truyền thông liền công bố tin tức anh ta và Liễu Thi Nhã đính hôn. Điều đầu tiên Lam Bắc Thần nghĩ tới chính là, Liễu Thi Nhã công bố?
Thế nhưng nghĩ lại, Thi Nhã quan tâm sự nghiệp như vậy, chắc hẳn không phải là cô ấy công bố ra bên ngoài, vậy việc này là do ai làm?
Thời điểm anh ta đang đau đầu thì nhận được điện thoại của mẹ.
"Mẹ!"
"Bắc Thần, tin tức buổi sáng con nhìn thấy chưa?"
Lam Bắc Thần nghe mẹ nói như vậy liền biết được mức độ nghiêm trọng của việc này.
"Đã thấy rồi, mẹ, trong nhà cũng biết?"
"Ừm, ông nội của con đang rất tức giận, con nhanh chóng trở về một chuyến để ông nội bớt giận."
"Được."
Lam Bắc Thần cũng biết rõ, từ nhỏ đến lớn anh ta có thể tồn tại ở Lam gia, có thể có được vị trí hiện tại đều do một tay ông nội nâng đỡ.
Lam Bắc Thần vừa về đến nhà, lão gia tử liền nghiêm mặt, uy nghiêm hỏi.
"Bắc Thần, tin tức đính hôn là con tung ra?"
Thần sắc Lam Bắc Thần có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giải thích.
"Ông nội, ông tin tưởng con, việc này không hề liên quan đến con. Con tự mình giải trừ hôn ước với Phong Tố Cẩn đã khiến người thất vọng, chuyện của Liễu Thi Nhã, dù thế nào con cũng sẽ hỏi đến ý kiến của người. Cho dù là con khẳng định muốn đính hôn, con cũng sẽ sớm nói với người.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