Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
  3. Chương 743
Trước /1042 Sau

Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 743

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

70743.

"Ừm, đương nhiên anh sẽ giúp." Anh ấy nhất định sẽ giúp, đừng để em bé làm người thứ ba của hai vợ chồng.

"Anh nhớ không lầm ngày mai là lễ rượu gì thì phải, em có muốn đi không?" lúc trước vì chuyện đó nên xảy ra vấn đề về rượu.

"Không đi, Thích Thịnh Thiên đi, anh ta dẫn Lâm Tri Hiểu đến chơi." Cảnh Thần Hạo nghĩ đến những lời Thích Thịnh Thiên nói, cảm giác như những gì Thích Thịnh Thiên đang trải qua, không bao lâu sẽ đến lượt anh ta trải nghiệm.

Như anh ta nói rằng gần đây đang cai sữa cho Mật Nguyệt, nhưng vẫn không cai được.

Cai một lần nhiều lắm là ba ngày, hay là anh ta phải tách Lâm Tri Hiểu và Mật Nguyệt ra, trước đó nghĩ rằng sau ba ngày sẽ đỡ nhiều.

Kết quả là Mật Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Tri Hiểu đều khóc oa oa lớn tiếng, không chịu ăn uống gì cả.

Thế là, kế hoạch cai sữa lần nữa lại thất bại.

Cánh tay của anh ta bỗng nhiên đặt vào phần ngực cô, khiến Bùi Nhiễm Nhiễm kinh sợ.

"Chồng ơi, anh làm gì thế?" anh ta sao lại dám chơi trò tập kích, lại ngay cái bộ phận đó nữa!

"Đừng vắt, cũng không được xoa, không được ép, nếu em mà chảy sữa thì sẽ cho anh biết tay!" cô ta sờ vào cánh tay của anh, dùng lực bóp mạnh, "Cảnh Thần Hạo, lấy tay ra!"

"Em đau......"

Quả nhiên, nghe câu nói đó, anh ta liền rút tay lại.

"Vợ, em......lúc trước làm sao cai dứt sữa cho Dương Dương và Noãn Noãn?" anh ta tò mò.

"Các con......anh sao lại hỏi vấn đề này nhỉ? Con vẫn chưa sinh ra, mà anh đã hỏi như thế rồi? Có phải đang nghĩ đến vấn đề lâu dài?" ngực cô ta vừa mới bị anh ta đùa cợt, bây giờ bị căng tức ngực đau nhói.

"Muốn biết" sự hiếu kỳ đơn thuần.

"Lúc xưa công việc bận rộn, không có ý cai sữa cho con, có lúc cả người mệt mỏi, về nhà không muốn cho con bú, em đi pha sữa bột, thế là tự nhiên con cai sữa luôn." Cô ta nhẹ nhàng trả lời, "anh hỏi vấn đề này là vì Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu sao?"

Cô ta nhớ ra Lâm Tri Hiểu đã từng gọi điện thoại than với cô.

Nhưng mà cô cũng không có cách giúp cô ta, đó là một quá trình ai cũng phải trải qua, lúc đầu có chút không thích nghi.

"Sau này chúng ta bàn tiếp, đi ngủ trước đi." Anh ta cẩn thận giúp cô ta chỉnh góc chăn, sau đó ôm cô tiếp tục ngủ.

Cả ngày hôm thứ hai, Bùi Nhiễm Nhiễm luôn hồi hộp lo lắng, cô ta lo sợ sẽ có chuyện xảy ra trong buổi lễ rượu.

Nhưng mà cho đến tối, cũng không có tin tức chuyện gì xảy ra cả, cô yên tâm nhiều.

Đến tối mới thật sự có chuyện với cô ta, Cảnh Thần Hạo nghiêm khắc nhẹ phê bình cô.

"Sau này đừng có suy nghĩ lung tung, tất cả đều có anh xử lý hết rồi." Anh ta không đành lòng để cô ta sợ, làm gì cũng không vừa ý anh ta?

"Em biết rồi, e sẽ không tiếp tục bận tâm nữa, em chỉ quan tâm thôi." Cô ta cười, nằm ngủ yên trên giường.

Mấy ngày nay Bối Tịnh Nguyệt đều ở nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm ưỡn cái bụng to, đi đứng có vẻ mệt mỏi.

Nhưng mà vẫn có nét nhẹ nhàng thư giãn trên gương mặt cô, tuy rằng đã từng trải qua một lần, nhưng mà ngược lại, người đàn ông bên cạnh, lại bỗng nhien cảm thấy căng thẳng.

Mỗi lần em bé đạp vào bụng cô, lúc cô ta kêu la đau đớn, Cảnh Thần hạo lập tức chạy đến bên cô, khẩn trương hỏi cô có phải sắp sinh rồi không?

Khiến cô ta khóc cười không nên lời.

"He......he......" cô ta bỗng nhiên sờ vào bụng, kêu la đau khổ.

Vừa mới quay người rời đi vài bước, Cảnh Thần Hạo lập tức xông đến gần cô, "Nhiễm Nhiễm! Có phải sắp sinh rồi không? Để anh đưa em vô bệnh viện!"

