Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
  3. Chương 787
Trước /1042 Sau

Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 787

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

70787.

Một nhà ba người như vậy thật đáng ghen tị, nhưng có khi nào boss lớn nhìn họ bằng ánh mắt như vậy đâu?

“Cảnh tổng, văn kiện cần ngài ký.” Thư ký đưa văn kiện đến trước mặt anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, “Không tiện thì để em ẳm cho.”

“Không cần.” Cảnh Thần Hạo tay trái ẳm bảo bảo, tay phải cầm bút ký tên rất nhanh.

Thư ký lập tức cầm văn kiện rời đi, trước khi ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa.

“Em không đến công ty, nhân viên đã sợ anh đến như vậy rồi.” Cô dùng tay thử độ nóng của sữa, rồi đưa bình sữa cho anh.

“Anh đáng sợ vậy sao?” Anh cầm bình sữa đút bảo bảo uống, “Anh chỉ là làm việc chăm chỉ thôi mà.”

“Phải, biết anh chăm chỉ, nhưng những người không quen thân với anh đều cảm thấy anh rất khó gần.” Cô đi tới phía sau anh, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho anh.

“Vẫn là lúc có bà xã ở công ty là tốt nhất.” Anh có thể hưởng thụ cảm giác được xoa bóp.

Quan trọng hơn là lâu lâu có thể ôm cô một cái.

“Thật không? Vậy em đi làm lại nhé.” Cô nhìn bảo bảo: “Cũng không được, bảo bảo còn nhỏ như vậy, em không nỡ xa bảo bảo, cũng không thể ẳm bảo bảo vào công ty như vậy suốt được.”

Lâu lâu ẳm bảo bảo đến công ty một lần còn được, chứ ẳm vào thường xuyên thì không ổn.

“Anh là lão đại, đương nhiên có thể làm vậy.” Anh hi vọng có mẹ con cô bồi anh.

Nhưng mà công việc coi như xong.

Mỗi ngày tan sở về nhà nhìn thấy mẹ con cô vẫn là tốt hơn.

“Được a, vậy là anh thừa nhận anh có chế độ tư bản độc tài, thường xuyên bóc lột em rồi phải không.” Cô dùng sức bóp mạnh.

“Bây giờ em cũng vậy mà.” Anh trả lời.

Nhiễm Nhiễm là vợ của anh, anh là gì thì vợ anh cũng là vậy.

“Được a, em phục anh!” Cô buông tay, cúi đầu nhìn bảo bảo đang bú sữa, đi qua phía salon ở đối diện ngồi.

Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Cố Linh.

Biết cô ở Cảnh thị nên chiều muốn rủ cô đi chơi.

Cô nhìn hai ba con ở đối diện: “Chị rất muốn đi với em, nhưng bữa nay chị có dẫn theo con chị nữa, xin lỗi!”

“Có sao đâu, dẫn con chị theo đi, cũng mấy ngày rồi em chưa gặp bảo bảo, em nhớ bảo bảo lắm!” Cố Linh đang ngồi trên ghế của Mẫn Lệ, Mẫn Lệ đứng kế bên cô.

Xác lập địa vị trong gia đình.

“Đi mà! Cũng lâu rồi chị không ra ngoài đi dạo rồi.” Cố Linh liếc mắt nhìn Mẫn Lệ: “Có gì bất mãn thì nói!”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo, đi đến bên cạnh anh: “Cố Linh rủ em ra ngoài chơi.”

“Không phải chứ! Nhiễm Nhiễm! Không lẽ chuyện gì chị cũng hỏi ý boss lớn sao? Anh ta cũng đâu phải ông trời. Vậy đi, chiều nay em lái xe đến đón chị.” Cố Linh nói chuyện có chút khoa trương.

Cố Linh không chờ Nhiễm Nhiễm kịp trả lời, liền cúp điện thoại.

------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Mẫn Lệ nhìn nụ cười vui vẻ của Cố Linh: “Em muốn đi dạo với Nhiễm Nhiễm? Không bồi anh?”

“Sao em phải một mực bồi anh? Em cũng phải đi gặp con nuôi của mình chứ.” Cô đứng dậy cầm áo khoác rời đi.

“Chị dâu dẫn theo bảo bảo, em nghiêm túc một chút, không được đến quán bar!” Giờ đối với anh quán bar như một bóng ma.

“Em biết! Sao em có thể dẫn Nhiễm Nhiễm đến quán bar?”

Cô cũng đâu phải bị điên!

Đổi ngược lại bên Bùi Nhiễm Nhiễm, sau khi Cố Linh cúp điện thoại, cô hỏi Cảnh Thần Hạo: “Giờ sao đây?”

