Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 192: ANH ĐỪNG CHẤP MÊ BẤT NGỘ NỮA
Sau đây xấu hổ rồi.
Hoàng Mạnh trước giờ không sợ khó khăn, là một người đàn ông tôi sợ sắc mặt ai đó hùng hồn khí thế nên mới đi đến bữa tiệc, hi vọng Bà Hoàng đừng đánh anh.
Bên cạnh Bà Hoàng là Hà Dung, Hà Dung vô cùng sốt ruột, bữa tiệc đã bắt đầu được một tiếng rồi sao Hoàng Mạnh vẫn chưa xuất hiện.
Bà Phan vỗ vỗ tay Hà Dung an ủi cô đừng sốt ruột: “Hoàng Mạnh trước giờ đều không có hứng thú với kiểu tiệc tùng này, đến muộn là điều rất bình thường, nhưng nó đã nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến.
“Vâng.” Hà Dung gật gật đầu.
Chỉ là vẫn chưa nhìn thấy Hoàng Mạnh mà đã nhìn thấy Hà Ngân rồi.
Người đàn ông bên cạnh Hà Ngân không ai khác chính là Phan Vân Lam, tiếp đây, cô sẽ để cho bà Hoàng nhận rõ bộ mặt lẳng lơ của Hà Ngân.
Kẻ địch có thể cũng có thần giao cách cảm, vừa bước vào cửa, Hà Ngân cũng đã chú ý đến Hà Dung còn cả Bà Hoàng.
Tiếp theo đây, ừm, Hoàng Mạnh sau này lại phải cô gắng mà giải thích với Bà Hoàng, cô tỏ ý bản thân tuyệt đối không phải là cố ý .
“Chúng ta đều đã ăn tối rồi mà, sao còn phải đến bữa tiệc như này vậy?” Hà Ngân kéo Phan Vân Lam lên phía trên, không chút giải thích.
Phan Vân Lam chỉnh lại cổ áo, ung dung nói: “Anh nghĩ là ăn xong rồi cũng không biết nên đi đâu , lại nghĩ sẽ được ở bên em nhiều hơn liền nghĩ tới bữa tiệc này.”
Hà Ngân cười nhạt hai tiếng hha.
Quả nhiên, phiền phức đến rồi.
Nhân cơ hội bà Hoàng nói chuyện cùng với vị phu nhân khác, Hà Dung đi về hướng người phụ nữ đó.
“Hà Ngân, trùng hợp ghê ta, sao bên cạnh không phải là Hoàng Mạnh vậy, đổi người từ khi nào vậy.” Câu nói của Hà Dung vô cùng công kích.
Hà Ngân nhìn sắc mặt Hà Dung, kìm chế sự kích động muốn cho cô ta một bạt tai: “Không phải là cô muốn thấy vậy sao? Đúng rồi, Hoàng Mạnh có nói tiếp sau đây lúc nào sẽ cưới cô chưa?”
Phan Vân Lam ở bên cạnh lặng lẽ nhìn đều cảm nhận thấy sát khí giữa hai người con gái này, đáng sợ, đấu tranh giữa phụ nữ thật sự rất đáng sợ.
“Cô vẫn không biết sao, bây giờ tôi đã sống tại Phan gia rồi.” Hà Dung nhìn bộ nail đẹp mà cô vừa làm, khuôn mặt tự hào mà nói.
Hà Ngân không phải vì muốn giữ hình tượng thục nữ thì sớm đã cho hả hê xả giận rồi: “Vậy thật sự chúc mừng cô, à đúng rồi, phận làm em, nhắc nhở cô một câu, bảo vệ tốt đứa bé trong bụng nhé.”
Nhắc đến đứa trẻ trong bụng, sắc mặt của Hà Dung có chút thay đổi.
Đúng lúc này, Hoàng Mạnh khoác tay một cô gái cũng xem ra tương đối đẹp đi vào.
Có một loại người trời sinh ra đã là ánh sáng, Hoàng Mạnh vừa bước vào đã thu hút rất nhiều người đi đến kính rượu, trên dưới lớn nhỏ của Hoàng gia đều dựa vào Hoàng Mạnh
Hà Dung và Hà Ngân trong lòng rất khác nhau.
Điều Hà Ngân nghĩ là cái bàn chải giặt quần áo của nhà mình để ở đâu còn Hà Dung nhìn thấy bên cạnh Hoàng Mạnh đột nhiên có thêm một người mà tức giận vô cùng.
“You, you, you, Hoàng Mạnh lần này lại đổi cô mới sao? Em thấy người phụ này không đẹp bằng chị, xem ra người ta chơi chán chị rồi.” Hà Ngân tiếp tục đổ dầu vào lửa, bây giờ dưới con mắt của người ngoài thì cô và Hoàng Mạnh chính là đang trong tình trạng cãi nhau, đương nhiên sẽ không thể lộ tẩy.
Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân với bộ dạng như vậy, vô cùng ngạc nhiên về sự trưởng thành của Hà Ngân trong khoảng thời gian này lại nhanh đến vậy, vốn tưởng rằng chuyện của Hoàng Mạnh sẽ khiến cô đau khổ trong thời gian dài, không ngờ có thể bình phục nhanh đến vậy hơn nữa còn đả kích Hà Dung.
“Ha ha, cũng không biết là ai vài ngày trước bị đuổi khỏi cửa Hoàng gia.” Hà Dung rõ ràng đã nhớn nhác rồi, bắt đầu xuất ngôn công kích lại.
Hà Ngân ngây người, không ngờ người phụ nữ không não này lại trực tiếp nói vậy, ngay sau đó không thể không cố gắng diễn bộ dạng bản thân có vài phần đau khổ.