"Không, không có......" ánh mắt cô lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Cảnh Thần Hạo khôn khéo như vậy, lại có lúc bị cô gạt.

Anh ta nhận ra cô ta đang đùa cợt mình, bèn ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm cám thấy tê tái cả người khi bị anh ta nhìn chằm chằm, có phải giận rồi không? Sao lại nhỏ mọn thế?

"Em......con đạp em!" cô ta chỉ vào bụng mình, đem sự việc vu oan cho đứa con sắp chào đời.

"Vợ, anh tin em mà, bất kể em kêu đau đớn bao nhiêu lần, anh sẽ không như câu chuyện chó sói vậy đâu, lần thứ ba sẽ không thèm ngó ngàng đến em nữa đấy." Anh ta ôm lấy eo cô, và một cánh tay khác sờ vào bụng lớn của cô, "nên lúc con được sinh ra, nhất định phải nghe lời mami, có biết không? Mami là một kẻ nghịch ngợm gây chuyện!"

"Em không phải như vậy! Cảnh Thần hạo con vẫn chưa ra đời mà anh đã dạy con như vậy rồi à? Anh suy nghĩ kỹ chưa, sau này thì sao! Nhưng mà thời gian em và con tiếp xúc với nhau nhiều hơn, anh nên cẩn thận, em sẽ ở trước mặt co bêu xấu anh là một người cha hư!" cô ta nhún nhún chân mày đắc ý.

"Không sao, anh tin con có năng lực phán đoán tốt." Ánh mắt anh ta đầy tự tin, là con anh ta ngay cả năng lực phán đoán thị phi cũng không có thì, thì không phải con anh rồi.

"Anh thật tự tin." Cô ta cũng chỉ nói rồi thôi, cô ta thật sự sẽ không làm như vậy!

Hai người liền dựa vào ghế sofa, bộ dạng uể oải không muốn làm gì.

"Thiếu gia, có điện thoại của ngài, là Đường lão phu nhân!"

Mẹ của Đường Sóc gọi điện thoại đến, phải chăng Đường Sóc đã tỉnh rồi?

Hai người đều nghĩ như thế, nên Cảnh Thần Hạo mới vội vàng nghe điện thoại.

"Thần Hạo, bác Đường của con có vẻ không ổn rồi, con mau qua thăm bác ấy đi! Bây giờ Đường Sóc lại hôn mê bất tỉnh, trước khi nhắm mắt ông ấy muốn nhìn thấy các con!" giọng nói của Đường lão phu nhân từ bên điện thoại vọng lại.

"Được, con sẽ đến ngay." Cảnh Thần Hạo tắt máy, nghiên đầu qua nhìn Nhiễm Nhiễm.

"Không sao, anh đi đi!" cô ta vừa nghe hết mọi chuyện, "hy vọng Đường bá phụ có thể qua cơn nguy kịch."

Anh ta cúi người hôn lên trán cô ta, "ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nếu như thương thì nhớ gọi điện thoại cho anh."

Anh ta dù sao cũng không an tâm!

"Ở nhà có rất nhiều người làm, vả lại còn có mẹ, em sẽ ổn thôi mà." Nếu như em có sắp sinh em bé, thì nhà sớm đã chuẩn bị sẵn rồi.

Bởi vì lo lắng bệnh tình của Đường lão gia tử, cho dù không nỡ xa, thì cũng phải rời đi.

"Nhiễm Nhiễm, đừng lo lắng, người đều có sinh lão bệnh tử." Họ cũng không còn cách nào.

"Ừm, em có thể hiểu." Cô ta cảm thấy rất tiếc nuối.

Nếu như Đường lão gia tử thật sự không qua khỏi, trước khi mất không thể gặp Đường Sóc lần cuối, nhất định trong lòng cảm thấy buồn lắm, mang theo sự tiếc nuối mà nhắm mắt.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Bối Tịnh Nguyệt ngồi trên ghế sofa nói chuyện thời gian trôi qua rất nhanh.

Ở nhà sau đó lại có thêm người khách đến.

Cố Linh vừa bước vào liền ngồi cạnh cô, "Mẫn Lệ vừa nói chuyện gì, bèn vội vã chạy đi rồi, còn mình tôi buồn chán, nên chạy qua đây chơi, không làm phiền cô chứ!"

"Không." Cô ta ở nhà cũng rất buồn chán, có người cùng ngồi chơi tán dốc đương nhiên là vui rồi.

"Vậy tốt rồi." Cố Linh cũng tự nhiên, lấy ipad của Nhiễm Nhiễm ngồi chơi.

Lúc gần chuẩn bị ăn cơm trưa, Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy bụng đau nhói, cái đau đớn này không giống như những đau đớn trước kia.

"Á......"

Cô ta sờ vào cái bụng, ngửa người về sau, dựa vào ghế sofa, "Á......"

"Nhiễm Nhiễm......"

Dạo này thật sự k có ai xem trên iNovel, bọn mình quyết định dừng mấy ngày để bàn luận xem tiếp tục dịch đến hết cuốn hay dừng tại đây nha! Cám ơn các bạn đọc trên iNovel để ủng hộ tụi mình!

Quảng cáo
Trước /1042 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Con Đường Vận Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net