Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
70952.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Cô di chuyển sang một bên một chút, “Kết hôn hẳn tính.”
“Anh ngày mai đến nhà em hỏi cưới!”
“Anh Bạc Ngôn, cố lên nhé! Cảnh bác phụ không dễ dàng gả chị Noãn Noãn đi đâu!” Mật Nguyệt cười ti tít nắm tay Dương Dương lên lầu, “Ngày mai đi hỏi cưới thật sao? Em có thể đi xem thử không?”
“Chuyện của họ. em tham gia làm gì? Lên lầu đi ngủ đi.” Cảnh Bùi Dương quàng lấy lưng sau của cô, “Đi.”
“Tò mò mà…” Cô đáng yêu lè lưỡi ra, ngoan ngoãn đi lên lầu.
Dưới lầu, Cảnh Hành cũng âm thầm đi rồi.
Chuyện này, họ hai người thương lượng.
Phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại hai người là Bạc Ngôn trố to mắt nhìn Noãn Noãn.
“Anh đừng có đi qua đây.” Cô lại di chuyển sang một bên.
“Noãn Noãn…anh nhịn lâu đến thế!” Họ ở bên nhau bao lâu rồi?
Hai năm mấy rồi!
Chỉ là nắm tay, hôn môi, đề phòng anh như đề phòng sói vậy!
Oan ức!
Cảnh Bùi Noãn nhanh chóng uống cạn ly rượu, đứng dậy, “Em phải đi ngủ đây!”
“Anh cũng phải đi ngủ!”
Anh như là cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau cô.
“Bạc Ngôn, anh đêm nay dám ý đồ không tốt với em, đừng mơ là sẽ hỏi cưới thành công! Em sẽ không nói giúp anh, anh…” Cô quay đầu nhìn một cái, “Ba em, sẽ không đồng ý đâu!”
“Anh làm sao? Anh thương yêu con gái ông ấy đến vậy, ông ấy nên trố to mắt gả em cho anh! Ông ấy cũng không suy nghĩ, chúng ta yêu xa cực khổ biết mấy!” Anh muốn dẫn cô đi nước ngoài đấy!
“Vậy ba em nhất định sẽ nói anh không đúng, sao đi chăng nữa con trai con gái của ông ấy sẽ không bao giờ sai!”
“Bá đạo độc tài đến thế sao?” Bạc Ngôn có nghe qua một số lời đồn liên quan đến Cảnh Thần Hạo, nhưng nói sao thì cũng là con rể tương lai, sẽ không thảm như thế chứ?
“Anh xem anh trai của em thì biết! Còn để em nói sao? Tính khí của anh trai em và ba em là xấu giống nhau!” Ngoài vợ yêu của bản thân, còn có người nhà, những người khác hoàn toàn có bao xa cút bao xa.
Huống chi, anh muốn cưới đứa con gái bảo bối của ông ấy!
“Tính khí xấu! Từ này dùng không tệ!” Cảnh Bùi Dương đích thực là tính khí xấu!
Đến trước cửa phòng, Cảnh Bùi Noãn quay lưng nhìn anh, “Anh đêm nay là nói đùa đúng không?”
Bạc Ngôn tiến gần cô một bước, cúi đầu nhìn cô, “Vốn dĩ đúng là thế, nhưng nghe em nói như thế, có chút muốn gặp ba vợ mẹ vợ tương lai, ngày mai chúng ta dậy sớm! Đừng có ngủ nướng!”
“Không cần dậy sớm, họ chắc là cũng sẽ dậy rất trễ.” Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị gặp phụ huynh đâu!
Hình như sai rồi, cô sớm đã gặp phụ huynh của Bạc Ngôn rồi!
“Họ là trưởng bối, chúng ta là vạn bối, ngoan, nghe lời anh.” Anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, “Ngủ sớm.”
“Có thể trì hoãn lại không, không cần vội…”
22 tuổi đã kết hôn, sớm hơn dự đoán của cô.
Là sớm rất là sớm luôn!
“Anh vội.”
Hạng mục công ty của anh nghiên cứu vừa mới nhận được sự thành công cực lớn, nhà đầu tư rất hài lòng, tương lai công ty sẽ phát triển nhất định không tệ, anh đã không chờ được muốn đem lại cuộc sống hạnh phúc cho cô.
Đương nhiên, còn có bản thân!
Ngày thứ hai, sáng sớm Cảnh Bùi Noãn đã bị Bạc Ngôn lôi dậy!
Còn Cảnh Bùi Dương và Mật Nguyệt, còn có Cảnh Hành đã đi học rồi.
Hôm nay trường học đã nghỉ hè, nhưng còn có rất nhiều người trong trường học.
Trong đó, còn có bạn học quen thuộc.
Lãnh đạo trường học nói lời cung kính, cười ti tít nịnh nọt.
Mật Nguyệt nhìn thấy Lam Ái Nhi đi ra, thực ra đêm qua đã đoán được là cô ta, nhưng không có chứng cứ.
“Xin lỗi, lỗi của tôi! Xin cô tha lỗi cho tôi!” Lam Ái Nhi cúi đầu, tự nhận lỗi.
