Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
  3. Chương 88: CHƯƠNG 88 NHÌN THẤY PHAN VÂN LAM
Trước /200 Sau

Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 88: CHƯƠNG 88 NHÌN THẤY PHAN VÂN LAM

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 88: NHÌN THẤY PHAN VÂN LAM

Người hai bên bàn ăn đều không nói chuyện, bầu không khí hết sức tế nhị nhưng cũng bình an vô sự, ăn một bữa cơm trưa cho xong chuyện, nhưng thật ra Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân không ăn mấy, nhíu mày lại hết lần này đến lần khác, không ngừng gắp thịt cho Hà Ngân, lại bị cô bỏ hết và một bên đĩa, không động vào miếng nào.

Bà Hoàng là ai, trong nhà giàu đều là những người có mắt nhìn, nếu không sẽ bị gặm đến mảnh vụn cũng không còn. Vì vậy, bà liếc mắt đã nhìn ra hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bà cũng kiềm chế trong lòng không nói ra, phí lời, bây giờ con trai yêu thích Hà Ngân như thế, bà cũng không phải người mù, có lẽ nên nhanh chóng báo cho Hà Dung, đây chính là cơ hội tốt nhất để cô ta chiếm được lòng Hoàng Mạnh thành công.

Hà Ngân và Hoàng Mạnh đương nhiên không biết những suy tính của bà Hoàng, Hoàng Mạnh một lòng nghĩ làm thế nào để cải thiện cái nhìn của bà Hoàng với Hà Ngân, mà Hà Ngân lại một lòng nhớ đến an nguy của Phan Vân Lam sau khi về nước, ba người bình yên vô sự ăn xong bữa cơm này.

“Chúng ta đi đâu?” Hà Ngân nhìn cảnh vật bên ngoài xe, rừng cây càng ngày càng nhiều, tiếng bàn tán của mọi người càng ngày càng ít, hình như không phải đường về biệt thự, hình như là vùng ngoại thành.

Không phải giết người diệt khẩu đấy chứ! Cũng không trách được Hà Ngân lại có suy nghĩ này, dù sao ở trong lòng cô, trước kia Hoàng Mạnh đã từng làm những việc như thế, suy nghĩ của người đàn ông này vô cùng khó dò.

Hoàng Mạnh vẫn luôn âm thầm quan tâm Hà Ngân, thấy cô đổi sắc mặt cũng có thể loáng thoàng đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng cô, mình là người có tội ác không thể tha như vậy sao?

Hoàng Mạnh cười khổ: “Tôi dẫn em đi gặp Phan Vân Lam.”

Sắc mặt Hà Ngân càng không tốt, vì trong nháy mắt cô nghĩ tới Lê Hùng, bây giờ Lê Hùng vẫn chưa tỉnh, đều là vì người đàn ông này tiêm cho cô ấy độc tố thần kinh, bây giờ vẫn không biết thế nào rồi, giờ còn muốn giày vò Phan Vân Lam như vậy nữa sao?

Trong nháy mắt, mắt Hà Ngân đỏ lên, lập tức túm lấy cổ áo Hoàng Mạnh, vô cùng tức giận: “Anh đã làm gì anh ấy?”

Hoàng Mạnh vô cùng không vui, vì một người đàn ông mà Hà Ngân đối xử với anh như vậy, anh lại càng thêm khó chịu Hà Ngân tưởng tượng anh thành một người có tội ác không thể tha, không chừa thủ đoạn nào kia.

“Tôi chỉ bảo Phan Vân Lam đến giải thích rằng tôi căn bản không phải loại người như em tưởng tượng, em hiểu không?” Hoàng Mạnh cũng tức giận, túm lấy tay Hà Ngân, quát lên.

Hà Ngân bị anh quát giật nảy mình: “Không phải loại người như vậy?”

Hà Ngân cười châm chọc, Hoàng Mạnh cảm thấy nụ cười này rất nhức mắt, anh hất tay Hà Ngân ra, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn cô nữa, người phụ nữ này luôn có bản lĩnh khiến anh ném hết những đức tính tốt đẹp của mình qua một bên mà tức giận.

Hà Ngân cũng không nói nữa, rất sợ người đàn ông trước mặt đột nhiên nổi cơn điên lại làm ra những chuyện không khống chế được với mình.

Bầu không khí bên trong xe lại chìm vào yên lặng.

Tài xế phía trước hoảng sợ lái xe, rất sợ chủ tịch không vui giận chó đánh mèo lên người mình.

Rất nhanh đã đến nơi cần tới, là một quán trà núp ngoài ngoại thành, một nơi hết sức hẻo lánh, chỉ có vài khách quen cũ đến dùng trà, người pha trà bên trong vì không thích nơi đô thị phồn hoa nên mới ở đây rót trà tiếp đãi những khách quen cũ.

Hà Ngân nhìn nơi này, trong nháy mắt nhớ đến người đàn ông khiến mình vô cùng thoải mái kia - Mạnh Biên.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, cô luôn cảm thấy người đàn ông kia luôn rất bí ẩn, thái độ với mình cũng vô cùng mờ ám, khó phân biệt, không thể nói là giúp cô, nhưng từ trước tới nay lại chưa từng làm khó cô.

Rốt cuộc mẹ có quan hệ gì với người kia.

Hoàng Mạnh kéo Hà Ngân đang mất hồn đi thẳng vào quán trà.