“Hà Dung, cô…….” Nhớn nhác thêm vài phần đau thương, vở diễn này, quá xuất sắc, trong lòng Hà Ngân nghĩ vậy nhưng bề ngoài không hề để lộ nửa phần.
Quả nhiên, vẫn là giống như trước, yêu là để tâm tự giấu trong lòng, chuyện của Hoàng Mạnh vẫn là cánh cánh trong lòng.
“Hà Ngân, không cần phải đôi co với họ, chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi, chúng ta đi bên kia xem xem.” Phan Vân Lam nói rồi kéo Hà Ngân rời đi.
Hà Ngân cũng không muốn tiếp tục đứng đó thêm cùng Hà Dung, bản thân không nhịn được mà đánh mất vai diễn thì không hay rồi.
“Anh Vân Lam , cảm ơn anh.” Hà Ngân nói.
Phan Vân Lam nhâng lên một ly rượu sâm banh, nói : “Không có gì, em hiểu tấm lòng anh là được rồi.”
Ánh mắt của Hoàng Mạnh và Hà Ngân chính là cách núi cách biển mà nhìn nhau.
Hoàng Mạnh nhìn thấy Hà Ngân, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua Phan Vân Lam bên cạnh cô, ánh mắt của Hà Ngân đúng là không tốt, sao mà đi đâu cũng có thể đụng phải, Hoàng Mạnh kẽ kẽ dựng dựng cánh tay rồi kéo xuống dưới bàn tay đang khoắc tay mình của Trương Tĩnh, còn lặng lẽ đi về phía trên vài bước.
Trương Tĩnh thấy Hoàng Mạnh cách cô xa một chút, tiếp tục nhanh chóng chạy lên theo.
Hoàng Mạnh suýt chút nữa mắng ầm lên.
Hà Ngân với khuôn mặt lạnh lùng di rời từ trên người Hoàng Mạnh. ánh mắt đó có thể gọi là băng đá vậy.
Hà Dung âm thầm quan sát hai người họ, đối với sự thật hai người họ hoàn toàn cái nhau có thêm vài phần chắc chắn, ánh mắt lạnh lùng đó của Hà Ngân và Hoàng Mạnh không giống như là đang diễn.
Đương nhien, ánh mắt lạnh lùng đó là Hoàng Mạnh dành cho Phan Vân Lam, là mắt của Hà Dung không tốt nên không nhìn rõ mà thôi.
Hà Ngân biết rõ buổi yến tiệc này sẽ có vô số ánh mắt nhìn cô, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị người kahsc phát hiện mối quan hệ thật sự giữa cô và Hoàng Mạnh vậy sẽ không hay.
“Em không muốn nhìn thấy anh ta, chúng ta đi thôi.” Anh ta, Phan Vân Lam đương nhiên biết người được nói đến đây là ai.
Hai người đi dạo vườn hoa, ngồi trên ghế đá, thời khắc này bầu trời sáng rực , có vài ngôi sao nhẹ nhàng phát ra tia sáng hào quang.
“Anh Vân Lam, anh nói sau này cứ mãi bình yên như vậy thì tốt biết bao.” Hà Ngân ngẩng đầu , cảm thán nói.
“Rồi sẽ có một ngày.” Phan Vân Lam cùng cười như vậy.
“Thật ra chỉ cần anh không làm gì cả thì có thể rất bình yên, không phải sao?” Hà Ngân lúc này đang thử thuyết phục Phan Vân Lam.
Bạch Mạnh đã từng nói Phan Vân Lam bây giờ đang làm một hạng mục lớn, khi còn ở bên Mỹ, Mạnh Biên đã điều tra ra phòng thí nghiệm bên đó có sự nhúng tay của Phan Vân Lam, đó là cơ SỞ nghiên cứu và phát triển độc tố thần kinh, Phan Vân Lam rốt cuộc muốn làm gì?
“Tất cả mọi thứ anh làm, tìm tòi kiến thức đều là vì để trở về như trước đây, em luôn ở bên cạnh anh, không có Hoàng Mạnh, không có quá nhiều chuyện.” Phan Vân Lam tiếp tục nói, kỳ vọng sự tha thứ và ủng hộ của Hà Ngân.
Nhưng vẫn không có kết quả gì.
“Không thể trở lại như trước đây được, anh Vân Lam, anh đừng chấp mê bất ngộ nữa, anh chỉ là anh trai của em mà thôi.” Hà Ngân tiếp tục nói.
Có gió thổi qua, Hà Ngân hắt xì, Phan Vân Lam lấy áo khoác cho Hà Ngân nói, “Anh đưa em về.”
Vì sao trên bầu trời nháy mắt, sau khi buổi tiệc kết thúc, Hoàng Mạnh bị mẹ ruột bắt về ngôi nhà của Hoàng gia.
Hoàng Mạnh gật đầu, hoàn toàn thành khẩn nghe lời dạy bảo của mẹ. Thực ra tâm trạng sớm đã bay đến nơi nào đó không biết.
Nhạc chuông trong túi kêu rồi lại kêu, cuối cùng Bà Hoàng nói: “Nghe điện thoại đi.”
Hoàng Mạnh như vừa được đại xá vậy, vô cùng cảm ơn cuộc điện thoại này, là giọng nói của Lê Hùng: “ Anh biết Hà Ngân đi đâu không?”
Hoàng Mạnh cau mày: “ Tối nay cô ấy ra ngoài cùng Phan Vân Lam, bây giờ vẫn chưa trở về sao?” “ Tôi không liên lạc được với hai người bọn họ.” Hoàng Mạnh nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rưỡi rồi, cách lúc kết thúc buổi tiệc là 2 tiếng.