“Em muốn đi thì đi đi, anh chăm bảo bảo được mà.” Anh vẫn chưa từng một mình chăm bảo bảo qua.

Không biết lát nữa bảo bảo ngủ dậy không thấy mami có khóc hay không.

“Thật sao? Vừa rồi Cố Linh có nói có thể dẫn bảo bảo theo.”

“Bà xã, em ở nhà buồn bực cũng lâu rồi, ra ngoài đi chơi một chút đương nhiên có thể rồi. Cảnh Thần Hạo nhìn cô: “Chú ý an toàn.”

“Không được, em vẫn là nên dẫn bảo bảo theo, mắc công bảo bảo làm phiền anh, em cũng có Cố Linh giúp đỡ, bảo bảo có khóc quấy cũng không sao.” Cô ôm lấy bảo bảo từ trong tay Cảnh Thần Hạo.

“Đi thế nào thì về thế đó, không được để Cố Linh cướp con mình đi đó.” Cảnh Thần Hạo nói với cô.

“Bảo bảo do chính em sinh ra, sao em có thể để con bị cướp đi được.”

“Ưm.” Anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ mẹ con họ.

Một khi có chuyện, sẽ bảo vệ họ.

Về phần Cố Linh, có thể không cần khách sáo.

Cố Linh tới Cảnh thị, nhưng không có lên lầu.

Bùi Nhiễm Nhiễm đeo túi xách, ẳm bảo bảo xuống lầu.

Xuống lầu dưới, vừa nhìn thấy Cố Linh, cô liền kích động muốn ôm bảo bảo..

“Hay em giúp chị đeo túi đi, sắp lái xe rồi, cho em ôm bảo bảo cũng được, nhưng em phải trả chị liền đó.” Nhiễm Nhiễm thấy Cố Linh hưng phấn như vậy, cũng không còn cách nào khác.

Đây là cách tốt nhất cho cả hai.

“Được rồi được rồi, có gì lát mình ngổi xuống, em cũng có thể ẳm bảo bảo mà.” Cô giúp Nhiễm Nhiễm đeo túi.

“Trong túi chị đựng gì mà nặng vậy?” Cố Linh nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, bảo bối gì vậy?”

“Là quần áo, tả, sữa bột với bình sữa của bảo bảo.” Cô cúi đầu nhìn bảo bảo đang nằm ngủ trong lòng mình.

Ngủ thật ngoan.

Cố Linh đặt túi đồ vào trong xe.

Cô có nên hỏi hay không?

Dẫn theo bảo bảo ra ngoài thật sự rất mệt!

Cho nên bây giờ cô không mang thai có phải là chuyện tốt không?

Cố Linh ngồi phía trước lái xe, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi sau xe, ôm bảo bảo. Lên xe không được bao lâu, bảo bảo đã mở to hai mắt, khóc rất lớn.

Cố Linh vừa nghe tiếng khóc liền quay đầu lo lắng hỏi: “Bảo bảo sao vậy?”

“Em nhìn đường đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ hận không thể tiến lên phía trước chỉnh lại tư thế của cô.

“A! Thật ngại quá, em quên mình đang lái xe.” Cô ngay lập tức ngồi ngay ngắn, tiếp tục lái xe.

Bùi Nhiễm Nhiễm kiểm tra tả của bảo bảo, không tè cũng không ị, chỉ là khóc vậy thôi.

Cô nhẹ nhàng vỗ bảo bảo: “Bảo bảo ngoan, không khóc, mami ở đây, dì Cố cũng ở đây, con mà khóc dì Cố sẽ cười con đó.”

Tiếng khóc của bảo bảo liền nhỏ dần, chỉ còn mếu môi.

“Bảo bảo nghe hiểu chị nói chuyện sao? Hay thật, lập tức nín khóc rồi.” Cố Linh rất hưng phấn.

“Có lúc thần kỳ như vậy, có lúc thì nói mãi không nghe, vẫn tiếp tục khóc.” Bùi Nhiễm Nhiễm lấy khăn giúp bảo bảo lau nước mắt.

“Bảo bảo không khóc đẹp trai hơn nhiều, cứ như một tiểu thiên thần vậy.” Cô vừa cười vừa nói.

Bảo bảo được khen là tiểu thiên sứ liền mỉm cười rất tươi.

Cố Linh dẫn họ vào một quán an hạng trung, hoàn cảnh không tệ, đang là giờ cơm trưa nên khách cũng tương đối nhiều.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, bảo bảo vẫn còn mở to hai mắt, không hề ngủ.

“Em muốn ẳm!” Cố Linh có chút kích động nhìn cô.

------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /1042 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Diêm Vương Canh Ba

Copyright © 2022 - MTruyện.net