Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lúc này trong đôi mắt mị hoặc mê người của hắn lóe lên tia ôn nhu, thương tiếc đối đãi Phong Tố Cẩn.
Động tác của hắn ôn nhu mang theo hơi thở trìu mến.
Tâm hồn Phong Tố Cẩn bị Quân Mặc Hàn mê hoặc, nụ hôn có chút lạc lối, quên đi những thứ xảy ra chiều ra, đại não gần như trở nên trống rỗng.
Tay hắn như lửa lại như băng, ôm thật chặt Phong Tố Cẩn, cách một lớp áo mỏng cũng làm cho cô cảm nhận được nhiệt độ bàn tay hắn.
Phong Tố Cẩn vô thức tới gần Quân Mặc Hàn.
Trước đó cảm xúc của cô quá kích động, cho nên lúc này hắn cũng dùng nụ hôn giúp cô hô hấp.
Hắn nhu hòa vê chuyển, ngậm mút lấy môi cô, vành tai rồi cổ.
Ánh mắt của hắn mang theo hào quang liễm diễm nhưng cũng có một tia ám trầm sâu kín, phảng phất như muốn đem người cắn nuốt vào trong.
Âm thanh nỉ non từ cánh môi hắn phun ra.
“A Cẩn của anh, đồ ngốc, sao anh có thể vứt bỏ em.”
Nghe thấy hai chữ vứt bỏ, nước mắt Phong Tố Cẩn lại chảy ra.
“Đừng khóc, A Cẩn ngoan, đừng khóc.”
“Đồ ngốc, sao anh có thể cam lòng chắp tay tặng em cho người khác.”
“Em không sợ anh, không rời khỏi anh, anh vốn nên vui mừng, không phải sao?”
Quân Mặc Hàn một bên nỉ non, một bên hôn lên nước mắt Phong Tố Cẩn.
Dưới sự “che chở” của Quân Mặc Hàn, cảm xúc của cô dần dần bình ổn lại. Nhưng sau khi ổn định lại cảm xúc, thân thể lại nhận một đợt kích thích khác, chợt run rẩy.
Tay Quân Mặc Hàn phảng phất mang theo dòng điện, những nơi tay hắn đi qua đều khiến cô run rẩy không thôi.
“Đừng… a”
Trong miệng cô vô thức phát ra thanh âm kiều nhuyễn như vậy, nghe vào trong tai hắn lại đặc biệt kích thích.
Ngay từ đầu vốn là trấn an cảm xúc của cô, thế nhưng sức hấp dẫn của vợ nhỏ đối với hắn không phải bình thường, lúc này, thứ hắn muốn không đơn thuần chỉ là hôn.
Hắn vốn là người có năng lực tự chủ cực mạnh nhưng bây giờ bị người dưới thân làm cho tâm loạn, dường như hắn muốn rất nhiều, rất nhiều.
Trên người cô mang theo hương vị ngọt ngào.
Ám hương trên người hắn cũng càng ngày càng đậm, dưới sự trêu chọc của hắn, chẳng những Phong Tố Cẩn động tình, mà hắn cũng động đình.
Quân Mặc Hàn có thể cảm giác được trong thân thể phảng phất có một con dã thú, muốn cắn nuốt tất cả.
Lửa nóng lan ra thân thể hắn cũng bắt đầu kêu gào, bởi vì ẩn nhẫn khắc chế mà toàn thân đều đau, bởi vì kiềm chế mà đau lại tiếp tục phóng thích cỗ lửa nóng này.
“A Cẩn, em thật sự là…”
Thật sự là cái gì, Quân Mặc Hàn không nói nhưng khí tức của hắn lại xâm nhập tất cả giác quan của cô.
“Mặc Hàn…”
Hai từ này từ trong miệng cô mềm mại phun ra, vô cùng dễ nghe, so với tiếng Quân tiên sinh đúng quy đúng củ ngày thường còn dễ nghe hơn nhiều.
"Ngoan, A Cẩn, kêu thêm một tiếng nữa."
"Mặc… Mặc Hàn…"
Trong lòng Quân Mặc Hàn thở dài, trên trán tinh tế đều toát mồ hôi, cho dù là suýt chút không khắc chế nổi, hắn cũng không muốn vì chính cảm xúc của mình mà tổn thương thân thể cô.
Huống hồ hắn cũng sợ Phong Tố Cẩn còn chưa chuẩn bị tốt, sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp.
Thế nhưng người dưới thân, thân thể kiều nhuyễn, nước mắt như một vùng bích thủy, uyển chuyển động lòng người, gương mặt đều phảng phất son phấn xinh đẹp.
Phong Tố Cẩn như vậy, không thể nghi ngờ là cực đẹp, đẹp rung động lòng người, cho dù lúc này Quân Mặc Hàn muốn dừng lại cũng có chút không thể kiềm chế.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, một bên hôn Phong Tố Cẩn, một bên bắt đầu cởi cúc áo của cô.
Một cái rồi một cái, Phong Tố Cẩn đều có thể nghe thấy âm thanh bồn chồn không ngừng đập trong lòng.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