Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sủng Ái Chi Thê - Chương 47_Cấp cứu
Đi được gần nửa đường, cô như chịu không nổi nữa, ngất đi
Dương Mộng lây lây người cô:"Đồng, cậu tỉnh lại đi, đừng làm mình sợ"
Đổi lại chỉ là một âm thanh yên lặng đến tĩnh mịch
Gương mặt cô trắng bệch, chẳng còn chút máu
Lúc này, Cung Lãnh từ đâu xuất hiện, lái xe đến
-Bimbim
"Mau đưa cô ấy lên xe, tôi sẽ đưa hai người đến bệnh viện"_Cung Lãnh nói
Dương Mộng gật đầu, cô gắng đỡ cô vào xe
-Két
Với tốc độ lái xe của Cung Lãnh thì lát sau họ đã đến bệnh viện
Bác sĩ không biết từ khi nào đã có mặt sẳn sàng, chỉ cần cô đến là đưa vào phòng cấp cứu là xong
Dương Mộng cùng Cung Lãnh ngồi ở hàng ghế đợi, cả hai đều rất lo lắng cho cô
Cung Lãnh chợt đứng dậy:"Tôi đi trước"
Dương Mộng:"Cảm ơn anh đã giúp"
"Uh, khi cô ấy tỉnh dậy đừng nói tôi đưa hai người đến bệnh viện, cô ấy sẽ câm ghét luôn cả tôi đấy"
"Tôi biết rồi"
Khi Cung Lãnh đi
Khoảng 5 tiếng sau, đèn tắt đi, cửa phòng cấp cứu mở ra
Cô được đẩy ra bên ngoài
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"_Dương Mộng đi đến hỏi
Vị bác sĩ tháo khẩu trang ra, hơi nhăn mặt:"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng do vết thương để lâu nên khi chữa trị sẽ để lại sẹo"
Dương Mộng bất động, song nói cảm ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh với cô
Dương Mộng nghĩ, nếu vết sẹo đó đi theo cô suốt cuộc đời này, thì cũng là lúc cô và Cung gia sẽ mãi mãi là kẻ thù
Chỉ cần nhìn thấy vết sẹo thì cô sẽ nhớ đến là ai bắn mình
Ắc hẳn, sau này sẽ có đối chiến xảy ra
-Cạch
Dương Mộng có chút đau lòng, nhìn người con gái thất thần ngồi trên giường
Gương mặt đến một tia cảm xúc cũng chẳng có,
"Đồng, cậu tỉnh khi nào?"
Dịch Hiểu Đồng nghe tiếng, ngoáy đầu lại nhìn:"Từ khi phẩu thuật thì mình đã tỉnh rồi"
Dương Mộng mở mắt to hết sức nhìn cô:"Vậy, cả quá trình phẩu thuật cậu đều thấy và cảm nhận được sao?"
Nói đến đây, bỗng nhiên nước mắt cô rơi xuống:"Mình đau lắm, đau ở tim, tim mình như có ai đó xuyên một con dao sắc nhọn vào, từng chút từng chút một đẩy nó vào sâu hơn, đến khi mình chỉ muốn nhắm mắt lại, và ngủ đi, ngủ thật lâu"
Dương Mộng ôm cô:"Khóc lần này nữa thôi, sau này đừng khóc nữa, cậu có nhớ bản thân mình là ai chứ? Huyết Dịch mạnh mẽ của mình chính là cậu Cậu còn cả một sứ mệnh là trả thù cậu phải nhớ cho rõ, Dịch gia chết rất oan ức"
Nghe đến gia đình mình, cô bỗng ngưng khóc, đôi mắt rực lửa như muốn đốt cháy cả thế giới Nó rất đáng sợ
Lúc này, cô chẳng khác gì một con sói khát máu
"Mình nhất định khiến cho Cung gia phải trả giá"_tay cô nắm chặt drap giường, đến nỗi nó đã rách đi một nửa
---------Tại quán bar---------
"Hiên, cậu đừng uống nữa được không?"_Hưng Mạc cầm lấy chai rượu trên tay anh, bực dộc nói
Cung Hiên nửa say nửa tỉnh, trợn mắt:"Các cậu thì biết cái gì, mình bây giờ rất rất buồn, chỉ có rượu mới giúp mình giải sầu"
Joly hơi bất bình tĩnh, đấm vào mặt anh một cái rõ mạnh, nói:"Cậu đủ rồi đấy! Cung Hiên mà mình biết không phải như vậy, cậu ta rất bình tĩnh với mọi việc, còn bây giờ chẳng khác gì một con người nhút nhát chỉ biết dùng rượu để trốn tránh"
Cung Hiên lau nhẹ vết máu trên khóe miệng, đứng chập chững:"Ừ, mình nhút nhát, người con gái mình yêu lại không yêu mình, ngày vui của mình biến thành cái gì rồi, thảm họa đau thương sao? Hừ, quá buồn cười"
"Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm, tụi mình không quan tâm nữa"
Nói rồi, Hưng Mạc cùng Joly rời đi Chỉ còn một mình Cung Hiên đứng cười vô hại
Liễu Hân lúc này từ trong góc khuất tối tăm đi ra, cầm tay anh, nói:"Hiên về thôi, anh say rồi"
Cung Hiên mơ màng:"Tử Tiết, là em sao? Em về bên anh rồi sao?"
Liễu Hân có chút khó chịu, nhưng vẫn không màng đến Việc quan trọng là phải chiếm được trái tim anh
Liễu Hân bắt một chiếc taxi đến khách sạn Thành Nhất
Thuận lợi đưa anh đến căn phòng mà mình đặt sẳn
Cả thân hình rắn chắn của anh ngã xuống giường, Liễu Hân lúc này mới lấy trong túi sách ra chiếc điện thoại của anh mà lúc nãy cô ta lấy được ở trên ghế
Cô ta bò lên giường, cởi từng cúc áo sơ mi trắng, rồi đến chiếc quần tay dài
Cung Hiên trong cơn say vẫn còn tỉnh táo được đôi chút, ngửi thấy mùi nước hoa quá nồng nặc, liền cau mày:"Cô không phải Tử Tiết, nói cô là ai?"
Liễu Hân giật mình, rồi nghĩ ra kế sách gì đó, vuốt vuốt ngực anh:"Em là Tử Tiết của anh, anh làm sao lại không nhận ra"
Cung Hiên nghe vậy, liền cằm lấy mặt cô ta và hôn một cách điên cuồng, cô ta tưởng mình sẽ cùng anh hòa vào nhau
Nhưng không ngờ, hôn một lúc thì anh đã ngủ mất
Liễu Hân có hơi tức giận, nhưng lại tỏ ra rất bình tâm
Cởi đi bộ váy lúc nãy ,để cơ thể trần như nhộng của mình ra, và cả đồ của anh, sau đó nằm cạnh anh Chụo vài bức ảnh khiêu dâm, rồi ác độc, ấn nút gửi đến số điện thoại thân quen mà anh để tên 'Vợ yêu'
------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn