Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
70710.
“Em lâu rồi không về đây, cũng không nhớ ở đây có món gì ngon, hay là anh dẫn em đi ăn món gì ngon ngon đi.” Cô nói xong, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Đúng là có chút đói bụng.
“Món ngon ngon? Khẩu vị mỗi người khác nhau, sao anh biết em thích anh gì nhất, em phải cho anh biết em thích anh thể loại gì hay mùi vị như thế nào chứ.” Mẫn Lệ rất quan tâm cô, dù gì bây giờ cô cũng là vợ của anh rồi.
Đàn ông không thương vợ thì biết thương ai.
Thế nhưng bà vợ này cũng phiền phức quá a!
Không thể hiểu nổi, cũng không biết cô thích ăn cái gì, chỉ biết cô thích uống rượu.
“Hải sản! Tự nhiên thèm quá!”
“Cái này còn tạm được. Về sau muốn gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo, anh không giỏi tìm hiểu lòng người đâu, vả lại làm vậy sẽ thuận tiện cho chúng ta tìm hiểu đối phương hơn.” Anh nghiêm túc nói.
Anh định làm vậy thật?
Xem như là kết hôn giả, vì đánh cược thua nên phải kết hôn, nhưng có cần phải vậy không.
“Bây giờ trả lại thời gian cho anh, anh nói gì thì là cái đó.” Cô không muốn so đo với anh.
Về sau lại từ từ tính toán.
“Không nghĩ tới em lại nghe lời như vậy, nhưng em đừng lo, thật, dù gì anh cũng là người tốt, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, anh chỉ có hai yêu cầu.”
“Nói nghe thử.” Cô vừa cười vừa nói.
Thật ra cô không ngờ anh còn dám có yêu cầu với cô?
“Thứ nhất, đừng làm gì quá đáng, thứ hai, không được gọi tôi là Mẫn Tiểu Thụ nữa, có phải rất đơn giản không?” Anh nhìn nhìn cô, vừa cười vừa nói.
“Yêu cầu khó như vậy mà anh cũng dám nói? Nhưng tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý với anh, trong vòng 24 giờ tới sẽ không làm gì quá đáng cũng không gọi anh Mẫn Tiểu Thụ, nhưng sau 24 giờ thì tôi không dám chắc. Nếu tôi có làm gì quá đáng anh có thể ly hôn với tôi, đừng lo tôi sẽ quấn lấy anh.” Cô nhìn anh.
Không ngờ tới anh lại kêu cô đừng làm gì quá đáng.
Anh yêu cầu cô như vậy vậy anh thì sao?
Nếu anh làm gì quá đáng thì sao?
“Cô……em không thể nghe lời anh một chút sao, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng mới cưới đó.” Anh bất đắc dĩ tỏ thái độ với Cố Linh.
“Thì em đang nghe đây! Anh lo chạy xe đi, tới nơi thì gọi em dậy.” Cô lại nhắm mắt lại, không muốn bàn luận tiếp.
Nếu cô thật sự thích anh, yêu anh, chắc chắn sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng về phần không gọi anh là Mẫn Tiểu Thụ, còn khó hơn yêu cầu còn lại.
Cô có thể không làm gì quá đáng, nhưng không gọi anh là Mẫn Tiểu Thụ thì không được.
Anh chở cô thẳng đến một nhà hàng hải sản ở ven biển có khung cảnh rất đẹp, gió biển thồi vào, mọi buồn phiền của cô đều tan biến.
Chưa được mấy phút, Mẫn lệ đi tới, “Ăn cơm.”
“Không gấp, em muốn thổi giá biển một chút, nếu biết thành phố A đẹp như vậy em đã tới đây sớm hơn rồi.” Cô nhìn ra bờ biển mênh mông.
“Đúng là không tệ.”
Nơi này mới đúng là quê hương của cô.
“Bây giờ thấy cũng chưa muộn, dù gì giờ em cũng là cô vợ trẻ của thành phố A rồi, sau này ngày ngày ngắm biển, chỉ sợ em ngắm tới chán thôi.” Mẫn Lệ có chút cưỡng chế nắm cổ tay cô kéo đi, “Đi vào trong ăn cơm, còn việc ngắm biển để sau đi.”
“F*ck! Buông ra, ai cần anh quản.” Cô muốn thoát ra nhưng tay bị anh nắm quá chặt.------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Sức mạnh của nam và nữ khác biệt quá lớn, cô cũng không vùng vẫy.
Khi họ vừa vào trong, nhìn bàn ăn toàn hải sản, nỗi buồn bực của cô liền tan biến, không sót lại một chút nào.
Rất đói, rất muốn ăn.
Mẫn Lệ nhìn gương mặt thèm thuồng của cô, thầm nghĩ đúng là con gái phải dụ dỗ bằng đồ ăn ngon mới được.
“Ăn đi, ăn từ từ, ăn nhiều chút!” Anh ngồi đối diện cô, vừa cười vừa nói.
“Anh nghĩ em sẽ khách sao với anh sao?” Cô cầm càng cua lên, ăn một mạch.
Nhưng điều làm cô càng bất ngờ hơn mùi vị đó là Mẫn Lệ đang ngồi đối diện cô!
Anh vậy mà lại lột tôm cho cô!
Trời ơi, đừng đối xử tốt với cô như vậy, lỡ cô không nỡ rời đi nữa thì sao?
“Em tự có tay, tự biết lột, ai cần anh giúp, nhiều chuyện! Em muốn ăn gì sẽ tự làm, không cần anh lo, anh lo ăn của anh đi.” Cô đẩy chén tôm đã lột xong sang cho anh, lấy chén không của anh để trước mặt mình.
Mẫn Lệ nhìn phản ứng của cô, nhíu mày: “Em tự lo được cho mình là chuyện tốt, nhưng đó là khi em độc thân, còn bây giờ em đã là vợ của anh, anh có nghĩa vụ chăm sóc cho em.”
“Hahaha, trước đây em có bạn trai em cũng tự mình lột đó thôi.” Cô đeo găng tay vào, bắt đầu lột vỏ tôm.
Trước đây cô không chỉ không có bạn trai, đến bạn gái cũng không có, tất cả đều là lừa anh!
Đồ ngốc này.
“Với lại, anh chăm sóc người khác vì nghĩa vụ và trách nhiệm, cái đó không cần thiết, trên đời này không có ai có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chăm sóc người khác.” Cô bỏ con tôm vừa lột vỏ xong vào miệng.
Mùi vị không tệ!
Cô ở một mình quen rồi, nếu lần này không phải vì cha nuôi cô tìm cô, cô cũng không về đây.
Đã vậy còn sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân như này.
Nếu sau này cô gặp được người mình thích, chồng tương lai của cô có ghét bỏ cô không?
Lo xa quá, chắc gì sau này gặp được người mình thích.
“Anh chưa từng yêu qua, tôi tin anh, anh ăn đi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau mà, tôi sẽ ở lại đây một thời gian.” Cô nhìn Mẫn Lệ, vừa cười vừa nói.
Vẫn là cô nói chuyện nãy giờ, anh không quen chăm sóc con gái.
Những câu cô nói về trách nhiệm và nghĩa vụ vừa rồi, như có chút chán ghét anh.
Vậy thì vì sao phải chăm sóc một người?
Thích, yêu?
Bọn họ bây giờ cái gì cũng không phải.
Ăn xong bữa ăn Cố Linh tâm trạng rất vui vẻ, nhưng Mẫn Lệ thì có vẻ không vui lắm.
Một mực xoắn xuýt suy nghĩ.
“Hay anh đi dạo biển với em chút đi.” Cố Linh nắm cổ tay anh, kéo anh đi ra ngoài.
Bây giờ đang là mùa đông nên bờ biển khá vắng, gió biển thổi vào lạnh buốt từng cơn.
Cố Linh cảm thấy lạnh, rụt người lại, dựa vào người anh: “Lò sưởi, ôm ôm.”
Mẫn Lệ ôm eo cô, đi từ từ.
“Nếu lạnh thì chúng ta quay về xe, trên xe không lạnh.” Anh nghiêm túc nói.
Có thể vì đang đi dạo biển, nên dù anh đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng giọng anh vẫn có chút lớn.
“Em không muốn về, nếu anh muốn về thì về trước đi, lát em tự về.” Cô nhìn ra ngoài biển mênh mông, “Em nhớ cha nuôi rồi.”
“Ông ta ở đâu?”
------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------