Bây giờ nhận lỗi là cách tốt nhất, nếu không lỡ như vừa rời khỏi trường học này, cô ta sau này sẽ không gặp được Cảnh Hành nữa!
“Tại sao lại làm như thế? Có ích lợi gì với cô?” Mật Nguyệt rất tức giận.
“Trong lòng cô biết tại sao làm như vậy1” Lam Ái Nhi ngẩng đầu, người đàn ông vừa tuấn tú vừa lạnh lùng trước mặt, một luồng uy áp cường thế trên người, cô bất chợt phải lui về sau.
“Cô làm chuyện xấu, còn nói như thế!” Cô ta là cảm thấy cô ta rất là có lý sao?
“Tôi làm chuyện xấu? Nhưng cũng không bằng cô, cô không phải có vị hôn phu sao? Còn thân với em chồng của mình đến thế, đúng là không biết liêm sĩ!” Lam Ái Nhi giận rồi!
“Cô, cô ăn nói tầm bậy!” Vẻ mặt Mật Nguyệt giận đùng đùng liếc nhìn cô ta.
“Tôi mới không có! Trong lớp ai không biết mối quan hệ của hai người không tầm thường!” Lam Ái Nhi nhìn Cảnh Hành, “Cậu dám nói cậu không thích cô ta?”
Cảnh Hành đứng kế bên Cảnh Bùi Dương, ánh mắt khẽ tít, “Cậu ấy là chị dâu nhỏ của tôi, nói chuyện chú ý chút.”
Trông thấy giọng điệu thong thả của anh, Lam Ái Nhi càng giận hơn, “Hứ! Bây giờ anh cậu ở đây đương nhiên nói là chị dâu nhỏ! Lúc không ở đây, còn không biết hai người thân mật đến mức độ nào!”
“Cô câm miệng, đừng có nói bậy!” Mật Nguyệt hét lên một tiếng, “Chúng tôi là trong sạch, cái gì cũng không có, là bản thân cô không lấy được, liền bắt đầu vu khống người khác! Cảnh Hành cậu ấy làm sao có thể thích một người phụ nữ như cô, cậu ấy đâu có mù!”
“Tôi làm sao! Cô mới mù đấy!” Lam Ái Nhi không màng tới hậu quả nữa, sao đi chăng nữa bây giờ cũng như vậy rồi!
Sau này sao đi nữa, cô cũng không quan tâm nữa!
Cảnh Bùi Dương nắm lấy tay của Mật Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Cảnh Hành bên cạnh, rồi lại nhìn hiệu trưởng, “Là cô ta sao?”
“Đúng đúng đúng! Là em ấy!”
“Khai trừ đi!” Cảnh Bùi Dương nắm lấy Mật Nguyệt quay lưng, đối với nữ sinh, anh không có ác lắm.
Sau này không xuất hiện chung với Mật Nguyệt, là được.
“Cảnh Hành…” Lam Ái Nhi nhìn thấy Cảnh Hành sắp quay lưng, đuổi theo lên đó.
Bước chân anh không dừng, cô cũng nhanh chân đuổi theo.
“Cậu không hề thích tôi sao? Tôi từ nhỏ đã là ngọc trai trong lòng bàn tay của gia đình, không có ai không thích tôi! Tôi xinh đẹp như thế, thành tích tốt như thế, còn có nhiều tài nghệ như thế, tính cách cũng không tệ chứ! Tại sao cậu lại không thích tôi? Cậu có phải đã thích chị dâu nhỏ của mình thật rồi?”
Mật Nguyệt và Cảnh Bùi Dương ở trước mặt cách họ không xa, cũng có thể nghe rõ ràng đối thoại của họ.
“Trước tiên, đó là chị dâu tôi, tôi với loạn luân không hứng thú, thứ hai, tôi bây giờ vẫn chưa muốn yêu đương, cuối cùng, yêu đương cũng sẽ không lựa chọn cô!”
“Tổng kết mà nói, chính là không thích tôi!” Cô từ bỏ thật rồi!
Lần đầu tiên nói thích anh, liền nhận được kết quả như thế.
Bọn họ ngồi trên xe, trong xe tức thời im lặng.
Mật Nguyệt đôi mắt không ngừng di chuyển sang Cảnh Bùi Dương bên cạnh, Cảnh Hành ở vị trí phó lái trước mặt cũng không nói chuyện.
Nhưng giữa họ vốn dĩ không có gì thật mà!
“Dương Dương, em…”
“Không cần giải thích, anh tin hai người.” Bàn tay to hơi lạnh của anh nắm lấy lòng bản tay cô, “Cao trung yên tâm học hành.”
“Uhm nà! Em biết rồi! Còn Cảnh Hành, cậu ta có cái đầu thông minh kia, cho dù không nghiêm túc học hành, thành tích cũng không thành vấn đề!” Dương Dương chắc nên lo lắng cho cô.
“Dương Dương, chúng ta bây giờ đi về sao?” Hôm nay là ngày anh Bạc Ngôn nói là hỏi cưới tận nhà đấy!
Thời khắc thú vị như thế, họ làm sao có thể bỏ lỡ được!
“Em muốn đi xem?” Anh thật ra cũng muốn đi về, nếu không lo lắng ba mẹ sẽ không đồng ý thật.