Hà Ngân tránh đi theo phản xạ có điều kiện, người kia lại kéo rất chặt. Không tránh thoát, Hà Ngân cũng không gây khó dễ cho cánh tay của mình, cũng đi theo anh.

Khi bọn họ kéo cửa ghế lô ra, cái Phan Vân Lam nhìn thấy chính là hai người đang kéo tay nhau.

Tay phải không tự chủ nắm lại thành nắm đấm bên người.

“Anh Vân Lam, anh không sao chứ?” Hà Ngân muốn chạy về phía tai Phan Vân Lam lại bị Hoàng Mạnh kéo chặt tay lại.

“Hoàng Mạnh, anh buông tôi ra.” Giọng Hà Ngân dần sắc bén.

Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân tức giận, trong lòng cũng vô cùng khó chịu: “Thấy anh ta là em gấp gáp muốn chạy đến ôm như vậy?”

“Tôi khốn kiếp.” Hoàng Mạnh túm được bàn tay muốn đánh lên mặt anh kia.

Hoàng Mạnh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè cơn tức của mình xuống: “Phan Vân Lam tới tìm em vì muốn giải thích với em vài chuyện, tôi cũng không làm anh ta bị thương.”

Hà Ngân thấy dáng vẻ Phan Vân Lam không chút tổn hại ngồi quỳ trên thảm Tatami, trong lòng biết mình quá gấp gáp, cô cũng dần bình tĩnh lại, không cam lòng để Hoàng Mạnh kéo quỳ cùng với anh ở phía đối diện Phan Vân Lam.

Có nhân viên phục vụ ở một bên duyên dáng nấu trà, sau khi sắp xếp xong xuôi tất cả, nhân viên phục vụ vô cùng lễ pháp lui ra ngoài.

“Phan Vân Lam, anh mau nói rõ ràng với Hà Ngân đi.” Hoàng Mạnh hơi gấp gáp, nhưng ngày bị Hà Ngân hiểu lầm thật sự không dễ chịu, nhưng Hà Ngân lại không tin những lời giải thích của mình.

“Giải thích cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Ngân mơ hồ cảm thấy hai người đàn ông này có điều gì gạt cô.

“Ngân Ngân, cô vẫn ổn chứ?” Phan Vân Lam thấy dáng vẻ tinh thần không bị dao động của Hà Ngân, trong lòng lại đau, đều là vì mình, khiến cô bị giày vò như thế, không nên để cô ấy ở lại đây một mình.

Hoàng Mạnh nghe thấy một tiếng Ngân Ngân này lại khó chịu trong lòng: “Phan Vân Lam, anh mau nói đi.”

Hoàng Mạnh gấp gáp bị hai người không để ý đến.

Hà Ngân còn không thèm nhìn lấy một cái: “Tôi vẫn ổn, Lê Hùng thế nào rồi?”

Hoàng Mạnh thấy hai người còn chưa vào chủ đề chính, sắc mặt càng ngày càng đen, cắt đứt lời thăm hỏi ân cần của hai người: “Phan Vân Lam, đừng quên anh đã đồng ý với tôi cái gì.”

Hà Ngân nghe những lời này, trái tim vốn hạ xuống lập tức thót lên tới cổ họng.

“Có phải Hoàng Mạnh lại uy hiếp anh không?”

“Anh là loại người như vậy sao? Phan Vân Lam, anh mau giải thích rõ ràng cho tôi.” Hoàng Mạnh gấp tới mức hét lên thành tiếng.

Phan Vân Lam thấy dáng vẻ gấp đến giậm chân của Hoàng Mạnh, trong lòng dễ chịu hơn một chút: “Yên tâm, không sao đâu. Chúng tôi chỉ thỏa thuận một chút thôi, tôi không sao, Lê Hùng cũng không sao, bây giờ cô ấy đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn cần một thời gian quan sát xem có bị biến chứng hay không.”

Hà Ngân nặng nề thở phào nhẹ nhõm, Lê Hùng đã tỉnh lại rồi, cũng may là tỉnh lại rồi, nếu không mình không biết nên tự trách bản thân mình như thế nào, đều là mình liên lụy.

“Hôm nay anh tới muốn nói gì với tôi sao?” Hà Ngân nói.

“Là thế này, gần đây tôi gặp chút phiền phức, mà Hoàng Mạnh đã giúp tôi ngăn chặn được những chuyện phiền phức này, vì vậy tôi đã đồng ý với yêu cầu của anh ta, giải thích với cô một chuyện.”

Chân mày Hà Ngân chau lại, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là muốn giải thích gì, cô và Hoàng Mạnh không phải không còn hiểu lầm gì, nhưng Phan Vân Lam gặp chuyện phiền phức gì mà không tự mình giải quyết được?

“Anh gặp phải chuyện gì?”

Rõ ràng điều Hà Ngân quan tâm nhất vẫn là tính mạng của Phan Vân Lam, cô biết thân phận của anh ấy không tầm thường, nếu không làm sao người đàn ông này lại có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trước đến mức này.

“Cái này cô yên tâm đi, Hoàng Mạnh đã giải quyết thay tôi rồi. Lần này tôi tới chính là để hóa giải một vài hiểu lầm của cô với Hoàng Mạnh.” Phan Vân Lam nhìn động viên Hà Ngân, trong mắt vẫn là sự dịu dàng vô tận.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ai Còn Không Phải Cái Người Tu Hành (Thùy Hoàn Bất Thị Cá Tu Hành Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net